Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 87: Chương 87: Nghỉ 4




Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Chỉ qua hai ngày, George rõ ràng phát hiện thế cục có biến.

Mấy tên quý tộc vốn không ngừng tạo áp lực, muốn bức nhà đấu giá phá lệ, gần nhất lại không thấy thân ảnh. Tiếp tục nghe ngóng, biết được một ít trong đó đã từ bỏ ý định đặt làm, số ít khác thì thành thành thật thật thu mua nguyên vật liệu quý hiếm, dự định dựa theo quy định làm việc.

Sau khi nghe được tin tức, George triệt để kinh ngốc.

Phải biết, trong số người dây dưa ông, có mấy vị là lấy hung hăng càn quấy nổi danh. Nhanh như vậy liền từ bỏ, thật sự khiến người ta không nghĩ tới.

Nhưng mà, qua một ngày, một tin tức càng lớn hơn tuôn ra —— Tam hoàng tử ở trước mặt mọi người tỏ thái độ, hắn vô cùng thích thương phẩm nhà đấu giá Vera bán. Trước đó không lâu không biết là ai cố ý tản ra lời đồn, châm ngòi quan hệ của hắn và nhà đấu giá Vera. Hắn nghe thấy rất là tức giận, nhân đây làm sáng tỏ.

Cái này vừa nói, khách quen vì tránh hiềm nghi, không dám lên cửa lại trở về.

Vì hùa theo yêu thích của Tam hoàng tử, có ít người vốn quen thuộc đến nhà đấu giá khác mua hàng, bây giờ cũng tụ tập ở nhà đấu giá Vera.

Thích thương phẩm nhà đấu giá Vera bán, tương đương với gián tiếp thừa nhận, thích tay nghề của đại sư luyện kim không biết tên mà nhà đấu giá Vera phụng dưỡng. Trong lúc nhất thời, thỉnh cầu đặt làm riêng bạo tăng, đại sư không biết tên được nhiệt liệt truy phủng.

George, “...”

Ông cảm thấy mình có khả năng còn chưa tỉnh ngủ.

Còn chưa kịp triểm khai hành động, hướng gió liền thay đổi.

Những người khác thì thôi, Tam hoàng tử sao cũng đổi giọng theo?

Kỳ quái, quá ký quái! Một chút cũng không thực tế.

George trăm mối không có cách giải, chợt, một người đáp tay lên vai hắn tựa như hai anh em, thì thầm, “Không nghĩ tới ông tài giỏi như thế! Vậy mà có thể làm cho Tam hoàng tử đổi giọng! Từ nay về sau, cũng không thể coi thường ông nữa.”

“Đừng trách mấy ngày trước tôi tận lực xa lánh, thật sự là phía sau không có chỗ dựa, ai cũng không đắc tội nổi.”

“Đúng rồi, sao ông thuyết phục được điện hạ vậy?”

George liếc nhìn, phát hiện bắt chuyện chính là một vị khách quen, lúc trước thường xuyên mua hàng ở nhà đấu giá. Giờ phút này trong mắt lóe lên một tia tò mò, còn có hưng phấn và tìm tòi nghiên cứu.

Nghe vậy, ông không khỏi cười khổ.

Làm sao thuyết phục? Ông cũng không biết ah.

Đang lúc suy tư, phải làm sao thoát khỏi sự truy vấn của đối phương, thì một người đầu đầy mồ hôi, vội vàng xông lại, “George, trước đó là tôi không đúng, không nên ép buộc ông đồng ý nhận đồng vàng làm thù lao, cũng không nên ép buộc ông nhận đơn đặt hàng riêng.”

“Tôi đã khắc sâu nhận thức được sai lầm của mình rồi, sau này tuyệt không tái phạm nữa.”

“Ông xem, đêm hôm khuya khoắt, tất cả mọi người đều không tiện, có thể đừng vào phòng ngủ của tôi nữa không?”

Người kia ngẩng đầu, mắt ba ba nhìn qua, bộ dáng mười phần đáng thương.

George, “!!!”

Chờ chút! Nói cho rõ ràng ah, cái gì gọi là đêm hôm khuya khoắt vào phòng ngủ của ngươi?

Không phải ông, ông không có!

Nói qua lại một hồi lâu, George rốt cuộc biết rõ ngọn nguồn.

Người này sáng sớm thức dậy, phát hiện tóc bị cắt mất một đoạn, bên người có điểm điểm tinh quang lấp lóe, kết thành một hàng chữ, “Nhà đấu giá Vera vấn an ngài.”

Có thể lặng yên không một tiếng động cắt tóc, tất nhiên cũng có thể lặng yên không một tiếng động cắt đầu.

Nhắc đến chuyện này, gia hỏa nói chuyện sợ đến sắp khóc lên, “Tôi sai rồi, thật sự sai rồi, không nên ỷ vào mình là quý tộc liền hung hăng càn quấy.”

“Về sau sẽ sửa, ông tin tôi đi!”

“Xin ông, tuyệt đối đừng vấn an, không cần!”

Tiếng cầu xin tha thứ không ngừng, George đầy lòng mờ mịt, càng cảm thấy mình đang nằm mơ.

**

Từ sau khi tiếp nhận đơn hàng của Đoàn kỵ sĩ thứ tư, mấy ngày liên tục, mỗi ngày Alice đểu ở trong phòng thí nghiệm. Tay cô vững vàng vô cùng, mỗi một động tác đều tinh chuẩn như máy móc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiến độ làm việc vững bước tăng lên.

Mắt thấy đơn hàng sắp hoàn thành, Michelle đột nhiên tới cửa, thông báo với cô, “Bắt đầu từ ngày mai, tôi phải rời khỏi Vương đô một chuyến.”

Alice thuận miệng đáp, biểu thị cô đã biết.

“Sau khi khiên làm xong...” Michelle hơi dừng lại, như không quyết định chắc chắn được.

Alice tiếp lời, “Sau khi làm xong, lô hàng này sẽ đặt ở nhà đấu giá Vera. Khi nào anh thuận tiện, thì khi đó tới lấy.”

Nếu do người khác nhận thay, cuối cùng khiên được đưa đến đâu, bị dùng thế nào, vậy thì khó mà nói được.

“Cũng tốt.” Thần sắc Michelle thả lỏng, giọng điệu thư giãn, như tán gẫu nhắc đến, “Đúng rồi, gặp nhau mấy lần, đến nay còn chưa biết tên của ngài. Xin hỏi tôi nên xưng hô ngài thế nào?”

“Tôi tên Alice.”

“Quý cô Alice.” Lúc này Michelle đổi giọng, ôn hòa nói, “Cám ơn ngài đã lý giải, ba tháng sau gặp lại.”

“Ừ.” Alice không quá để ý đáp.

Lúc này cô cũng không biết, bọn họ rất nhanh sẽ gặp lại.

Tiễn Michelle đi, Alice nấu cho mình một tách sữa trà nâng cao tinh thần.

Hương trà lan tỏa ra, George bất thình lình xuất hiện ở trước mặt cô.

“Lại xảy ra vấn đề gì nữa?” Alice nghiêng đầu hỏi.

“Chuyện tốt.” George tìm chỗ ngồi xuống, trong lúc nhất thời cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Cân nhắc hồi lâu, ông mới nói bóng nói gió, “Nghe nói mấy tên kiếm chuyện với nhà đấu giá bị người dạy dỗ.”

“Có hiệu quả không?” Alice hỏi.

George gật gật đầu, “Đều trở nên thành thật, không dám lại tới cửa gây chuyện nữa.”

“Đích thật là tin tức tốt.” Alice mỉm cười nói.

“Nghe nói Tam điện hạ thay đổi lập trường, ở trước mặt mọi người tán dương nhà đấu giá Vera.” George không khỏi có chút khẩn trương, nắm tay lặng lẽ nắm chặt, “Chẳng lẽ hắn thức dậy cũng phát hiện tóc bị cắt mất một đoạn?”

“Không có.” Alice không cần nghĩ ngợi trả lời, “Trên trán của hắn bị vẽ lên một con rùa đen.”

George, “???”

Bị vẽ rùa đen là cái quỷ gì? Còn không bằng tóc bị cắt mất một đoạn đâu!

Nhưng mà...

George không tự chủ nhìn thoáng qua, biết rõ Tam hoàng tử điện hạ gặp phải cái gì, chẳng lẽ là cô ấy ra tay?

Nhưng, có khả năng sao? Tam điện hạ ngày ngày ở trong Vương cung, người bình thường đừng nói là vẽ xấu lên mặt hắn, muốn gặp cũng không gặp được!

Tâm tư George trăn chuyển ngàn hồi, trong một nháy mắt, trong đầu đã suy nghĩ rất nhiều.

Alice nhìn ra ông xoắn xuýt, thờ ơ như không nói, “Ông đoán không sai, là tôi làm.”

George ngừng thở, trái tim lỡ nhịp.

“Trước khi làm, tôi không phải còn trưng cầu ý kiến của ông sao?” Alice nhắc nhở.

“Tôi hỏi nếu muốn dùng vũ lực làm lắng lại phong ba, thì nên làm thế nào. Ông nói nếu có thể làm cho những người kia ý thức được, cái mạng nhỏ của họ nằm trong tay nhà đấu giá, như vậy đương nhiên là không dám sủa loạn.”

“Tôi cảm thấy ông nói rất có lý, liền chiếu vào đó mà làm.”

George, “!!!”

Ông há to miệng, cả người lâm vào trạng thái hóa đá, thật lâu không nói ra lời.

Trải qua nhắc nhở, George lập tức nhớ lại, hai người đã từng thảo luận về chủ đề này.

Ông cho rằng đại sư không cam lòng, cho nên tùy ý tưởng tượng, phát tiết bất mãn trong lòng. Thế là ôm suy nghĩ “Hòa hoãn không khí”, cười đáp.

Kết quả là! Đại sư là thật lòng! Lời ông đã nói, cuối cùng đều trở thành hiện thực!

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, George á khẩu không trả lời được, tâm tình đặc biệt phức tạp.

Alice thản nhiên nói, “Nhà đấu giá là sản nghiệp của ông, mặc kệ tôi có tính toán gì, trước đó dù sao cũng phải hỏi ông trước.”

Tuy nói cô thờ phụng “Ai làm người nấy chịu”, cũng không muốn liên luỵ nhà đấu giá Vera, nhưng trong mắt người khác, mặc kệ làm gì cũng đều là được nhà đấu giá chỉ định, cuối cùnglà do ông chủ George này thanh toán.

Bởi vậy, trước khi hành động, cô đặc biệt thông báo cho George. Xác định ý kiến đạt thành nhất trí, rồi mới yên tâm ra tay.

George, “...”

Không phải ông, ông không có... Tốt ah, ông thật sự có, mặc dù là chỉ nói đùa.

“Nhìn từ kết quả, hiệu quả uy hiếp khá tốt.” George cực lực bảo trì trấn định.

“Đã có thể qua lại tự nhiên, như vậy về sau không cần lo lắng lại có người đùa giỡn mánh khóe nữa.”

“Lần sau gặp phải phiền phức, tôi sẽ bẩm báo theo như thực tế.”

“Quyết định như thế đi.” Alice cười đáp lại.

**

Một trăm tấm khiên, cái nào cũng là tinh phẩm. Vì hoàn thành ủy thác, Alice quả thực phí công sức một phen.

Đợi đến khi công việc sắp kết thúc, cô mới giật mình nhớ tới, lập tức liền phải nghênh đón một năm mới.

“Ngày ngày bận bận rộn rộn, bất tri bất giác, một năm lại sắp kết thúc. Thời gian trôi qua thật nhanh.” Đang khi nói chuyện, Alice trở nên hoảng hốt.

Còn nhớ lúc vừa tới Clayton, du khách thưa thớt, đi đường vội vàng, chưa từng ngừng lại. Bên đường chỉ có chút cửa hàng mở cửa, chủng loại thương phẩm ít đến thương cảm.

Mà bây giờ thì sao? Cho dù học viện Hoàng gia cho nghỉ, học sinh về nhà, nhưng trong trấn vẫn tấp nập nhộn nhịp.

Dân cư gia tăng nhanh chóng, người thám hiểm đã tới liền không muốn đi, vô số thương nhân tuôn đến Clayton, hết thảy vui sướng phồn vinh.

Thuấn di về Clayton, đứng trên không trung quan sát mặt đất, trong lòng Alice có thỏa mãn không nói nên lời. Cô nhẹ giọng thì thầm, “Tiệm ăn, quán rượu, học viện, tiệm vũ khí, tiệm trang bị, kiến trúc nên xây đã xây gần đủ rồi.”

“Lại mở thêm hiệu thuốc, vậy thì kiến trúc cơ sở đã liền đầy đủ.”

“Đến lúc đó...”

Nói xong lời cuối cùng, tự động tiêu âm. Bởi vì Alice còn chưa nghĩ ra, đến lúc đó sẽ làm gì, “Trước tiên lập ra hiệu thuốc đã, chuyện sau đó về sau lại nói.”

Trên thực tế, mở hiệu thuốc khó hơn mở tiệm vũ khí nhiều.

Nguyện ý học luyện kim không ít, cô có thể lựa lựa chọn chọn, thu nạp nhân tài cấp cao. Nguyện ý học y dược lại không nhiều, đến mức nhân tài thiếu thốn cực độ, biết làm thuốc khôi phục đều không có mấy ai.

“Thực sự không tuyển được người, liền chờ qua năm, tìm chút người có thiên phú, giỏi học tập, chậm rãi bồi dưỡng đi.” Alice thầm hạ quyết tâm.

**

Cuối năm, Alice đã sớm sắp xếp, “Như năm trước, năm mới nghỉ ba ngày. Nếu có nhân viên nguyện ý trực ban, cho lương ngày gấp đôi, cửa hàng kinh doanh như thường lệ. Nếu không có, cửa hàng nghỉ bán ba ngày.”

Không lâu sau, nhân viên tiệm ăn, quán rượu dồn dập báo danh.

Học viện cũng đã sớm nghỉ. Học sinh về nhà, giáo viên nghỉ ngơi, trong học viện trống rỗng, cũng không cần trực ban.

Tiệm vũ khí, tiệm trang bị không ai báo danh, cho nên nghỉ bán ba ngày.

Sau khi sắp xếp xong, nhân viên nhiệt liệt thảo luận. Bộ dáng kia, giống như vạn phần mong đợi năm mới đến, không chờ nổi muốn tiêu tiền.

Alice không hề nghĩ ngợi, thuấn di đến phòng thí nghiệm của học viện Hoàng gia.

Trong phòng, Noah đã sớm chờ.

Thấy Alice thuấn di xuất hiện, ánh mắt anh tỏa sáng, chững chạc đàng hoàng đề nghị, “Đêm nay tôi dự định suốt đêm làm bù nhìn luyện kim, cô có muốn quan sát không?”

Nếu nói năm ngoái là sinh lòng thương hại, như vậy năm nay chính là mưu đồ làm loạn —— bữa ăn theo công thức xa hoa thật ngon, còn muốn ăn thêm lần nữa.

Alice bật cười, “Ăn khuya nhiều, sẽ béo.”

Noah nghĩa chính ngôn từ biểu thị, “Không cần lo lắng, tôi chấp nhận được.”

“Được ah.” Alice bất đắc dĩ đồng ý. Cô vừa lấy nguyên liệu trong không gian giới chỉ ra, vừa hỏi, “Năm nay cũng không về?”

“Không về.”

Không về liền không về đi. Alice không nói thêm gì nữa, cúi đầu, hết sức chuyên chú làm bánh kem.

Lúc này làm chính là bánh cupcake lớn chừng quả đấm. Tầng dưới là bánh bông lan mềm xốp ngon miệng, tầng trên thì dùng nguyên liệu tùy ý trang trí.

Kem sữa, sản phẩm ngọt đặc chế, kem lạnh, muốn thêm cái gì thì thêm cái đó.

Nếm một miếng cupcake kem lạnh, đôi mắt Noah lóe ra hào quang chói sáng, trong mắt tràn ngập chờ mong.

“Thích vị kem lạnh?” Alice nhanh chóng phát hiện.

“Vị khá ngon, làm thêm mười cái đều chê ít.” Noah trả lời tràn đầy ý ám chỉ.

Thật sự sẽ béo đó. Alice nghĩ như vậy, thuận tay liền hoàn thành cái cupcake vị kem lạnh thứ mười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.