Dị Giới Dược Sư

Chương 4: Chương 4: thiếu hụt






Thượng Kinh là một thành thị có rất nhiều mỹ nữ, chỉ cần thả bộ dạo chơi trên đường phố và ngắm thưởng mỹ nữ cũng là một điều lạc thú trong đời người rồi. Đặc biệt đối với Mộ Dung Thiên thì vừa ngắm nghía vừa so sánh sự phong tao của các người đẹp lại là một thú vui yêu thích nhất của hắn. Sắc lang vốn là một loại người cực kỳ vô tư, và thường làm những việc mà người ta không thể lý giải được. Đa số các mỹ nữ đạt được sự tự tin của mình đều là nhờ trải qua các ánh mắt tham lam của những tên sắc lang khi nhìn chằm chằm vào những bộ phận hấp dẫn của họ. Dù mỗi lần bọn họ bị nhìn như thế thì đều ném ra hai tiếng “đáng ghét!” Nhưng nếu quả thật các nàng ghét bị nhìn như vậy thì tại sao lại thường xuyên mặc những bộ y phục khêu gợi như thế? Chẳng những thế mà họ lại càng lúc càng mặc đồ gợi cảm hơn, càng lúc càng mặc đồ hấp dẫn và quyến rũ hơn, như vậy chẳng phải là lời nói và suy nghĩ lại không giống nhau sao?

Mộ Dung Thiên tự cảm thấy mình là một tên sắc lang rất thích giúp người, nhất là đối với những cô gái thiếu lòng tự tin, hắn sẵn sàng phục vụ các nàng mà không nề hà gian khổ, nghĩa bất dung từ. Sau mỗi lần “giúp đỡ” các cô gái lấy thêm lòng tự tin như thế, hắn trở về trường với một cặp mắt dài thoòng vì phải liếc qua liếc lại quá nhiều, và việc đó cũng khiến cho các thớ thịt nơi khóe mắt hắn bị co giật tới mấy ngày mới hết.

Lúc này đã gần tới tháng 9, mùa thu cũng sắp đến, thế nhưng thời tiết tại thủ đô lại vẫn nóng kinh người. Các cô gái đương nhiên là phải nắm vững những cơ hội ít ỏi còn lại trong năm để mượn dịp khoe khoang thân hình hấp dẫn và gợi cảm của mình. Vì vậy mà các nàng mặc sức trưng diện, đua sắc khoe hương, hết bộ này tới bộ khác. Và dịp này cũng tạo cơ hội rất tốt cho Mộ Dung Thiên, những cơ hội mà hắn muốn cầu cũng không được. Vào mùa này, hắn nhất định phải làm một việc gì đó có ý nghĩa, chỉ có như vậy thì mới không lãng phí một kiếp nhân sinh và cũng sẽ không có gì khiến hắn hối tiếc. Điều đó chính là nguyên tắc đối nhân xử thế của Mộ Dung Thiên.

Bước lên một chiếc xe buýt, Mộ Dung Thiên móc ví ra để trả tiền xe. Đến lúc này hắn mới phát hiện ra là mình chỉ còn 3 đồng 50 xu. Mẹ kiếp! Mình nhớ rõ ràng là còn có hơn 100 đồng kia mà, sao bây giờ lại ít thế này? À, phải rồi, hôm trước lão tứ muốn cùng tài nữ đến khách sạn để nghiên cứu nghệ thuật thân thể, trong lúc gã túng thiếu, đã mượn đi của mình 100 đồng nên bây giờ không còn nữa. Nếu muốn ngắm mỹ nữ tuyệt hảo thì chí ít cũng phải đi thêm một chuyến xe nữa thì mới đến được nơi đông đảo mỹ nữ, nhưng như vậy thì sẽ chỉ còn lại 5 xu trong ví, trong khi đó, cả thẻ tín dụng của ngân hàng mà mình cũng không mang theo trên người, vậy thì cơm chiều sẽ tính thế nào? Phải biết rằng từ trưa tới giờ, bản thân mình còn chưa có một hạt cơm nào vào bụng nữa đây.

Xuất sư bất lợi, điều này khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy uể oải, tâm tình đang vui vẻ cũng tan biến luôn. Nếu bảo quay trở lại lấy tiền thì thật là phiền toái. Ngôi trường của hắn nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, qua lại một chuyến cũng mất rất nhiều thời gian, nếu có trở lại thì nói không chừng cái hứng bốc đồng của hắn cũng sẽ tan biến luôn quá.

- Aaaaaa!

Mộ Dung Thiên nhất thời cảm thấy trời đất xoay chuyển, ngày tận thế dường như đang đến gần. Hắn đau khổ ôm lấy đầu mình. Khó khăn lắm mới có dịp hứng trí như vậy, ai ngờ nó lại tệ hại như thế. Trường hợp này quả đúng với câu “lúc cần đến tiền thì lại thiếu hụt”, hiện tại thì Mộ Dung Thiên quả là đang rất hối hận.

Những người ở gần đó thấy bộ dáng dở khùng dở điên của Mộ Dung Thiên thì lại nghĩ đến cái bệnh chó dại đang lưu hành ở trong thành phố, thế là ai nấy cũng đều bất giác bước lùi lại vài bước, đề phòng Mộ Dung Thiên có thể tùy thời mà nhảy tới cắn họ một phát.

Rốt cuộc thì hắn cũng quyết định trung dung, thay đổi đích đến của mình. Thay vì phải đến đường Bộ Hành thì hắn sẽ đến đường Bất Dạ, như vậy thì hắn sẽ không cần phải đi thêm một chuyến xe nữa. Tuy số luợng và chất lượng của mỹ nữ ở trên đường Bất Dạ có kém hơn so với đường Bộ Hành, nhưng dù sao thì cũng có thể miễn cưỡng làm thỏa mãn thị giác và máu sắc lang của mình.

Hôm nay, tình huống giao thông trên đường vào Thượng Kinh khá tốt, xem ra nó còn thông suốt hơn cả việc đi đại tiện nữa kia. Mộ Dung Thiên hy sinh cơ hội ngồi ở một vị trí tốt, chỉ vì muốn có được một “tai nạn” hương diễm ngoài ý muốn. Thế nhưng điều đó đã không xảy ra, nên hắn chỉ đành nghiến răng mắng thầm mấy viên cảnh sát giao thông, lãnh lương ít như vậy thì còn sốt sắng làm việc làm quái gì?

Đường Bất Dạ, tuyệt không phải là một địa phương không có bóng đêm, mà chẳng qua khái niệm về thời gian ở nơi đây không hề phân biệt ngày và đêm, vì bất cứ lúc nào cũng náo nhiệt như nhau. Ở trên con đường này, tất cả những hàng quán, siêu thị, trung tâm giải trí, hay trường sở đều mở cửa buôn bán suốt đêm. Chỉ cần anh nguyện ý thì có thể đến đây vui chơi hay tìm mua bất cứ vật gì. Vô luận là thời khắc nào, nơi đây cũng luôn luôn là một trong những địa phương náo nhiệt nhất của thủ đô, và cũng rất thích hợp cho những người thích sống về đêm. Đương nhiên, khi đến chơi tại đường Bất Dạ, người ta phải có khá nhiều tiền trong túi mới được, vì giá cả nơi đây tương đối cao. Những hạng người đến đây chỉ với mục đích ngắm thưởng mỹ nữ giống như Mộ Dung Thiên thì quả thật rất hiếm.

- Chàng đẹp trai, đến đây chơi nhé?

Một người phụ nữ xinh đẹp lả lướt, khuôn mặt hồng hào, mặc chiếc váy ngắn, đang đứng tựa cửa và ném sang phía Mộ Dung Thiên một cái liếc mắt thật sắc xảo. Mộ Dung Thiên theo phản xạ tự nhiên liền dừng ánh mắt ở trên bộ phận gợi cảm mà người phụ nữ ấy đã cố tình phơi bày cho thiên hạ chúng nhân xem. Thứ tốt mà không xem thì chẳng thà đừng xem còn hơn. Đây cũng chính là một trong những nguyên tắc đối nhân xử thế của hắn, và cũng là một điều thực tế rất trọng yếu.

Ngọn đèn hồng từ trên cao tỏa chiếu ánh sáng bao trùm lấy thân thể cô ta, khiến cho cô ta trở nên rất thánh…………e hèm, dâm đãng!

Mộ Dung Thiên thoáng hơi động lòng. Tuy nhiên, cái loại “vui chơi” này là cái loại cần phải có tiền, huống hồ chi hắn cũng còn chưa “đói khát” đến nỗi phải đem vị “tiểu huynh đệ” mà hắn đã giữ gìn cẩn thận suốt hơn hai mươi năm để mà sử dụng trên người một cô gái làng chơi thuộc loại rẻ tiền như vậy. Chí ít thì cũng phải là một cô gái bao thuộc một khách sạn cao cấp nào đó mới phải, vì thế, hắn chỉ đành nuối tiếc lắc đầu bỏ qua.

Toàn bộ con đường Bất Dạ đã bị những căn phòng trọ dã chiến của các cô gái làng chơi chiếm hết phân nữa, phần còn lại thì đa số là những cơ sở giải trí như các quán ba, quán rượu, quán trà, quán, quán game, vũ trường, khách sạn, hộp đêm, rạp hát, vân…vân….Dưới ánh sáng của những ngọn đèn nê ông đủ màu đủ sắc, con đường Bất Dạ trông có vẻ rất thần bí, những bộ trang phục mang nhiều sắc thái khác nhau của người đi bộ vẫn qua lại nườm nượp, nam thì đạo mạo bảnh bao, còn nữ thì hàm chứa nét e lệ thẹn thùng, cứ tựa như là muốn che dấu khuôn mặt của mình ở dưới một lớp mặt nạ vậy. Chỉ tiếc là ai nấy cũng đều biết những người tìm đến khu vực này giải trí lại là những hạng người nào, nên dù họ có muốn che dấu cách nào đi nữa thì cũng chẳng qua mắt ai được.

Có một định luật bất thành văn mà các người nhàn hạ trong xã hội đã đúc kết ra được, đó là địa phương nào càng sa đọa bao nhiêu thì lại càng có nhiều mỹ nữ bấy nhiêu. Con đường Bất Dạ này chính là một trong những ví dụ xác thực nhất. Tại đây, mỹ nữ quả là nhiều như mây, nhiều đến nỗi khiến cho Mộ Dung Thiên nhìn đến không chớp mắt. Hắn chỉ hận sao cha mẹ không sinh cho mình bốn con mắt để ngắm mỹ nữ cho thật đã.

Mặc dù những cô gái này đều cúi mặt bước đi chậm rãi trên đường phố, nhưng ở trong mắt Mộ Dung Thiên thì họ đều là những cô gái xinh đẹp, và hắn cũng không cần quan tâm đến phẩm hạnh của họ làm chi, mà chỉ dõi ánh mắt nhìn theo các cô gái ra ra vào vào không dứt tại các trung tâm giải trí. Những cô gái làng chơi to gan lớn mật thì không ngừng câu dẫn khách qua đường, còn những kẻ đến mua vui thì cũng ngang nhiên cò kè trả giá, tất cả những âm thanh đó hòa quyện lại trên không trung và tạo thành một thứ âm nhạc mang đầy sắc thái tình dục. Ngoại trừ những cô gái làng chơi thuộc giới bình dân đó ra thì còn có những cô gái bao với khí chất cao sang hơn, họ theo khách bước ra từ khách sạn và đến gần những chiếc xe đã chờ sẵn ở trước cửa, sau đó thì cứ từ tốn đặt bờ mông tròn trịa lên chiếc ghế nệm êm ái, và rồi chỉ nghe “vù” một tiếng thì đã rời khỏi con đường Bất Dạ. Mộ Dung Thiên thật là hâm mộ những người đàn ông đó, phải chi mình cũng là một phú gia, có xe có ngân phiếu, vậy thì lão tử sẽ có thể tìm được một cô gái bao xinh đẹp mỹ miều và lúc đó thì sẽ tha hồ hưởng thụ cuộc sống xa hoa đầy phấn khích ấy. Chỉ tiếc là khi nhìn lại ví tiền của mình, bao nhiêu mộng đẹp của Mộ Dung Thiên lập tức bị vỡ tung thành những mảnh vụng, tựa như những quả bong bóng mỏng manh bị kim châm chích phải.

Mộ Dung Thiên đi tới đi lui trên con đường Bất Dạ đến vài lượt thì trống bụng đã kêu loạn cả lên. “Bão noãn tư dâm dục”, câu nói này cho thấy con người ta khi được ấm no rồi thì sẽ nghĩ đến điều dâm dục, vì vậy mà ngay trong lúc này, Mộ Dung Thiên đang đói cồn cào nên bao nhiêu dục vọng của hắn đều như nước thủy triều thoái lui về đại dương mênh mông – không được, phải kiếm nơi nào giải quyết cái bao tử đã. Hắn cảm thấy kỳ quái, sao đường phố có vẻ ít người thế nhỉ. Nhìn lại đồng hồ thì mới chỉ có hơn 11 giờ, thông thường thì vào khoảng giờ này mới chỉ là lúc mở cửa buôn bán của các cửa tiệm mà thôi.

Thời tiết lúc này có vẻ oi bức nóng nực, Mộ Dung Thiên có dự cảm như là sắp sửa có chuyện gì đó xảy ra, nhưng hắn cũng lập tức bỏ qua và không suy nghĩ nhiều nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.