Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiếu Khải vội ngăn cô lại, ngồi xổm người xuống hỏi: “Em gái nhỏ, em là gì của Thương Vấn Thanh, sao lại muốn tìm cậu ta?
Hoắc Đào Đào bị một người đàn ông tóc xanh hấp dẫn, nhìn một lúc lâu, mới chuyển tầm mắt lên mặt anh.
“Chú tóc xanh, chú biết Thương Vấn Thanh sao?”
Chú tóc xanh?
Tiếu Khải như bị hắt một ngụm máu gà, anh rõ ràng là nhuộm màu xanh khói đang thịnh hành, mắt nhìn của cô bé nhỏ này bị gì. Hơn nữa, tại sao gọi hai cô gái kia là chị, đến anh liền thành chú?
“Trước em nói với anh, em có quan hệ như thế nào với Thương Vấn Thanh, anh mới giúp em tìm cậu ta.” Tiếu Khải một bên hỏi, một bên liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh đang im lặng.
Cô suy nghĩ một chút, hình như cũng đúng.
“Em là dì nhỏ của Thương Vấn Thanh.”
“...”
“...”
Hoắc Đào Đào ngây ngô nói ra những lời này, không khí ở hiện trường như ngưng lại, mấy giây sau, Tiếu Khải liền cười lớn.
Cô gái nhỏ này, ánh mắt nhìn không được tốt, xem ra đầu óc dường như cũng có vấn đề.
Cô nói mình là con gái của Thương Vấn Thanh, còn có thể tin được một chút.
Tiếu Khải cười đến đau bụng, một lúc lâu mới lên tiếng, vỗ vai người đàn ông bên cạnh, trêu chọc nói: “Cậu lúc nào có một người dì nhỏ như vậy?”
Người đàn ông ánh mắt che giấu dưới vành mũ sắc như dao, sáng, lạnh lùng, anh ta chính là Thương Vấn Thanh mà Hoắc Đào Đào muốn tìm.
Thương Vấn Thanh giơ tay lên nhìn đồng hồ, giọng lạnh lùng: “Thời gian không còn sớm, tôi phải về.” Anh căn bản không xem cô bé trước mắt ra gì.
Tiếu Khải biết ở nhà anh còn có em trai đang ở nhà một mình, không lộn xộn.
“Được được, chúng ta đưa cô bé đến đồn công an đi, vừa hay thuận đường.”
Hoắc đào Đào nhìn thấy chú tóc xanh cười lớn như thế, giống như là đang cười nhạo cô, giận đến gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cao giọng: “Chú tóc xanh, cháu nói thật.” Chú hệ thống chính là nói với cô như vậy.
“Được được, anh tin”, Tiếu Khải qua loa lấy lệ đáp lời cô, “Anh đưa em đến đồn cảnh sát, để cho chú cảnh sát tìm ba mẹ em có được không?”
Hoắc Đào Đào trợn trừng mắt hỏi: “Chú cảnh sát có thể giúp cháu tìm Thương Vấn Thanh sao?”
“Ha, cũng thật cố chấp”, Tiếu Khải vui vẻ, “Được, nếu như em là dì nhỏ của Thương Vấn Thanh, vậy em tên là gì, ba tên gì, mẹ tên gì.”
Anh muốn xem thử có thật cô bé này đầu óc không bình thường.
Hoắc Đào Đào nghiêm túc trả lời: “Cháu là Hoắc Đào Đào, mẹ cháu là Hoắc Uyển Nhi, cháu không có ba.”
Hoắc Uyển Nhi?
Thương Vấn Thanh mới vừa rồi thái độ một mực không liên quan, cũng bắt đầu nhìn cô bé trước mặt.
Anh đúng có một bà dì gọi là Hoắc Uyển Nhi, là người em thứ mười ba của bà ngoại anh, ra đời trễ, còn nhỏ hơn mẹ anh mười tuổi. Khi còn bé bà dì còn giúp chăm sóc anh một thời gian. Đại khái cũng khoảng bốn năm, khi đó, anh vẫn còn đang đi học trung học, bà dì đột nhiên rời khỏi nhà.
Lúc ấy, anh không hiểu, sau đó mới biết bà dì có thai trước khi lập gia đình, lại không chịu nói ra người đàn ông kia là ai, ông cố ngoại quá bảo thủ lúc đó không tiếp nhận nổi, cãi nhau với con gái, đuổi ra khỏi nhà, từ đó cũng không trở về nữa. Thật ra thì ông cố ngoại rất nhanh liền hối hận, trước khi mất cũng không quên cô con gái nhỏ.
Cô bé Hoắc Đào Đào thoạt nhìn cũng chỉ khoảng ba bốn tuổi, cũng gần với khoảng thời gian đó.