Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thương Vấn Thanh không muốn nhiều lời: “Anh có chuyện gì thì nói thẳng đi, em còn có việc.”
“Sao lại khách sao như vậy.”
“Nói rõ đi, anh là tới thay công ty đòi nợ?”
“Dĩ nhiên không phải”, Chu Thành khoát tay, dừng lại một chút, “Cậu không tính quay trở về công ty sao?”
“Có vẻ như anh hiểu lầm rồi, là công ty không cần em.” Thương Vấn Thanh cười nhạt.
Chu Thành vẻ mặt có chút lúng túng: “Sự việc kia cũng đã có kết quả rồi mà, chờ mọi việc đi qua, cậu vẫn có thể tiếp tục xuất hiện.”
“Anh nghĩ em là đứa trẻ ba tuổi sao? Trong giới này, dính vào ma túy, còn có thể lên sân khấu?”
Chu Thành dáng vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc, cậu là người tôi coi trọng nhất trong TheFly.”
“Ở đây đáng tiếc cho em, không bằng để cho công ty điều tra kĩ một chút, rốt cuộc ngày đó ai động vào vali hành lí của em.” Thương Vấn Thanh chất vấn.
Chu Thành ánh mắt sáng lên: “Công ty cũng không có cách, lúc đó camera của quán bar cũng bị hư, ngay cả cảnh sát cũng không tra ra được.”
Thương Vấn Thanh mặc áo khoác, cầm túi lên.
“Cũng không có gì đáng nói.”
“Anh muốn cậu giúp một chút, cậu thiếu tiền anh có thể cho cậu mượn.” Thật ra thì hôm nay anh là tình cờ tới quán bar này, không nghĩ tới Thương Vấn Thanh chán nản lại đến quán bar hát.
Thương Vấn Thanh vẻ mặt bình tĩnh: “Không cần, em có tay có chân, không chết đói được.”
“Nhưng là anh biết bệnh tình của em trai cậu...”
“Đó cũng là chuyện của em, không cần phải xin xỏ người khác.” Thương Vấn Thanh kịp thời chặn lại những lời anh ta muốn nói.
“Cậu vẫn cứ là ngang bướng như vậy,“ Chu Thành than nhẹ một tiếng, không cưỡng cầu nữa, nhìn về phía Hoắc Đào Đào, từ trong túi lấy ra một thứ, “Người bạn nhỏ, chỗ chú có socola, có thích không?”
Hoắc Đào Đào nhìn Chu Thành, không hiểu được ý đồ của người đàn ông đó, ngược lại lại trốn sau lưng Thương Vấn Thanh, chỉ lộ ra nửa cái đầu.
Chu Thành cười: “Cô bé nhỏ sợ người lạ.”
Thương Vấn Thanh nhàn nhạt nói: “Nếu như không có chuyện gì khác, chúng em phải đi.”
“Được rồi, nếu như cậu có cần anh giúp gì, thì cứ tới tìm anh.” Chu Thành nói xong câu này, xoay người rời đi, Thương Vấn Thanh sau lưng không nhìn thấy được gương mặt lạnh lùng của anh ta.
Chu Thành vừa mới đi, Tiếu Khải đẩy cửa vào: “Đó là người quản lý của cậu sao? Tôi không phải là nghe trộm hai người nói chuyện, nhưng là tôi cảm thấy anh ta có chút quen mắt, xem những tấm hình trên Weibo của cậu mới nhận ra.”
“Trước kia.” Thương Vấn Thanh hời hợt, hỏi Hoắc Đào Đào, “Vừa rồi sao dì không nhận socola của người đó?”
Hoắc Đào Đào cau mày, nhăn nhăn mũi, “Dì không thích cái chú đó.”
“Tại sao?” Tiếu Khải truy hỏi.
Hoắc Đào Đào dừng lại một chút: “Chính là không thích.” Anh ta không phải kiểu người mà ánh mắt toàn là ác ý, nhưng là cả người đều tối tăm, khiến cho cô cảm thấy không thoải mái.
Thương Vấn Thanh thật ra thì không phải không có nghi ngờ Chu Thành, nhưng là cảnh sát cũng đã điều tra qua anh ta, không phát hiện vấn đề gì. Hơn nữa Chu Thanh cùng với anh cũng không có xung đột lợi ích gì, anh thật sự không nghĩ Chu Thành có lý do gì hại mình.
Nhưng mà bây giờ, nghĩ đi nghĩ lại, thì Chu Thành là người có khả năng nhất động tay động chân với hành lý của anh.
“Thấy không, ngay cả Đào Đào dì nhỏ của chúng ta cũng phát hiện ra công ty của cậu có người không tốt.” Tiếu Khải vô cùng thích Thương Vấn Thanh, nhưng là anh lại có lòng tự trọng rất lớn, muốn cho anh mượn tiện, anh nhất định không nhận, chỉ chịu nhận công việc do Tiếu Khải giới thiệu.
Thương Vấn Thanh từ chối cho ý kiến, sự nghi ngờ đối với Chu Thành cũng chỉ để trong lòng.
Thương Vấn Thanh dọn đồ xong, chuẩn bị cùng Hoắc Đào Đào rời đi.
Tiếu Khải đưa bọn họ tới cửa, dặn dò: “Nghe nói, tối hôm qua con hẻm nhỏ gần đây có chó hoang cắn chết người, một người bị thương nặng, bây giờ vẫn còn đang nằm ở bệnh viện.”
“Hai người đó chính là hai kẻ lừa đảo bị truy nã, cắn chết cũng đáng đời, báo ứng!” Tiếu Khải vừa nói rất hả giận, “Chỉ là các người trên đường về vẫn nên cẩn thận.”
Thương Vấn Thanh: “Biết, cảm ơn.”