Dì Giả Mạo Của Đỉnh Lưu Là Tiểu Tham Ăn

Chương 34: Chương 34: Người ta gây teo đây mà (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Người phục vụ gật đầu một cái: “Tôi thông báo người thắng cuộc lần này là anh Tiếu và bạn nhỏ Đào Đào.”

“Oa!”

Tiếu Khải và Hoắc Đào Đào đập tay với nhau.

Người phục vụ: “Mời bạn nhỏ Đào Đào lên sân khấu.”

Hoắc Đào Đào bị nhiều người ở dưới vây xem bước lên sân khấu có chút ngại ngùng, người phục vụ ngồi xổm xuống cười hỏi: “Ăn nhiều như vậy bụng có khó chịu không?”

Hoắc Đào Đào cười toét miệng: “Không khó chịu.”

“Vậy thì em có sợ mập lên không?”

“Đào Đào không mập, người ta rất là gầy”, cô bé còn ưỡn cái bụng nhỏ, “Mọi người nhìn đi, không có bụng nhỏ.”

Những người dưới khán đài được bị hành động trẻ con của Hoắc Đào Đào chọc cười một trận.

Nhưng là cô bé thật sự không có bị phồng bụng lên, thật là được trời phú cho.

Cuối cùng, người phục vụ không chỉ đưa thẻ giảm giá cho Hoắc Đào Đào mà còn đưa cho cô một dải băng có ghi: “Ánh sáng của đầu bếp.”

Hoắc Đào Đào cúi đầu nhìn một cái, không hiểu đầu bếp là sao, nhưng vẫn rất vui vẻ đeo dải băng đỏ xinh đẹp.

Dưới đài bé trai mập khóc “Oa oa” , cậu cho rằng hạng nhất nhất định là cậu, cậu muốn có thẻ giảm giá, có thẻ, sau này bố thì sẽ đưa cậu đi ăn nhiều hơn.

Ông bố mập mạp lúng túng dỗ dành con trai nhưng cũng không thể làm gì được.

Hoắc Đào Đào háo hức liếc mắt nhìn, đi tới, giơ thẻ trong tay lên: “Cậu muốn thẻ này sao?”

Bé trai mập khịt mũi: “Ừ.”

“Có thể cho cậu.” Hoắc Đào Đào nói.

Tiếu Khải lo lắng: “Đào Đào, em làm gì vậy?”

Đó là anh, được rồi, là công lao của cô, nhưng cũng không đúng, tóm lại là thật không dễ có được.

Hoắc Đào Đào nói tiếp: “Bán cho cậu.”

Tiếu Khải: “...”

Cha con tiểu mập mạp: “???”

“Cậu muốn thẻ này, bán nó cậu đó.” Hoắc Đào Đào lặp lại.

Tiếu Khải: “Tại sao lại muốn bán?”

Hoắc Đào Đào nhỏ giọng nói: “Bởi vì bà ngoại dọn đá rất cực khổ, nếu có tiền, có thể chuyển ít đi một chút.”

“Vậy em cũng có thể tự mình tới ăn.”

Hoắc Đào Đào nhẹ giọng nói: “Đào Đào chỉ cần ăn bánh bao là có thể no rồi, bánh bao rất tiện.”

Tiếu Khải nghe vậy cũng dao động, Hoặc Đào Đào là thiên sứ nhỏ ở trên trời rơi xuống, làm cho người ta đau lòng như vậy.

“Không bán cũng không sao, anh có tiền đây.”

Hoắc Đào Đào lắc đầu: “Mẹ nói không được lấy tiền của người khác.”

Tiếu Khải đã phải hỏi người phục vụ xem anh có thể bán lại nó hay không, người phục vụ nói rằng không có hạn chế mặt này, vốn là thẻ phát ra, ai cầm tới đều có thể dùng.

Bố của bé trai mập sẵn sàng mua nó để dỗ con trai, cuối cùng đã bán chiếc thẻ này với giá một ngàn sáu trăm nhân dân tệ, theo mức chi phí và tần suất sử dụng thẻ này tối thiểu.

Hoắc Đào Đào hào hứng khi lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy: “Tinh Tinh, chúng ta có tiền, có thể mua rất nhiều bánh bao thịt.”

Đương nhiên, Thương Vấn Tinh nghe nói cô là vì cậu, trong lòng hiện lên một cỗ chua xót, không được tự nhiên nói: “Dù sao cuối cùng người ăn nhiều nhất chính là cậu.”

Sau bữa tối, Tiếu Khải dẫn Hoắc Đào Đào và Thương Vấn Tình về nhà.

Một lúc sau, Thương Vấn Thanh cũng trở lại, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

Tiếu Khải hỏi: “Có phải vừa đi điều tra Chu Thành hay không?”

Thương Vấn Thanh sáng sớm đã đi lang thang quanh công ty môi giới, anh biết khoảng thời gian gần đây TheFly tập luyện ở công ty, Chu Thành thường sẽ đi cùng anh.

Thực ra anh cũng không chắc mình có tìm được gì không, chẳng qua là muốn ngựa chết thành ngựa sống, so với ngồi chờ chết thì vẫn tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.