Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoắc Đào Đào rất hưng phấn nhìn thức ăn đầy ắp, nếu phía sau lưng có cái đuôi, hẳn vểnh lên rất cao.
Người phục vụ thấy rằng mọi người đã sẵn sàng, hô lên một tiếng “Bắt đầu!”
Hoắc Đào Đào ngay lập tức đưa tay cầm lấy miếng lớn hình con thỏ và cắn một miếng thật to, bên trong chứa đầy sữa trứng, vừa ngọt vừa dẻo, rất ngon.
Tiếu Khải thản nhiên liếc nhìn những người khác, người phụ nữ trung niên đang nhanh chóng nhét hai miếng sushi vào miệng, đồng thời còn đút cơm cho con gái ăn, vì trò chơi quy định cả người lớn và trẻ con đều phải ăn, mà bên kia là một cặp ông bố mập và cậu con trai mập, tốt lắm, nhìn tướng mạo ăn đồ ăn thật đơn giản.
Hoắc Đào Đào kéo ống tay áo của anh: “Khải Khải, mau ăn đi.”
Trong tay cô đã thay bằng một cái đùi gà lớn, vậy nên Tiểu Khải cũng không chịu thua kém, ăn ngấu nghiến, làm sao có thể thua một đứa nhóc cơ chứ.
Từng giây từng phút trôi qua, thời điểm chỉ còn hai mươi phút nữa, đã có hai nhóm gia đình từ bỏ. Còn lại ba nhóm Hoắc Đào Đào, người phụ nữ trung niên và người đàn ông mập, người phụ nữ trung niên đang miễn cưỡng chống cự, hơn nữa còn nổi giận với cô con gái không ăn được nữa, chỉ có đứa bé mập và bố nó là ăn hăng hái, chỉ còn lại một phần ba, có điều là hai bố con lối ăn không tốt lắm.
Đồ ăn trước mặt Hoắc Đào Đào dường như là nhiều nhất, nhưng trông cô bé không hề mệt mỏi.
Với một tay dùng nĩa cuốn một ít mì quanh đĩa mì xào, sau đó toàn bộ được đưa vào miệng, đôi má phồng lên,đôi mắt cũng híp lại vì hạnh phúc.
Nhìn Hoắc Đào Đào ăn có một loại ma lực, giống như trên tay là miếng bánh bao khô cũng thật ngon, rốt cuộc anh cũng hiểu được ý của Thương Vấn Tinh khi nói Hoắc Đào Đào ăn nhiều là có ý gì.
Hoắc Đào Đào nuốt mì xào, xiên xúc xích thành từng đoạn, mơ hồ thúc giục: “Khải Khải, tôm.”
“Tuân lệnh, dì nhỏ.” Tiếu Khải nuốt nước bọt, cẩn thận bóc tôm cho cô.
Đúng vậy, Tiểu Khải đã lâu không chịu nổi, tuy rằng trong miệng vẫn muốn ăn, nhưng dạ dày lại nói “Không thể!”
“Còn năm phút nữa!” Người phục vụ nhắc nhở.
Lúc này trên sân chỉ còn lại Hoắc Đào Đào, Tiểu Khải và hai bố con mập mạp, cuộc so tài giữa hai gia đình thu hút rất nhiều người xem. Bé mập rõ ràng rất lo lắng, trực tiếp bê đĩa thức ăn cho vào miệng.
Hoắc Đào Đào còn bình tĩnh ăn từng món một theo thứ tự đồ ăn trên bàn, Tiếu Khải lấy khăn giấy lau miệng cho cô bất cứ lúc nào.
Những người xung quanh sững sờ, bàn tán sôi nổi.
“Trời ạ, cô bé này ăn được nhiều quá, không dừng chút nào, chỉ ăn một mạch.”
“Rất nhiều đồ ăn là món chính và thịt, tôi cá là người lớn cũng không thể ăn hết, còn ăn rất ngon và rất sạch sẽ, mẹ ơi thật là dễ thương muốn cắn một cái.”
“Có thể ăn rồi phát sóng kiếm tiền được đó.”
Hoắc Đào Đào nghe thấy dì bên cạnh nói, liền hỏi Tiếu Khải: “Ăn rồi cái gì mà phát sóng, phát sóng có ngon không?”
Tiếu Khải cuống cuồng: “Tiểu tổ tông, hiện tại đừng hỏi cái này, không có thời gian.”
Hoắc Đào Đào ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ mập kia, cầm miếng bánh ngọt cuối cùng, đưa vào miệng ba miếng, sau đó giơ tay lên cao.
“Đào Đào ăn xong rồi.”
Bé trai mập cũng gần như giơ tay cùng lúc.
Người phục vụ đến kiểm tra tình hình, kết quả đã rõ ràng, Hoắc Đào Đào có nhiều đĩa hơn bé trai mập, ăn lại sạch sẽ, mà bé trai mập mạp lại rất lộn xộn, cả một bàn đầy canh và nước, còn có vài cái đùi gà chỉ gặm hơn nửa, thật lãng phí.