Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoắc Đào Đào đi ra góc tường, xoa xoa đôi chân có chút tê dại, ôm chặt con vịt bông vào lòng, lần nữa đứng lên.
Cô nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Lần này Hoắc Đào Đào không còn lởn vởn tại chỗ nữa, rốt cuộc cũng tìm được đường ra, ngõ hẻm này còn có một đường ra khác với cảnh tượng hoàn toàn khác.
Đèn đuốc sáng choang, người đến người đi, còn có rất nhiều hộp sắt lớn chạy qua chạy lại.
Hoắc Đào Đào nhút nhát đi trên con đường lớn, những anh, chị mặc quần áo thật kì quái, hơn nữa mọi người cũng đi rất nhanh.
“Chị, xin hỏi...”
“Chú, chào chú...”
Giọng cô yếu ớt như tiếng ruồi muỗi, căn bản không có ai đáp lời, sự mạnh mẽ mới vừa rồi được thành lập nhất thời biến mất hơn một nửa.
“Vịt vịt, có phải mình vô dụng không?”
Không làm được gì, Hoắc Đào Đào không nhịn được khóc thút thít.
“Ai yêu, sao trước cửa quán rượu lại có một cô bé chứ?”
Lúc này, hai chị đẹp mặc áo khoác màu đỏ thâm đi tới trước mặt Hoắc Đào Đào, một người trong đó khom người xuống cười hỏi: “Người bạn nhỏ, em từ đâu tới, ba mẹ em đâu?”
Hoắc Đào Đào mím môi, dùng đôi mắt to tròn nhìn chị đẹp, không trả lời.
“Cậu trang điểm đậm như thế dọa người bạn nhỏ rồi, để cho mình” một người khác chen tới, “Em gái nhỏ, nói cho chị, em có phải không đi cùng ba mẹ không, bị lạc sao?”
Hoắc Đào Đào quan sát một chút, hai người chị này cũng không có ác ý, cô liền đưa hình ra.
“Chị, hai chị biết người này ở đâu không?”
Hoắc Đào Đào giọng nhỏ nhẹ, cũng làm dịu lòng hai cô gái, cô nhận lấy hình: “Chị xem một chút, có chút quen mắt.”
Một người khác xít lại gần, nhìn một cái: “Cũng không nhận ra, đây là ngôi sao đang nổi nhưng lúc trước mới bị bắt vì dùng ma túy, Thương Vấn Thanh mà.”
“Đúng rồi, cô bé này sao lại trên đường tìm anh ta chứ?”
“Chẳng lẽ là một người hâm mộ nhí sao, nghe nói lúc anh ta nổi tiếng nhất, khẩu hiệu là tám mươi tám, xuống đến ba, đều là người hâm mộ của anh ta.”
“Thật như vậy sao, bây giờ còn chưa phải thành pháp chế già.”
Hoắc Đào Đào nghe không hiểu các cô nói cái gì “Ngôi sao”, cái gì “Pháp chế già”, nhưng là cô nghe được hẳn là hai người chị này biết người này, vì vậy mau chóng hỏi: “Chị, các chị biết người này ở đâu không?”
“Ha ha, chúng ta làm sao biết thần tượng Thương Vấn Thanh ở nơi nào, tám phần là núp ở đâu đó không dám gặp người đi.”
Hoắc Đào Đào nghiêng đầu, lại nghe không hiểu. Mẹ ơi, thế giới này thật khó.
“Khụ khụ, nói cái gì vậy?”
Hai người phụ nữ quay đầu lại nhìn, một người đàn ông mặc áo da màu bạc đứng sau lưng, bên cạnh còn có một người đàn ông mang mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang.
Người đàn ông mặc áo da màu bạc gọi là Tiếu Khải, những quán rượu ở đây không ai không biết, sau lưng chính là quán rượu được đầu tư lớn nhất của anh.
“Là Tiếu thiếu gia sao, chúng tôi chỉ đùa cô bé này một chút.” Cô gái giải thích.
Tiếu Khải tức giận: “Hơn nửa đêm nhìn thấy một cô gái nhỏ bị lạc mất người nhà, các cô còn có thời gian rảnh rỗi đi trêu chọc người ta sao?
Hai cô gái cười mỉa một tiếng.
“Được rồi, các người đi đâu đi đi, để tôi xử lý.” Tiếu Khải khoát khoát tay.
Hai cô gái vừa nghe, lười xen vào chuyện của người khác, đánh eo rời đi.
Hoắc Đào Đào thấy hai chị đẹp cứ như vậy rời đi, nhưng là vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, gấp gáp muốn đuổi theo.
“Ai chị...”