Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 22: Chương 22: Coca bán chạy




Vòng thứ nhất, tinh thần phấn chấn.

Vòng thứ hai, sức sống mười phần.

Vòng thứ ba, hô hấp nặng thêm, hơi cảm giác mỏi mệt.

...

Mười vòng, Hawke kinh ngạc phát hiện, mình dĩ nhiên ở vào hàng đầu! Phải biết rằng, ngày xưa chạy xong vòng thứ mười thì cậu rơi xuống đoạn giữa rồi

Đồ uống quá hiệu nghiệm! Buổi trưa hôm nay nói không chừng thật sự có thể được ăn cơm.

Nghĩ tới đây, trong thân thể dường như lại tuôn ra sức lực, chống đỡ lấy cậu chạy tiếp nữa.

Vòng thứ 13, trong cơ thể có một dòng nước nóng từ bốn phía di độnggiảm bớt gánh nặng của cơ bắp.

Vòng thứ 15, thở hổn hển, cắn răng kiên trì.

Vòng thứ 17, thứ bậc của cậu cư nhiên không giảm ngược lại tăng. Không ngừng có người thể lực yếu dần xuống, tốc độc chậm lại, rơi xuống phía sau.

“Còn có ba vòng, chạy xong thì được nghỉ ngơi.” Hawke động viên mình.

Mười tám, mười chín, hai mươi từ trước đến nay bị gọi là ” Ba vòng Ma quỷ ”.

Thậm chí có người nói, chạy ba vòng cuối cùng còn mệt mỏi hơn mười bảy vòng trước đó cộng lại. Thể năng hao hết, chỉ có thể giống rùa con bò đo, chậm rì rì hướng đến điểm cuối cùng.

Ngày xưa Hawke rất tán thành lời này, bây giờ lại như thay đổi suy nghĩ, chỉ còn ba vòng, nín thở một cái, giống như có thể làm xong.



Điều chỉnh hô hấp, dùng sức vừa phải, tăng nhanh tốc độ vững bước hướng về phía trước.

Một bước, một bước, một bước... Cậu nín thở, dựa theo nhịp điệu của bản thaan chạy về phía trước.

Không biết qua bao lâu, bên tai vang lên tiếng nói kinh ngạc của thầy giáo, “Hawke, thời gian sử dụng 2 giờ 47 phút. Chúc mừng em hoàn thành chạy cự li dài trong 3 giờ.”

Hawke bất chấp nói chuyện, ngã nằm trên đất hình chữ đại, mệt mỏi thở dốc.

Qua hơn mười phút, thật vất vả bình phục hơi thở thì cậu mới đứng dậy cầm lấy Cocacola, “ùng ục ùng ục” trút vào miệng.

“A?” Đồ uống mới vừa vào miệng, cậu không nhịn được phát ra tiếng kinh dị. Lúc sáng sớm uống vẫn không cảm giác được, lúc này mồ hôi xuất nhiều sau khi vận động kịch liệt, quần áo bị mồ hôi thấm ướt, uống một ngụm Cocacola, thế nhưng cảm thấy vô cùng sảng khoái!

Lại thêm thuốc sức sống phiên bản yếu trong Cola, uống xong thì thể lực dần dần khôi phục. Cậu cảm giác mình sống lại rồi, đồng thời tình trạng khôi phục không tệ.

“Rốt cuộc là thần vật gì!” Hawke nửa khiếp sợ, nửa cảm khái, lại uống một ngụm lớn.

“Ùng ục ùng ục”, không bao lâu, hơn phân nửa ly Cola bị uống sạch.

Sắc mặt Hawke cổ quái, về sau lại dò xét Cola, trong ánh mắt để lộ ra khó có thể tin.

Vạn vạn không nghĩ tới, vào thời điểm khô nóng uống đồ uống có công hiệu thần kỳ. Uống một ngụm lớn, vị chua thoải mái khó nói lên lời, người nào uống người đó biết!

“Có Cocacola rồi, còn cần gì tích lũy tiền mua thuốc sức sống nữa?” Nghĩ đến không ít học viên gia cảnh bình thường như cậu không mua nổi thuốc sức sống, trong lòng Hawke đã có chủ ý.

**

Bên trong tiệm thực phẩm.

Alice kinh ngạc nhìn Helen, hoài nghi mình nghe lầm, “Muốn mua Cocacola? Một thùng?”

“Đúng.” Helen trịnh trọng gật gật đầu, bộ dáng “Tôi tuyệt không có nói đùa” nghiêm túc biểu lộ.

“Mua cho bản thân uống?”

“Không, bán cho ông chủ quán rượu gần học viện Hoàng Gia” Helen dương dương đắc ý giải thích nói, ” Neil thỉnh thoảng sẽ đến đó mua rượu, cùng ông quán có giao tình cũ. Có lần để cho chủ quán rượu nếm thử Cocacola, lập tức giật nảy mình nói phải nhập hàng.”

“Săn thú đâu? Mặc kệ rồi?” Alice hiếu kì.

Helen xem như chuyện đương nhiên trả lời, ” Đi săn lúc nào cũng có thể đi, không kém mấy ngày này.”

“Được, lúc nào muốn? Tôi giúp cô chuẩn bị kỹ càng.” Alice sảng khoái đáp ứng.

“Nên sớm không nên chậm trễ, ngay sáng ngày mai là được.” Helen quả quyết quyết định.

“Có thể.” Alice trầm ngâm một lát, ra quyết định, “Thùng gỗ ta sẽ chuẩn bị kỹ càng. Trữ Cocacola trong thùng gỗ, thanh toán 45 đồng bạc là được.”

Helen móc ra 15 đồng bạc, “Trước giao một phần. Còn lại 30, đến lúc lấy hàng đưa cho cô.”

“Được.” Alice không sợ cô quỵt nợ, lập tức cười đáp ứng.

Là vàng luôn luôn sẽ phát sáng.

Nhưng Alice không ngờ tới, sự tình sẽ phát sinh đột ngột như vậy. Giống như trong vòng một đêm, Cocacola phát hỏa

Giờ cơm tối, một tên học sinh vội vàng đi vào trong tiệm, mở miệng chính là, “Có Cocacola không? Ta muốn mua.”

“Có, một chén 10 đồng tiền.” Katherine báo giá.

“Rẻ như vậy à?!” Tên học sinh kinh sợ đến mức sững sờ.

Ngay sau đó, cậu vội vã hỏi, “Một thùng bao nhiêu tiền? Chính là như cái thùng gỗ lớn đựng rượu kia.”

Khách bây giờ đi mua Cocacola đều tính theo thùng sao? Katherine bất lực nhìn về phía chị chủ.

Alice tiếp lời nói, ” Tổng cộng 45 đồng bạc. Nói trước, thời điểm vận chuyển hàng hóa nhất định phải bịt kín cẩn thận. Bị xì hơi, mùi vị sẽ không còn ngon như vậy nữa.”

Hawke vừa mừng vừa sợ, “45 đồng bạc? Tôi mua, hiện tại liền muốn!”

Chế tác Cocacola trọng yếu nhất chính là phối phương, làm quá trình ngược lại rất đơn giản.

Alice nghĩ nghĩ, trả lời, ” Phòng bếp vừa vặn có một thùng, cậu muốn có thể mang đi.”

Vốn là chuẩn bị cho Helen nhưng thời gian ước định giao hàng là sáng sớm ngày mai, ban đêm có thể làm thêm một thùng.

“Được!” Hawke vội vã thanh toán.

Alice đưa cậu ta đến phòng bếp, mặc cậu mang thùng gỗ đi.



“Cư nhiên có người nguyện ý tốn hơn bốn mươi đồng bạc mua một thùng Cocacola.” trong ánh mắt Katherine toát ra sợ hãi thán phục.

Alice cười nói, ” Vật tốt, tự nhiên có người biết thưởng thức.”

**

Khiêng thùng gỗ ra khỏi cửa hàng, Hawke đi vào ngã hẻo lánh.

Trong ngõ nhỏ, một con Lam Vũ sư thứu sớm đã chờ đến mất hết kiên nhẫn.

“Tôi đã rất mau chóng chạy đến rồi.” giọng Hawke mang bất đắc dĩ.

Lam Vũ sư thứu là ma thú trung cấp, có được thân thể sử tử, lợi trảo, đầu và cánh của đại đàng. Chẳng những lực lớn vô cùng, còn có sở trường bay lượn.

Dưới tình huống bình thường, ma thú sẽ có bản năng đối địch với con người. Nhưng nếu là khi còn nhỏ được thu dưỡng, thì sẽ theo tiềm thức thân cận con người. Nếu như huấn luyện thoả đáng, thậm chí sẽ phục tùng mệnh lệnh, mặc cho phân công.

Lam Vũ sư thứu chính là như vậy một con ma thú được bị loài người nuôi lớn. Có điều không phải là Hawke, mà là được học viên Học viện Hoàng Gia chăn nuôi lớn lên.

Hawke không đủ sinh hoạt phí, tìm công việc bán thời gian. Nội dung công việc là mỗi ngày sớm tối đúng hạn cho Lam Vũ sư thứu ăn.

Một tới hai đi, tự nhiên là thân quen.

Hawke hứa hẹn ngày mai thêm đồ ăn, dỗ đến Lam Vũ sư thứu mở cờ trong bụng, đêm hôm khuya khoắt chạy đến làm khổ công cho hắn.

“Sáng mai có chim trĩ ăn, vui vẻ lên chút.” Hawke ra sức dỗ dành nó.

Lam Vũ sư thứu không lên tiếng, mặt mũi tràn đầy không cao hứng.

“... Hai con.” Hawke cam chịu nhượng bộ. Không cho không được, mang thùng gỗ về Học viện Hoàng Gia phải dựa vào nó. Trông cậy vào mình, đến ngày mai coi như trốn học một ngày.

Lam Vũ sư thứu lúc này mới thỏa mãn cười. Lắc lắc toàn thân lông tóc, nó ra hiệu Hawke cưỡi lên.

Hawke trước đem chính mình và thùng gỗ buộc chung một chỗ, sau đó mới cưỡi lên Sư thứu, bắt lấy cánh chim.

Lam Vũ sư thứu vỗ cánh bay cao, chỉ chốc lát sau biến mất ở chân trời.

**

Hôm sau, nội dung buổi học sáng là múa kiếm chém một trăm lần, hai người đối luyện năm mươi cái vừa đi vừa về, còn có chạy cự li dài cực ác —— chạy vòng quanh học viện mười vòng.

Múa kiếm, đối luyện kết thúc, cổ tay đau cơ hồ nâng không nổi.

Nghỉ ngơi trong lúc đó, Hawke uống một ngụm lớn Cocacola, cố ý hỏi những người quen biết khác, “Đồ uống khôi phục đặc biệt mua, uống vào có hiệu quả hồi phục thể lực, có muốn thử một ngụm hay không?”

“Này sao lại không biết xấu hổ...”

Nói là nói như vậy, mấy người thay phiên nhau uống, một chút không mang theo do dự.

“Hở?”

“A?”

“Kỳ quái.”

Đám người lần lượt nếm thử một ngụm, tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.

Một giây sau, bọn họ không hẹn mà cùng gắt gao tiếp cận Hawke, trong con ngươi lộ ra không dám tin.

Hawke giật mình sau đó uống Cocacola, trong lòng vui mừng nở hoa.

Đồ uống hương vị ngọt ngào, uống một ngụm thì toàn thân lông tóc thư giãn mở, cảm giác thật tốt! Cậu cũng không tin những người này không động tâm.

Lại nói, đây thực sự là đồ uống khôi phục, thể lực hồi phục hiệu quả một bậc lớn. Lập tức còn phải chạy vòng, cả đám thể lực đã tiêu hao hết, không bổ sung thể lực, làm sao tiếp tục chống đỡ được?

Trừ phi tất cả bản thân mọi người từ bỏ, không có ý định ăn cơm trưa, nếu không Cocacola khẳng định không lo bán.

Cậu đánh bàn tính vang dội, còn không có suy nghĩ xong, đã có người kìm nén không được, tiến lên nghe ngóng, “Đây là đồ uống gì? Quá ngon đi”

Hawke chững chạc đàng hoàng đáp lời, ” Cái này gọi là Cocacola, một ly 20 đồng tiền”

“Lấy ở đâu?”

“Có một nhóm người ở trong học viện bày quầy hàng bán sandwich, bánh mỳ có nhân, chính là nhà đó”

Hawke không muốn thừa nhận, đây là mình chạy thật xa lấy đến, chỉ giả vờ Cocacola là từ lân cận mua được.

Người kia nghe xong, cũng không tiện lấy không đồ uống của người khác, dung giọng điệu thương lượng nói, “Mua bao nhiêu? Có còn thừa không? Tớ trả cho ngươi 2 0 đồng tiền, coi như là hỗ trợ mang đến được không?”



“Được a” Hawke “miễn cưỡng” đáp ứng.

Nháy mắt, cậu mang đến mười ly Cocacola được tiêu thụ hết.

Nhận được tin tức trễ một bước, học viên không thể cướp được đấm ngực dậm chân, thầm mắng biết sớm đã xuống tay với cái tên không coi nghĩa khí ra gì, có đồ tốt cũng không biết thông báo cho anh em một tiếng.

Hawke “Trong lúc vô tình” tiết lộ, “Không biết sạp hàng còn ở đó hay không. Nếu còn, sau khi tan học có thể qua đó mua một ly.”

“Nếu là sạp hàng không có ở đây cũng không sao, trước đó ở ký túc xá tớ có tích trữ một chút, muốn uống giữa trưa tớ đi lấy.”

Câu này vừa nói ra, rất nhiều người vui mừng, “Thỏa thuận vậy đi, giữa trưa gặp!”

Trong góc phòng, Martin uống Cocacola, thần sắc hết sức khiếp sợ, “Quý cô Alice thật sự là quá lợi hại! Thức uống này, uống vào còn đã nghiền hơn thuốc sức sống.”

Là một học viên có tiền trong người, từ trước đến nay cậu quen uống thuốc sức sống. Nghe được Hawke nói cái gì “Sandwich”, “Bánh mì có nhân”, lúc này mới động tâm tư, mua hai ly đồ uống nếm thử.

Không nghĩ tới vừa uống ngụm thứ nhất thì cậu đã sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là “Kinh diễm”!

“Đúng vậy, có Cocacola thì còn mua thuốc sức sống làm gì? Vừa đắt vừa không dễ uống như Cola.” Ward uống một ngụm lớn, chợt cảm thấy toàn thân thư sướng.

“Quý cô Alice rốt cuộc là người nào?” Martin buồn bực, “Cho dù là sandwich, bánh mỳ có nhân, còn có Cocacola, đều không phải kẻ bình thường có thể mân mê ra.”

Ward yếu ớt nói, ” Thiếu gia chẳng lẽ đã quên, cô ấy muốn xây dựng Nam tước lĩnh phồn hoa hơn cả Vương đô, người bình thường sao có thể nói ra lời như vậy?”

Hồi tưởng lại lời nói hùng hồn của quý cô Alice, Martin nhất thời nghẹn lời.

Càng làm cho cậu hoảng hốt chính là, đương lúc mỹ thực luân phiên công kích đến, thế mà cậu cảm thấy, mục tiêu có thể có ngày thực sự thực hiện.

Ít nhất ở Vương đô, cậu không thấy đồ ăn nào ngon hơn sandwich, không thấy đồ uống nào đã nghiền hơn côca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.