Dị Giới Dược Sư

Chương 5: Chương 5: Bạo Vũ






Quán ăn Mì Quái Vị nằm ở trên một khu phố có tiêu phí cao như ở trên con đườmg Bất Dạ này quả đúng là một việc tréo nghoe. Bởi vì bất luận là món ăn nào ở đây, dù là mì, bún, hay cơm thì cũng đều có giá là 2 đồng 51 xu. Thông thuờng, những người có tiền đều rất xem thường những quán ăn bình dân, nhưng quán ăn này lại đặc biệt nấu nướng rất ngon, hơn nữa thức ăn lại được nấu mới mỗi ngày, khẩu vị độc đáo, nhờ vậy mà quán vẫn thu hút rất đông thực khách.

Mộ Dung Thiên thuộc loại người không có tiền, nên hắn cũng là người khá tùy tiện trong việc chọn quán ăn, miễn sao vừa túi tiền là được. Hắn móc ví lấy ra 2 đồng 50 xu ném lên trên quầy và uể oải nói:

- Lão Hoàng, mau cho tôi một tô mì thịt bò, tô lớn và nhiều thịt, hành phải thật tươi, nước lèo thật đặc, và tiêu phải thật cay.

Lão chủ quán vừa nhìn thấy Mộ Dung Thiên thì tươi cười nói:

- Tiểu tử ngươi đòi hỏi hơi nhiều đó nha.

Rất ít khi lão chủ quán nói chuyện với giọng điệu như thế đối với khách hàng của mình, nhưng điều này cũng không có gì kỳ quái, bởi vì lão rất quen thân với Mộ Dung Thiên, và đôi bên giao hảo rất tốt. Từ lúc Mộ Dung Thiên đến Thượng Kinh tới nay, lần nào đến đường Bất Dạ thì hắn cũng vào quán này để dùng bữa.

Lão chủ quán được gọi là lão Hoàng, Mộ Dung Thiên vốn cũng không biết tên thật của lão là gì, chỉ nghe người khác gọi lão như thế nên hắn cũng bắt chước gọi theo, và cũng chẳng màn truy cứu nguồn cội chi cho mất công. Lão Hoàng có dáng vẻ của một người trung niên thành thật và đứng đắn. Trên mặt lão có đeo một đôi kính dầy cộm, trông rất giống một văn sĩ, thế nhưng nếu nhìn kỹ thì trông lão lại giống một ông chủ quán ăn hơn, bởi vì trên mặt lão luôn nở nụ cười tươi rói, khiến cho thực khách có cảm giác như mình đang trở về nhà dùng bữa cơm gia đình ấm áp và hòa ái vậy. Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên cũng biết được thực chất thì lão cũng là người đồng đạo với hắn. Bởi vì mỗi khi có nữ thực khách xinh đẹp bước vào quán thì ánh mắt của lão lấp tức sáng bừng lên, lão sẽ nhanh chóng đánh giá các bộ phận gợi cảm của họ như mông, ngực, và đùi, rồi sau đó sẽ lập tức thu hồi ánh mắt của mình, khiến cho người ta tưởng rằng nụ cười trên mặt lão vẫn chưa hề thay đổi, cứ tựa như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Xảo diệu thay, Mộ Dung Thiên lại đặc biệt mẫn cảm đối với những chuyện dâm đãng, ngay cả những con chó với những chiếc mũi thính nhất cũng không thể so sánh được với hắn về mặt này. Ngay từ ngày đầu bước chân vào quán Mì Quái Vị, hắn đã biết rõ tất cả mọi chi tiết nhỏ nhặt nhất liên quan tới lão Hoàng, nhưng chẳng qua hắn không muốn vạch trần mọi thứ mà thôi. Mà lão Hoàng tựa như cũng biết được Mộ Dung Thiên đã nhìn thấu khuôn mặt hư ngụy, giả đạo mạo của lão, và hai người dường như có một loại cam kết bằng tâm linh, chỉ nghe chỉ biết chứ không nói ra lời, vì vậy mà quan hệ của họ trở nên rất vi diệu; hoặc giả đó cũng có thể là ý chí của những người đồng đạo, mà chỉ có lão và Mộ Dung Thiên là đặc biệt hiểu rõ. Vào những lúc rảnh rỗi, lão còn xách vài chai bia đến đối ẩm và tán gẫu với Mộ Dung Thiên, và chủ đề bàn luận cũng chỉ xoay quanh các vấn đề gây hưng phấn cho cánh đàn ông.

Mộ Dung Thiên cảm thấy rất ngạc nhiên khi phát hiện ra hôm nay thực khách ở trong quán của lão Hoàng cũng khá thưa, tuy nhiên, hắn cũng không hỏi nhiều, vì dù sao thì những việc đại loại thế này quyết không phải là những chuyện mà những người kinh doanh thích nhắc đến.

Lão Hoàng không vì buôn bán ế ẩm mà đánh mất đi sự mau lẹ, một mặt lão đun sôi nước lèo, một mặt tiếp chuyện với Mộ Dung Thiên:

- Tiểu tử, lại đến thưởng phong à?

“Thưởng phong” là một thuật ngữ ám chỉ việc lui tới con đường Bất Dạ này để thưởng ngoạn mỹ nữ. Chỉ có những hạng sắc lang như lão Hoàng và Mộ Dung Thiên mới hiểu được những thuật ngữ chuyên nghiệp như thế này.

- Phải rồi! Nhưng mà ta cũng đang đói chết người luôn đây. Lão Hoàng, nhanh tay lên một chút.

- Được rồi, đến liền, đến liền đây.

Không lâu sau, lão Hoàng bưng ra một tô mì nóng hổi nghi ngút khói với mùi thịt bò thơm phức, bên trên là những lát thịt bò được thái mỏng và có rắc vài miếng hành ngò, trông khá đẹp mắt. Tại đây, ngoài hương vị thơm ngát của thức ăn ra thì màu sắc và cách bày trí hoàn hảo của thực phẩm cũng là một trong những nguyên nhân chính giúp cho quán được đông khách.

Ngay lúc này thì Mộ Dung Thiên chẳng còn lòng dạ nào để hân thưởng cách bày trí của tô mì, hắn chỉ muốn lấp cho đầy bao tử, nên vội chụp lấy đôi đũa và bắt đầu ăn ngấu nghiến tựa như một con sói đói đang làm thịt một chú cừu non. Sau khi húp một ngụm lớn nước lèo, Mộ Dung thiên tài mới ngẩng đầu lên thở ra một hơi dài sảng khoái, khuôn mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn, nói:

- Lão Hoàng, đã ăn qua mì thịt bò của tiệm lão thì sẽ thấy mì thịt bò của những quán khác không nơi nào ngon bằng, thịt bò của những tiệm khác cũng chẳng còn giống là thịt bò nữa.

Nghe xong lời ấy, nụ cười trên mặt lão Hoàng lại càng tươi rói. Đã có nhiều khách hàng đến đây ăn và khen đồ của lão nấu ngon, tuy nhiên, chỉ có lời khen của Mộ Dung Thiên là khiến cho lão đắc ý muôn phần, hơn nữa, mỗi lần hắn khen đều khác nhau, không lần nào giống lần nào, nên lại càng khiến cho nụ cười của lão Hoàng rộng ra đến mang tai. Lúc này chỉ thấy lão cười nói:

- Tiểu tử, ta thấy công phu vuốt mông ngựa của ngươi càng lúc càng giống với da mặt của ta đấy.

- Gâu!

Mộ Dung Thiên đang hưởng thụ dư vị của thức ăn ngon, đột nhiên bị một tiếng sủa làm giật bắn mình lên.

Hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy một con chó nhỏ, lông trắng, mình mẩy dơ bẩn lấm lem không biết đã đến sát bên chân hắn từ khi nào. Nó đang vừa đánh hơi vừa vẫy vẫy đuôi, mặt mũi trông rất tội, có lẽ là nó đang bị đói.

Mộ Dung Thiên co chân phải lên, ra vẻ như muốn đá con chó, miệng quát:

- Đi đi, chỉ nhiêu đây mà lão tử còn ăn không đủ no nữa đây.

Con chó nhỏ thấy bộ dáng hung dữ của hắn thì hơi có chút hoảng hốt, nó vội tránh ra xa một chút, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn lắc đầu và nghoe nguẩy đuôi nhìn về phía Mộ Dung Thiên.

Mộ Dung Thiên thấy nó đáng thương, liền thở dài một hơi, rồi gắp ra một miếng thịt, ném xuống đất và nói:

- Chỉ có thể cho mày nhiêu đó thôi.

Con chó nhỏ tiến lại gần miếng thịt, nó cúi xuống khịt khịt mũi hai cái, nuốt nhanh miếng thịt rồi lại ngước đầu lên, tiếp tục nhìn Mộ Dung Thiên.

Hắn thấy vậy thì tức muốn phát điên lên, chỉ tay vào con chó mắng:

- Con chó khốn kiếp này, lão tử còn phải ăn mì đây, mà mày lại còn muốn dành ăn với tao hử.

Mắng xong, hắn lại thấy mềm lòng, lại phải gắp thêm vài miếng thịt ném xuống đất.

Con chó nhỏ vội đớp nhanh lấy miếng thịt, xem ra nó đói đến nổi không kịp nhai, chỉ nuốt ực ực vài cái là hết ngay. Ăn xong, nó lại nhìn Mộ Dung Thiên kêu lên mấy tiếng.

Mộ Dung Thiên quay đi không thèm để ý đến nó nữa, nhưng một lúc sau thì lòng trắc ẩn lại nổi lên, hắn lựa thêm vài miếng thịt trong tô rồi ném cho con chó. May mà lão Hoàng đặc biệt lấy nhiều thịt cho hắn, nếu là người khác thì sớm đã không còn miếng thịt nào rồi.

Từng miếng, từng miếng thịt được ném xuống đất, đến khi Mộ Dung Thiên muốn ăn một miếng thì mới phát hiện ra trong tô chỉ còn mì và nước, hắn liền nhấc cả tô hớp sạch cả nước lẫn cái. Đến lúc này, hắn mới nhận ra là trong quán chỉ còn lại một mình hắn. Mộ Dung Thiên liền thong thả bước ra cửa xem xét, tình cảnh ở bên ngoài lại càng khiến hắn ngạc nhiên hơn. Con đường Bất Dạ này thường ngày rất náo nhiệt, nhưng mà giờ đây lại vắng tênh, người đi lại thưa thớt, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vả lại, những người này trông có vẻ rất vội vàng, cả hàng quán cũng có nhiều tiệm đóng cửa im ỉm. Từ lúc khai trương cửa tiệm đến nay, những hàng quán ở đây chưa hề phải đóng cửa bao giờ, vậy mà lúc này lại đóng cửa hàng loạt như thế, quả đúng là một việc lạ.

Bầu không khí đột nhiên trở thành trầm buồn và ảm đạm, khiến người ta như muốn nghẹt thở. Những ngọn đèn nê ông trên đường phố cũng mờ nhạt hẳn đi. Bỗng từ xa có vài tiếng sấm truyền đến, bầu trời vốn đã ảm đạm thì nay lại càng tối sầm lại, những cụm mây đen dầy đặc ùn ùn kéo tới, phảng phất như là yêu ma quỷ quái đang được thiên cung hiệu triệu về đây.

Mộ Dung Thiên hít một hơi thật sâu, rồi lầm bầm trong miệng:

- Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này?

Giọng lão Hoàng từ bên trong quán vang lên với vẻ kinh ngạc:

- Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết chuyện gì hay sao? Bộ lúc nãy đi xe công cộng tới đây, ngươi không có nghe radio hả? Các đài phát thanh đều có nói trước dự báo thời tiết, họ nói rằng đêm nay sẽ có mưa lớn và gió mạnh đến cấp 6…..

Mộ Dung Thiên trong những lúc ngắm nhìn mỹ nữ thì mức độ tập trung của hắn rất kinh người, vào những lúc đó thì hắn chỉ một mực chú ý vào mục tiêu của mình, đừng nói là mấy cái radio cỏn con, ngay cả trời sập hay núi lở, hay là thế giới đến ngày tận cùng thì hắn cũng chẳng biết tới. Thế nhưng thời khắc này thì hắn cũng không khỏi giật mình lo lắng, nói:

- Mẹ kiếp, sao lão không nói sớm.

Nói xong thì hắn khoa chân bước nhanh về hướng trạm xe buýt. Thật là đáng chết, lúc này trên người mình lại không còn đủ tiền để đi xe nữa mới dở hơi chứ.

Lão Hoàng nói tiếp:

- Nghe nói trận mưa lớn này sẽ kéo dài suốt đêm cho đến sáng ngày mai mới dứt, trong khoảng thời gian đó thì chớ có ra ngoài, nếu không thì sẽ gặp nguy hiểm đấy.

Ngươi chắc không kịp trở về đâu, hay là ở lại quán của ta trú tạm qua đêm đi………ủa, người đâu rồi?

Lúc này không biết Mộ Dung Thiên đã chạy đi đâu mất biến rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.