Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người đàn ông xăm mình vẫn dây dưa: “Được, không hát bài này, chúng tôi cũng không làm khó cậu, đổi một bài, thành cái bài gì của nhóm nhạc nam có Thương Vấn Thanh đi.”
“Anh rốt cuộc là muốn gì, anh còn làm loạn nữa thì chúng ta chia tay đi.” Người phụ nữ tóc ngắn vừa nghe anh ta nói tới Thương Vấn Thanh, liền nổi giận.
“Anh đây không phải vì em sao? Trước kia em thích cái tên Thương Vấn Thanh đó, cậu ta dùng ma túy xong bị phong sát, không được hát sao, em bây giờ tới đây cũng vì thằng nhóc này, nó hát mấy bài như vậy, liền làm em mê đắm, ngay cả mặt cũng không dám lộ, rốt cuộc là em thích nó ở điểm nào?”
“Anh đừng nói nữa.” Người phụ nữ tóc ngắn bị mọi ánh mắt xung quanh dồn vào, xấu hổ muốn chết.
Người đàn ông càng nói càng giận: “Tên này cũng không bằng Thương Vấn Thanh, hát chán ngấy, có gì hay?”
Người đàn ông xăm mình quát tháo, làm cho những người trong qúan bar bắt đầu tập trung về phía người đàn ông đang trên sân khấu.
Thương Vấn Thanh cảm thấy ánh mắt của mọi người phía dưới không có ý tốt, dường như nhìn được xuyên qua mặt nạ, nhìn rõ được gương mặt của anh, lúc này, anh giống như bị cởi sạch quần áo vậy, có lẽ bọn họ trong lòng đang suy nghĩ, “Thương Vấn Thanh đi tới bước đường này, không lẽ lại thảm như vậy.”
Thương Vấn Thanh ngồi im như tượng, không tự chủ siết chặt cây đàn trong tay hơn.
Người đàn ông xăm mình cũng hùng hổ dọa người, nói người đàn ông trên sân khấu không biết hát thì cút đi, đừng có đi khắp nơi quyến rũ bạn gái người khác.
“Hoặc là anh tháo mặt nạ xuống, để chúng tôi xem thử rốt cuộc có phải là người xấu xí hay như thế nào.”
“Có anh mới xấu xí.”
Ngay tại lúc này, không biết ở đâu xuất hiện một cô bé nhỏ, mặc áo len màu xanh cùng với quần jean, ánh mắt lanh lợi, gương mặt bầu bĩnh, ngẩng cái đầu nhỏ, tức giận nói.
Thương Vấn Thanh ánh mắt khẽ run, nhìn vóc dáng nhỏ nhắn của Hoắc Đào Đào.
Cô bé mạnh mẽ đứng trước võ đài, thật giống như thay anh chặn quân địch.
Người đàn ông xăm mình cười khinh bỉ nói: “Đứa nhỏ này là con nhà ai, mau về bú sữa mẹ, đừng xen vào việc của người khác.”
Hoắc Đào Đào gương mặt nghiêm túc nói: “Đào Đào đã uống qua sữa mẹ, có thể xen vào chuyện của người khác.”
Người đàn ông: “...”
Người phụ nữ tóc ngắn khom người cười một tiếng: “Em gái nhỏ, nơi này không có chuyện của em, em qua một bên chơi đi.”
Hoắc Đào Đào vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô hỏi: “Chị đẹp, anh ta là người thân của chị sao?”
Người phụ nữ tóc ngắn lúng túng nói: “Là bạn trai chị.”
“Bạn trai?” Hoắc Đào Đào còn không hiểu ý nghĩa của từ này, “Chị, chị không nên kết bạn với anh ta, anh ta côn đồ như vậy, sau này sẽ đánh chị.”
Người phụ nữ tóc ngắn, gương mặt lộ vẻ chua xót, đến đứa nhỏ như vậy cũng có thể nhìn ra bạn trai cô tính tình dễ nổi nóng, lưng của cô bây giờ vẫn còn tụ máu bầm do hôm trước anh ta đẩy lên tường.
Người đàn ông nghe như vậy, tức giận nói: “Nhóc con, nói bậy gì đấy? Có tin tao đánh mày không?”
Người phụ nữ tóc ngắn lạnh lùng “Đủ rồi, anh còn muốn đánh một đứa trẻ!”
Hoắc Đào Đào nói không sợ là giả, nhưng nuốt nước miếng, cố gắng để giọng điệu nghe càng có khí thế.
“Tôi là Thao Thiết, là con của thần thú, tôi không sợ anh.”
“Hơn nữa, hơn nữa anh vẽ rồng rồng hổ hổ đếu rất xấu xí, bọn họ sẽ không phù hộ anh.”
Hoắc Đào Đào thở phì phò nói hết những lời này, những người xung quanh cũng đều bị chọc cười.