Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 23: Chương 23: Tuyển cử Lệnh chủ 1




Edit: Jenny

Beta: Sakura

Cocacola tiêu thụ hết sạch.

Hawke tính toán, giữ riêng một phần để dùng, hối lộ cho sư thứu Lam Vũ một con chim trĩ, trong hai ngày ngắn ngủi, cậu lại kiếm lời được 26 đồng bạc!

26 đồng bạc là khái niệm gì? Kiệm ăn kiệm mặc, tận lực cắt giảm chi tiêu, mỗi tháng chỉ cần dùng đến 50 đồng bạc.

Làm hai lần buôn bán đã có được một tháng tiền sinh hoạt rồi. Làm thêm vài lần thì học phí cũng không cần hỏi đến trong nhà nữa.

Nghĩ đến đây, Hawke rất phấn chấn.

**

Một thời gian sau, Hunter phát hiện, việc kinh doanh dần dần không còn tốt như vừa mới bắt đầu làm.

Thấy sandwich, bánh mì có nhân bán đắt hàng thì nhiều người chạy tới Clayton nhập hàng, sau đó trở về học viện Hoàng Gia bán.

Thế là áp lực gia tăng mãnh liệt, giá cả không ngừng trượt, lợi nhuận càng ngày càng thấp. Cuối cùng đi tới đi lui hai nơi, chỉ có thể dựa vào số lượng để vất vả kiếm tiền.

Ngược lại là Cocacola, không biết vì cái gì, đột nhiên trong thời điểm này lại hưng thịnh. Rất nhiều học sinh luyện võ không làm gì liền chạy tới, điểm danh muốn mua.

“Hay là điều chỉnh tỷ lệ hàng hóa, tiện thể thêm nhiều CocaCola chút.” Hunter âm thầm suy nghĩ, “Nếu không tìm pháp sư hệ Băng mua vài khối băng, làm thành đồ uống lạnh?”



**

Hunter còn đang suy xét tính khả thi của đồ uống lạnh, Alice đã thông báo Katherine, nếu có khách hàng muốn mua đồ uống, hỏi thêm một câu có muốn thêm đá miễn phí hay không.

Cùng lúc đó, cô sửa lại quả cầu nước một chút. Lúc phát ra quảng cáo CocaCola, trong ly nổi lơ lửng mấy khối băng, thoạt nhìn đặc biệt mát lạnh.

“Cửa hàng chúng ta lấy đá băng từ đâu ra vậy?” Vẻ mặt Katherine mờ mịt.

Alice chỉ chỉ chiếc tủ lạnh mới được thêm vào, “Lấy ra từ trong này.”

Từ khi ở phòng thí nghiệm lưu lại tọa độ, việc mua vật liệu liền thuận tiện hơn nhiều.

Cô tích lũy đủ tiền, chạy tới học viện Hoàng Gia, trở về liền vẽ lên chiếc tủ lạnh đơn giản trước kia một trận ma pháp.

Mắt thấy thời tiết càng ngày càng nóng, rất thích hợp làm đồ uống ướp lạnh. Cô dứt khoát làm nhiều cái tủ lạnh, chuyên dùng để trữ băng.

Phải biết trước khi xuyên không, vào mùa hè, bên người của bọn trẻ đều nói, “Cái mạng này của tôi đều do Coca ướp lạnh cho đó.”

Bởi vậy có thể thấy được sức hấp dẫn của CocaCola ướp lạnh.

Tuy nói trước mắt gần như đã có người phát hiện ra công dụng thần kỳ của Cocacola, liên tục mua số lượng lớn, nhưng tình hình bán lẻ vẫn ế. Alice dự định thừa dịp trời nóng đẩy mạnh, thuận tiện cho thị trấn Clayton tăng thêm chút nhân khí.

“Chị chủ... nhân viên có thể dùng đá lạnh không ạ?” Katherine tràn ngập mong chờ hỏi.

Sợ không được cho phép, cô bé nhanh chóng bổ sung nói, ” Đùng tiền mua cũng được.”

“Khối băng mà thôi, không đáng giá bao nhiêu tiền, tùy tiện dùng.” Alice không thèm để ý nói.

Katherine vui vẻ không thôi, “Cám ơn chị chủ.”

Lúc nói lời cảm tạ, trong lòng đang nghĩ, đây chính là một khối băng a! Những năm qua có tiền cũng không mua được đồ tốt, bây giờ lại được phép thỏa thích dùng. Cô chủ tốt như vậy, đi đâu tìm được người thứ hai?

Katherine quyết định, muốn siêng năng làm việc, vì cô chủ kiếm thật nhiều tiền.

Đúng lúc này, Dick chạy như bay vào cửa hàng, vẻ mặt rất lo lắng.

“Dick? Hôm nay không phải là ngày nghỉ của cậu sao?” Alice cảm thấy kỳ quái.

Dick mím chặt môi, đè thấp tiếng nói, “Cô chủ, không tốt, ngài Philipps trở về rồi.”

Dick cứ nghĩ, chị chủ nhất định cũng sẽ khẩn trương giống như mình.

Ai ngờ ——

“Philipps là ai?” Alice buồn bực.

Dick, “...”

Cậu ta như lâm đại địch, vậy mà cô chủ không biết Philipps là ai, cảm giác mình đã lo lắng vô ích.

Katherine nhỏ giọng nhắc nhở, “Là một trong những người lãnh chủ dự bị, trước đó đi ra ngoài buôn bán. Anh ta luôn nói, chỉ cần đi lại nhiều hơn, biết rõ ràng địa phương nào có những đặc sản gì, sản phẩm nào ở nơi đó bán chạy, kinh doanh liền có thể phát triển.”

“Anh ta nghĩ vấn đề quá đơn giản.” Alice thấp giọng tự nói.

Hiện nay sandwich ở Clayton bán chạy, dẫn đến xung quanh lãnh địa không sợ bán không được. Nhưng mà vấn đề lớn nhất là, đi đường cần thời gian, làm sao bảo đảm hoàn hảo vận chuyển sandwich mà không bị hư?

Pháp sư Không gian đương nhiên có thể mang hàng đi trong chớp mắt, nhưng pháp sư có được đẳng cấp cao như cô cũng không phải nhiều.

Đồ trang bị không gian có thể giữ tươi, sử dụng chúng để vận chuyển hàng hóa cũng khả thi. Nhưng trang bị không gian số lượng ít ỏi, ngàn vàng khó cầu, người bình thường không lấy được.

Nếu như không có cách nào giải quyết vấn đề vận chuyển, sợ dù biết rõ bán sandwich có thể kiếm tiền thì cũng bất lực.

Dick cẩn thận từng li từng tí nói, “Vừa rồi trên đường gặp phải ngài Philipps, em nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của anh ta, nói không chừng lần này ra ngoài thu hoạch rất tốt.”

“Những điều này không có liên quan gì đến chị.” Alice hờ hững.

“Hở? Hai người chính là đối thủ cạnh tranh nha” Dick vội vàng nói.

Alice nhẫn nại giải thích, “Chị không có ý định dùng xảo chiêu hại người. Nếu muốn thắng trận, vậy liền làm tốt hơn những người khác, dùng thực lực thủ thắng.”

“Từ khi cửa hàng thực phẩm khai trương, những nhà thám hiểm ở trên trấn đã nhiều hơn.” Katherine như nghĩ tới cái gì.

“Những người dân sống ở trấn nhỏ cũng cố gắng chăm chỉ làm việc. Nói là tiết kiệm được tiền rồi, muốn dẫn bọn trẻ đến ăn bữa ngon.”

“Clayton náo nhiệt hơn trước đây rất nhiều, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.”



“Đúng, ở trấn nhỏ này dần dần trở nên tốt hơn, đây đều là công lao của chị.” Alice một chút không khiêm tốn.

“Mặc kệ Philipps đã học được kiến thức gì trên đường, nếu muốn thắng chị rất khó.”

“Cho nên lúc này người cần lo lắng không phải chị mà là anh ta.”

Dick khẽ nhếch miệng, biểu lộ kinh ngạc, cả người ngốc sững tại một chỗ.

Alice ấm giọng nói, ” Đừng nghĩ quá phức tạp, đi chơi đi.”

**

Một bên khác, Philipps ngựa không dừng vó chạy về Clayton, hứng thú bừng bừng hướng ngài Lệnh chủ báo tin vui, “... Trên đường trùng hợp gặp phải Quản sự công xưởng Rehmann. Ông ta nói vị trí địa lý của Clayton không tệ, vô cùng có tiềm lực, dự định mở cửa hàng vũ khí ở trên trấn.”

Lúc nói chuyện, dường như anh ta không kìm nén được lòng tràn đầy vui sướng.

Gretel nhắm mắt hờ hững mãi lâu sau mới hỏi, “Cậu có hiểu rõ công xưởng Rehmann không?”

“Đương nhiên, tôi đã đặc biệt hỏi thăm qua.” Philipps tự tin trả lời, “Công xưởng Rehmann đã có lịch sử trăm năm, cửa hàng trải rộng khắp Đế quốc.”

“Cho dù là dụng cụ thông thường hay trang bị pháp thuật. Không phải bọn họ thì không làm ra được.”

“Nếu như tiến triển thuận lợi, công xưởng Rehmann thành công vào trong trấn, những người thám hiểm nhất định sẽ tới Clayton!”

Gretel cúi đầu không nói, thật lâu mới nhẹ giọng hỏi thăm, “Lần này ra ngoài, còn có thu hoạch nào khác không?”

Nụ cười của Philipps ngưng trọng. Anh ta không hiểu, vì cái gì khi nghe thấy tin tốt mà mình mang đến, Lệnh chủ vẫn không có chút phản ứng gì?

“Nghe nói gần đây có loại gọi là ‘Sandwich’, món ăn bán rất đắt hàng.” Hắn tiếc nuối nói, ” đáng tiếc không có hỏi thăm được, rốt cuộc là đặc sản của địa phương nào.”

“Còn có gì nữa không?”

“Tạm thời hết rồi.”

“Được rồi.” Gretel khẽ vuốt cằm, “Cậu về nghỉ ngơi trước đi.”

Đừng nói là khen thưởng, một khuôn mặt tươi cười cũng đều không có. Sắc mặt của Philipps căng cứng, không tình nguyện lui ra.

Đợi khi người đã đi, quản gia Ryan vào nhà, kêu một tiếng “Ngài Lệnh chủ”.

Gretel liền lắc đầu, “Thằng ngốc kia, người ta cố ý tiếp cận cũng không phát hiện ra.”

Ryan khom người nói, ” Việc này không trách ngài ấy. Hay tôi lẻn vào lãnh địa khác thăm dò, cũng không biết công xưởng Rehmann sao lại dám đánh chủ ý như vậy.

Căn cứ điều tra, lúc mới nhập cư, công xưởng Rehmann thể hiện một bộ tốt bụng và tử tế.

Bởi vì dụng cụ được gia công tinh xảo, giá cả thấp, không ít người thích đến công xưởng mua đồ.

Dần dà, những cửa hàng vũ khí bên trong lãnh địa, quản lý thợ rèn không tốt, lần lượt phá sản.

Đợi đến khi đối thủ cạnh tranh bị đánh bại, một nhà độc đại, công xưởng Rehmann liền thừa dịp lộ ra bộ mặt thật sự. Cho dù là vũ khí ma pháp hay chỉ là dụng cụ người dân sử dụng hàng ngày, giá cả tất cả sản phẩm trong cửa hàng tăng vọt, gần như đảo ngược.

Dân chúng oán than dậy đất, lại không có cách nào từ chối nó – chung quanh trừ công xưởng Rehmann, không còn địa phương nào có thể mua dụng cụ.

Đi đến lãnh địa khác mua cũng không thực tế. Thứ nhất là phí đi đường đắt đỏ, thứ hai, có ai biết ở lãnh địa khác cũng đã bị công xưởng Rehmann thống trị hay không?

“Cậu ta nói cậu ta đã thăm dò qua.” Gretel rất là bất mãn, ” Thăm dò như vậy! Quả thực là lấy dân chúng ra làm trò đùa!”

“Lần trước công xưởng Rehmann đề nghị vào Clayton, vẫn là ba năm trước đây.” Ryan thấp giọng nói, ” Ba năm này, nó nhanh chóng khuếch trương, mở càng nhiều chi nhánh. Lại không lâu nữa, sợ là tất cả lãnh địa đều sẽ xuất hiện hình ảnh của nó.”

“Ai bảo công xưởng Rehmann là tài sản riêng của Công tước Aigues chứ?” Gretel biểu lộ u ám, “Con gái của lão ta gả cho Quốc vương, trở thành Hoàng hậu, sinh hạ Hoàng tử. Dù là lũng đoạn việc kinh doanh vũ khí của cả Đế quốc, người khác cũng không dám nói gì.”

“Lệnh chủ” Ryan do dự một chút, kiên trì đề nghị, “Sản phẩm của công xưởng Rehmann làm ra đúng là tinh xảo. Giá cả mặc dù hơi cao nhưng chất lượng tốt. Có lẽ chúng ta hẳn nên dứt bỏ thành kiến đối với nó...”

“Đừng nói nữa.” Gretel nghiêm nghị đánh gãy, tiếng nói bên trong hiếm thấy mang theo vẻ tức giận, “Chỉ cần ta vẫn còn, công xưởng Rehmann đừng hòng tiến vào Clayton!”

Đối với nhà thám hiểm mà nói, giá niêm yết ở các chi nhánh của công xưởng Rehmann đều nhất tri (sau độc quyền), đi chỗ nào mua đều như nhau. Ngẫu nhiên tiện nghi mua được hàng giá rẻ, đó chính là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Nhưng đối với cư dân ở trấn nhỏ vốn không giàu có mà nói, giá cả của vật dụng sinh hoạt hàng ngày tăng vọt, ảnh hưởng rất lớn. Vốn quanh năm suốt tháng có thể có được lợi nhuận, mua sản phẩm của công xưởng Rehmann, rất có thể trở thành thu không đủ chi.

Vì vậy Gretel rất bài xích, kiên quyết không cho công xưởng Rehmann vào cửa.

Thuyết phục không có kết quả, Ryan cúi đầu, không nhiều lời nữa.

**



Đi ra được vài bước, Philipps ngoặt vào một lối hẻo lánh, tìm người thăm dò, “Khoảng thời gian ta rời đi, trên trấn có chuyện vui gì phát sinh sao?”

Nói xong liền ném ra một túi tiền.

Người bị tra hỏi chính là hộ vệ của phủ Lệnh chủ. Chỉ thấy anh ta ước lượng túi tiền, cười hắc hắc, “Chuyện vui? Này thì nhiều quá rồi.”

Ở dãy núi U Minh gặp được pháp sư Quang minh, trên trấn đột nhiên xuất hiện sandwich ăn rất ngon, bọn nhỏ được chiêu mộ làm nhân viện phục vụ, bánh mì có nhân mới ra hương vị ngọt ngào … Từng cọc từng cọc, từng kiện, nói một đường đến nỗi miệng đắng lưỡi khô.

Philipps nghe nói trên trấn có pháp sư Quang mình thì rất vui mừng. Muốn dùng thành ý đả động đối phương, khiến cho đối phương đồng ý làm việc cho mình.

Nghe thấy trên trấn cho người bán sandwich, anh ta mừng rõ như điên, chỉ cảm thấy ông trời cũng đang thành toàn cho hắn – Clayton có được sản phẩm được hoan nghênh, về sau còn sợ kinh tế phát triển không nổi sao?

Nghe đến bọn trẻ được tuyển dụng làm nhân viên phục vụ, trong lòng nhất thời kinh ngạc, mơ hồ có loại dự cảm không tốt, “Vì sao lại nhận bọn trẻ làm nhân viên?”

“Bởi vì cô ấy là ứng viên Lệnh chủ mới nha.” Hộ vệ trả lời với vẻ đương nhiên.

Một chậu nước lạnh trực diện tạt đến, tưới đến đáy lòng của Philipps lạnh toát.

Anh ta không dám tin tưởng, “Ở dãy núi U Minh sử dụng pháp thuật cứu người, về sau làm ra sandwich, mở của hàng thực phẩm, làm ra những chuyện này chính là cùng một người?”

“Là như thế không sai.” Hộ vệ nhẹ gật đầu.

Anh ta còn nghĩ muốn chiêu mộ người tài, không nghĩ đến đó sẽ là đối thủ cạnh tranh. Có kẻ này ở đây, kế thừa lãnh địa còn có chuyện gì cho hắn?

Philipps thầm nghĩ, khó trách mới vừa rồi Lệnh chủ vô cùng lãnh đạm với mình, hóa ra đã có nhân tuyển thích hợp hơn.

Vì muốn đạt được sự tán thành của Lệnh chủ, anh ta phí hết tâm tư, chịu nhiều đau khổ. Kết quả chuyện cho tới bây giờ, lại bị một cước đá văng...

Philipps càng nghĩ càng phát hỏa, tay phải không tự giác nắm thành quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.