Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu như thật sự là con gái của bà dì, vậy cũng chính là em họ của mẹ anh, thì cũng chính là dì nhỏ của anh.
Thương Vấn Thanh vẻ mặt sau lớp khẩu trang cũng không khỏi xuất hiện biến hóa, anh hỏi: “Mẹ em bây giờ ở đâu?”
Hoắc Đào Đào hít một hơi: “Mẹ bị bệnh, biến thành ngôi sao trên trời.”
Thương Vấn Thanh nhất thời hiểu được, đứa nhỏ này bây giờ đã không còn mẹ.
Tiếu Khải thấy Thương Vấn Thanh đột nhiên quan tâm đến cô bé, kinh ngạc hỏi: “Vậy là con bé nói thật sao?”
Thương Vấn Thanh cẩn thận quan sát cô bé một chút, trong ngực ôm một con gấu bông rách, trên mặt còn có mấy vết đen, nhưng không khó nhìn ra bên dưới là một làn da trắng nõn, đôi mắt to sáng, con ngươi vừa đen vừa sáng, giống như hai viên trân châu nằm trong một hồ nước trong suốt.
Anh còn phát hiện ra trên cổ cô bé có một sợi dây chuyền, liền hỏi: “Có thể cho anh mượn dây chuyền của em xem một chút không?”
Hoắc Đào Đào cúi đầu, ngoan ngoãn lấy dây chuyền ra, là một hộp sắt hình trái tim, bên cạnh còn có một chìa khóa nhỏ treo chung.
Thương Vấn Thanh lấy hột sắt ra, bên trong có một tấm hình, là một người phụ nữ đang bế một đứa trẻ mới sinh, người phụ nữ kia chính là bà dì Hoắc Uyển Nhi trong trí nhớ của anh.
Tiếu Khải thử hỏi dò: “Tình huống này là gì chứ?”
Thương Vấn Thanh hơi nhíu mày, không có lên tiếng.
Anh không lên tiếng, thì đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận.
Tiếu Khải vỗ đùi: “Cái này không phải qua sông đụng phải đò sao --- đúng là trùng hợp.”
“Chắc chắn sao? Không có giả danh?”
Thương Vấn Thanh tự giễu: “Ai sẽ vào lúc này lại muốn nhận thân với tôi?”
“Vậy chúng ta đến đồn cảnh sát không?”
Thương Vấn Thanh đóng hộp sắt lại, trả lại cho Hoắc Đào Đào, ánh mắt liếc qua, nhìn thấy trước ngực cô thêu mấy chữ “Viện phúc lợi Ái Miêu.”
“Tôi đưa con bé về trước.” Anh trầm mặc mấy giây mới mở miệng, cũng cởi áo khoác xuống khoác lên người Hoắc Đào Đào.
Hoắc Đào Đào cẩn thận lui về sau một bước: “Đào Đào không về nhà cùng người lạ.” Cô lại nhớ tới hai người đàn ông xấu xa kia.
“Tính cảnh giác cũng cao thật“. Tiếu Khải cười nói, “Em không phải muốn tìm Thương Vấn Thanh sao, chính là cậu ta.”
Hoắc Đào Đào ngẩng đầu quan sát trước sau một chút, nhỏ giọng hỏi: “Anh lớn, anh chính là cháu ngoại lớn của em sao?”
Anh lớn?
Cháu ngoại?
Rốt cuộc là cái gì?
Tiếu Khải: “Anh thề với em, chính là anh ta.”
Hoắc Đào Đào nghiêng đầu hỏi: “Các anh có chứng cứ không?”
“Chứng cứ chính là gương mặt của cậu ta.” Tiếu Khải vừa nói vừa kéo khẩu trang của Thương Vấn Thanh xuống.
Thương Vấn Thanh nhìn xung quanh một lượt, chắc chắn không có ai đến chỗ bọn họ, mới ngồi xuống kéo khẩu trang ra, lộ ra gương mặt anh tuấn.
Hoắc Đào Đào nhìn hình trong tay, lại nhìn mặt người đàn ông, còn cẩn thận đặt tấm hình bên mặt người đàn ông để so sánh, gương mặt bánh bao rất nghiêm túc.
Cô khẽ nhăn mày, nhỏ giọng nói: “Có chút giống, nhưng là hình so với người thì đẹp trai hơn.”
“Trong hình thì dĩ nhiên đẹp trai hơn rồi, bởi vì nhan sắc đã qua photoshop.” Tiếu Khải hết sức vui mừng.
Có thể xác định, ánh mắt của cô bé không thành vấn đề.
Thương Vấn Thanh lạnh lùng nhìn anh một cái, anh lập tức mím môi cười.
Hoắc Đào Đào sau nhiều lần xác nhận, nhoẻn miệng cười: “Em tin anh, cháu ngoại lớn, đi thôi.” Nói xong còn chủ động nắm tay Thương Vấn Thanh dắt đi.
Thương Vấn Thanh: “...”