Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoắc Đào Đào vội vàng che miệng lại, nhưng những tiếng nấc sau đó căn bản không dừng lại được.
Cô gấp gáp xoay người: “Làm thế nào? Cách-”
Thương Vấn Tinh ăn khoai tây, đề nghị: “Lúc này cậu nên nín thở, nín thở một phút, sau đó sẽ tốt.”
Hoắc Đào Đào tỉnh tỉnh mê mê, làm theo lời cậu, ngồi xổm xuống, nín thở.
“Đừng dừng lại, còn chưa tới thời gian.” Thương Vấn Tinh một bên nhìn, cảm thấy rất vui.
Gương mặt nhỏ nhắn của Hoắc Đào Đào đỏ bừng, giây tiếp theo, “Phốc phốc phốc” ba tiếng tế nhị vang lên.
Trong không khí tràn ngập một mùi hương không thể chịu nổi, Thương Vấn Tinh che mũi, lấy hamburger cho lại vào túi.
Gương mặt nhỏ của Hoắc Đào Đào ngơ ngẩn, sau đó miệng nhỏ cong lên.
“Huhuhu, cách, Tinh Tinh là đồ lừa gạt, cách - .”
Không chỉ không hết nấc, còn hại cô đánh rắm.
Thật là khó ngửi!
Ngày tiếp theo là thứ bảy, bầu trời trong xanh.
Thương Vấn Thanh sáng sớm đã dậy làm bữa sáng, ở cùng với em trai mấy hôm nay, cũng đã làm cho tài nấu nướng của anh tiến bộ không ít.
Cháo gạo tẻ cho thêm khoai lang đỏ, nấu mềm dẻo, rán thêm năm quả trứng gà, ba quả đặt trong chén của Hoắc Đào Đào, còn mua trong cửa hàng ăn sáng dưới lầu bánh bao cùng bánh tiêu, anh phát hiện ăn những món chính có thể nhanh chóng lắp đầy bụng của Đào Đào.
Dọn bữa sáng xong, anh mới đi gọi hai đứa trẻ dậy.
Hoắc Đào Đào vùi mình trong chăn ngủ say, mái tóc bù xù, ánh mắt nhắm chặt, lông mi dài giống như một hàng cây nhỏ, gò má khi ngủ cũng hồng hồng, miệng nhỏ xinh xắn đang hơi thở ra.
“Đào Đào, dậy thôi.” Thương Vấn Thanh khẽ đẩy cô bé.
Hoắc Đào Đào hơi giật mình, nhưng mí mắt vẫn không có động tĩnh.
“Đào Đào.” Thương Vấn Thanh lại đẩy một chút.
Hoắc Đào Đào lầm bầm một câu: “Đào Đào không có đánh rắm, không thúi không thúi.”
Thương Vấn Thanh không nhịn được bật cười, cô gái nhỏ này còn đang là tối hôm qua bị nấc và đánh rắm.
Thấy Hoắc Đào Đào dáng vẻ cũng không muốn tỉnh, Thương Vấn Thanh suy nghĩ một chút, sử dụng đòn sát thủ.
“Bữa sáng làm xong rồi, còn có cháo gạo tẻ nấu với khoai lang đỏ, còn có trứng chiên, bánh bao thịt lớn, không dậy sẽ bị Thương Vấn Tinh ăn hết.” Thương Vấn Thanh ở bên tai cô bé lầm bầm nói.
Ba, hai, một.
Một giây sau, Hoắc Đào Đào tỉnh tỉnh mê mê ngồi dậy, vẫn không mở mắt, đầu lảo đảo lắc lư, miệng lảm nhảm: “Không muốn ăn hết, để cho Đào Đào một chút.”
“Đào Đào, dậy đi, mặt trời chiếu tới mông rồi.” Thương Vấn Thanh nhéo mũi nhỏ của cô.
Hoắc Đào Đào thấy khó thở, lúc này mới chậm rãi mở mắt.
“Cháu ngoại lớn, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
“Dì muốn ăn cháo cùng bánh bao.”
“Vậy dì mau dậy đánh răng, rửa mặt.”
“Được.” Hoắc Đào Đào mới vừa rời giường, giọng nói nũng nịu.
Thương Vấn Thanh cho Hoắc Đào Đào mặc quần áo tử tế, chính cô tự mình đi đánh răng, đứng ở trên cái băng nhỏ, cầm một cái bàn đánh răng cho trẻ em, đánh răng một cách vụng về.
Sau khi đánh răng xong, còn tự soi gương xem răng của mình một chút, hướng bên Thương Vấn Thanh cười một tiếng: “Đào Đào răng trắng.”
“Ừ, trắng.” Thương Vấn Thanh vắt khô khăn lông đưa cho cô, cô nhận lấy, cẩn thận lau mặt.
“Tốt lắm, đi ăn sáng.” Thương Vấn Thanh nói.
Hoắc Đào Đào chỉ chỉ đầu: “Không có tết tóc.”
Thương Vấn Thanh nhìn mái tóc rối bù của cô, có chút đau đầu, chỉ là vẫn để cho cô bé ngồi trước gương.
“Muốn được tết bím tóc như ngày hôm qua.”
Thương Vấn Thanh nhớ lại một chút, cảm giác có chút quá khó.