Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một cô bé nhỏ như vậy, lại dám đối địch với một người đàn ông to lớn. Mặc dù lời nói có hút kì quái, nhưng lại rất hợp lý, người đàn ông xăm trổ đó, khả năng thưởng thức cũng thật kém cỏi.
“Ai đưa mày tới đây? Tao không đánh mày, tao tìm người nhà mày nói chuyện.” Người đàn ông hoàn toàn quên là mình muốn làm gì, chẳng qua là bị một đứa con nít giễu cợt, không thể không tức giận.
“Tôi chính là người nhà của em ấy, có chuyện gì tìm tôi.” Thương Vấn Thanh nhảy xuống sân khấu, đứng trước mặt người đàn ông, giọng lạnh lùng.
“Không phải, tôi là bậc trên, có chuyện gì thì tìm tôi.” Hoắc Đào Đào chen vào giữa hai người, nắm chặt quả đấm nhỏ.
Nhưng là bị người đàn ông xăm mình cúi đầu trừng một cái, nhất thời lui về sau một bước, nắm chặt ống quần Thương Vấn Thanh.
“Ra là đứa trẻ của anh, cũng không trách làm cho người ta chán ghét”, người đàn ông giống như nắm được chuôi vậy, vui vẻ nhìn bạn gái nói, “Cậu ta có con rồi, em còn mê sao?”
“Anh là một tên khốn kiếp.” Người phụ nữ tóc ngắn cũng không nhịn được nữa, giáng xuống một bạt tai.
“Cô dám đánh tôi?” Người đàn ông gương mặt thấy kinh, giơ tay lên định vung xuống.
Người phụ nữ nhắm mắt lại, nhưng lại không có cái tát kia, chỉ thấy người đàn ông có giọng hát làm cô say mê, giữ chặt cổ tay của người đàn ông xăm ình lại, lạnh lùng nói:“Chỉ biết ức hiếp phụ nữ và trẻ con, còn đáng mặt đàn ông?”
“Không phải đàn ông.” Hoắc Đào Đào bồi thêm một câu, nói xong lại ôm chặt bắp đùi Thương Vấn Thanh.
“Các người!” Người đàn ông xăm mình mặt nổi gân xanh, đang muốn đánh trả.
“Ai dám ở đây gây chuyện?” Tiếu Khải cùng với giám đốc quán bar cùng với một đội an ninh đi đến.
“Vị tiên sinh này, chúng tôi chỗ này cũng không hoan nghênh anh, một là anh rời đi, hoặc là báo cảnh sát giải quyết.” Giám đốc lên làm việc.
“Tôi và anh xong rồi.” Người phụ nữ tóc ngắn “hừ” lạnh bạn trai một tiếng, một mình đi trước.
Người đàn ông xăm mình mới vừa rồi còn vui mừng, bây giờ giống như mới tỉnh rượu một chút, nhất thời choáng váng, làm sao dám đối đầu với nhiều an ninh như vậy, mặt xám xịt chạy mất dạng.
Người gây chuyện vừa đi, giám đốc liền lên tiếng: “Xin lỗi mọi người, quấy rầy mọi người, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Bị một trận như vậy, Thương Vấn Thanh nhất thời không có tâm trạng hát tiếp, liền đi xuống, cùng Hoắc Đào Đào chuẩn bị đi về phòng thay đồ phía sau.
Đúng vào lúc này, một người đàn ông trung niên vỗ vào sau lưng Thương Vấn Thanh.
Tiếu Khải thấy vậy, xoăn tay áo: “Ai nha, lại một người tới gây chuyện, xem ra tối nay tôi không ra tay là không được.”
Thương Vấn thanh liếc nhìn gương mặt của người đàn ông trung niên, ngăn Tiếu Khải lại.
“Là bạn của tôi.”
Người này từng là quản lý của anh, Chu Thành.
Chu Thành nói: “Chúng ta nói chuyện một chút.”
Tiếu Khải nhìn một lượt Chu Thành, nói với Thương Vấn Thành: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi gặp giám đốc một chút, hôm nay không phải hát, cậu về sớm một chút.”
Thương Vấn Thanh: “Cám ơn.”
Thương Vấn Thanh quay trở lại phòng thay quần áo, trong này cũng không có người khác, anh mới tháo mặt nạ xuống, giọng thờ ơ: “Anh làm sao mà nhận ra em?”
Chu Thành cười một tiếng: “Cậu là do tôi phát hiện ra, giọng hát của cậu coi như hóa thành tro thì tôi cũng có thể nghe được.”
Thương Vấn Thanh nhếch mép một cái: “Tìm em có chuyện gì?”
Chu Thành liếc mắt nhìn cô bé cứ đi theo Thương Vấn Thanh, hỏi: “Cô bé là?”