Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 88: Chương 88: Thị sát 1




Màn đêm buông xuống, đội ngũ của Michelle tùy tiện tìm chỗ đất trống ngồi xuống nghỉ ngơi.

Người hầu tiến lên trước, đưa lên nước và lương khô, thấp giọng nói, “Điện hạ, chúng ta đã đến học viện Hoàng gia. Qua một ngày nữa, liền có thể tới Clayton.”

Học viện Hoàng gia?

Michelle hơi thất thần, nhẹ giọng thì thầm, “Nhớ không lầm, Noah nhậm chức ở học viện Hoàng gia.”

“Đúng vậy, ngài ấy làm giáo sư danh dự ở học viện.” Người hầu phụ họa.

Michelle rủ tầm mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Người hầu nheo mắt nhìn sắc mặt anh, cẩn thận từng ly từng tí hỏi thăm, “Theo thuộc hạ được biết, dù là học viện cho nghỉ, nhưng Nhị hoàng tử cũng không rời khỏi phòng thí nghiệm. Nếu ngài muốn gặp ngài ấy, không bằng để thuộc hạ đi cùng ngài một chuyến?”

“Gặp lại có thể nói cái gì.” Michelle cười một tiếng tự giễu.

Người hầu suy nghĩ hồi lâu, thử thăm dò, “Chúc ngài ấy năm mới vui vẻ?”

Michelle, “...”

Anh nhìn người hầu, nửa ngày không lên tiếng.

Người hầu rụt cổ một cái, giải thích, “Đêm nay vốn là thời gian người nhà đoàn tụ.”

Anh và Noah, thay vì nói là người nhà, chẳng bằng nói là đối thủ cạnh tranh cần đề phòng lẫn nhau, để tránh bị hố.

Trong lòng Michelle thở dài, “Gặp một lần cũng tốt. Bỏ lỡ lần này, lần sau gặp lại không chừng sẽ là mấy năm sau.”

Nói xong, liền dặn dò những người khác chờ ở nguyên chỗ. Mà chính anh, thì bước dài mở ra, mang theo hai tên người hầu đi đến học viện.

Trong phòng thí nghiệm, Noah đang cắm đầu ăn bánh kem. Lần đầu tiên anh cảm thấy, ăn tết là chuyện rất tuyệt vời, nếu mỗi ngày đều ăn tết thì tốt rồi.

Alice thấy anh ăn ngon lành, không khỏi bị câu lên cơn thèm ăn. Cô rải vụn bánh quy lên lớp kem lạnh, sau đó cắn một cái.

Cupcake mềm xốp, vụn bánh quy xốp giòn. Hai loại nguyên liệu khác biệt trộn lẫn vào nhau, cảm giác hết sức kỳ lạ.

“Ngon không?” Noah ngước mắt, rất tò mò.

“Ngon, tôi rất thích.” Alice nói.

Trong mắt Noah lóe lên một tia kích động, như muốn nếm thử khẩu vị mới.

Anh còn chưa kịp đưa ra yêu cầu, ngoài cửa đã vang lên tiếng nói chuyện nhỏ vụn, không bao lâu, tiếng nói của trợ lý Louis vang lên, “Giáo sư, Đại hoàng tử cầu kiến.”

Anh ta tới làm gì? Noah không khỏi nhíu nhíu mày.

“Người ngoài có cần tránh mặt không?” Alice hỏi.

Noah một tay giữ chặt cô, lập trường kiên định, “Không, cô không cần đi.”

Nói đùa! Anh còn nhớ nhung bữa ăn khuya theo công thức xa hoa đây, nơi nào có thể tuỳ tiện thả đầu bếp rời đi?

“Cũng không phải là cố ý chạy tới gặp tôi, đại khái trùng hợp đi ngang qua, cho nên tới gặp, thuận tiện tán gẫu vài câu thôi. Nói xong lời muốn nói, tự nhiên sẽ đi.” Giọng nói của Noah vô cùng đạm mạc, “Louis, cho anh ta vào.”

Cửa phòng mở ra, Michelle nhìn lướt qua. Một giây sau, hắn kinh ngạc phát hiện, trong phòng trừ Noah, còn có một thân ảnh quen thuộc.

“Quý cô Alice? Sao ngài lại ở đây?” Hắn vừa khiếp sợ, lại kinh ngạc.

“Đêm giao thừa, theo thói quen ở đây ăn khuya.” Alice đơn giản giải thích một câu.

Nhưng cách nói của cô không chỉ không thể tiêu trừ nghi ngờ nơi đáy lòng Michelle, mà ngược lại càng khiến cho người ta nghi ngờ hơn.

Quan hệ thế nào, mới có thể ở cùng nhau vào đêm giao thừa?

Nếu cô ấy và Noah quen biết, như vậy xuất hiện ở nhà đấu giá Vera nhất định không phải là trùng hợp. Chẳng lẽ xa lánh Tam hoàng tử, tiếp nhận đơn hàng của Đoàn kỵ sĩ thứ tư, đều là sớm có dự mưu?

Nếu như suy đoán là thật, như vậy trong này, Noah lại đóng vai nhân vật gì?

Michelle càng nghĩ sâu, trong lòng càng bốc lên hơi lạnh. Chỉ chốc lát sau, sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Noah thấy sắc mặt anh cả đột biến, liền biết hắn lại suy nghĩ nhiều, “Mặc kệ bây giờ anh đang nghĩ gì, khẳng định đều là sai.”

Michelle không trả lời mà hỏi lại, “Cậu biết tôi đang nghĩ gì?”

“Đại khái có thể đoán được.” Noah dùng khăn ăn lau khóe miệng, xuy một tiếng, “Dù sao nghĩ tới nghĩ lui, đều là mấy chuyện đó.”

Hai người này, nói chuyện như chơi trò bí hiểm vậy. Alice ghét bỏ không thôi, yên lặng ăn bánh kem.

Michelle trầm mặc một lát, phất tay ra hiệu cho đám người Louis, “Các anh lui xuống trước đi.”

“Vâng.” Người hầu khom người lui ra khỏi phòng.

Louis cực kỳ không tình nguyện, nhưng cậu ta không thể vi phạm mệnh lệnh của Đại hoàng tử, lại thêm Nhị hoàng tử cũng không mở miệng kêu mình ở lại, cuối cùng đành phải cùng đi ra ngoài.

Đợi đến trong phòng chỉ còn lại ba người, Michelle bình tĩnh hỏi, “Cậu cố ý để quý cô Alice đây tiếp cận nhà đấu giá Vera đúng không? Có chủ ý gì?”

Noah không thể hiểu nổi, “Cô ấy thiếu tiền, thiếu nguyên vật liệu quý hiếm, thế là nghĩ biện pháp thu thập, liên quan gì với tôi?”

“Chẳng lẽ không phải nghe theo cậu sai sử?” Michelle mấp máy môi.

“Cô ấy cũng không phải thủ hạ của tôi, tại sao phải nghe tôi sai khiến?” Noah hỏi lại.

Rõ ràng là quan hệ thân mật, cùng nhau qua năm mới. Chuyện tới bây giờ lại muốn phủi sạch quan hệ? Muộn!

Trong nháy mắt, trong đầu Michelle hiện lên vô số tạp niệm.

Trước hôm nay, anh vẫn cảm thấy tuy nói Noah không thích để ý đến người khác, nhưng bản tính không xấu, không khiến người chán ghét, còn cả ngày suy nghĩ tính kế người khác như Richard.

Thế nhưng giờ khắc này, anh đột nhiên không dám xác định. Trải qua thời gian dài, mình có phải đã bị bề ngoài che mắt, bị Noah đùa giỡn xoay quanh.

“Người mưu đồ hoàng vị, có ý định diệt trừ đối thủ cạnh tranh mới có tất yếu nói dối. Từ đầu tới đuôi, tôi chưa từng nghĩ tới muốn làm Hoàng đế hạ nhiệm.” Noah nhìn thấy đám người này liền ngại phiền.

“Có ít người nhặt được một khối bảo thạch, yêu thích vô cùng, liền cho rằng toàn bộ Đế quốc đều muốn tranh đoạt với hắn, kỳ thật lại không biết người khác căn bản là không có hứng thú.”

“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều có thể (cưỡng ép) liên tưởng tới cướp đoạt bảo thạch, các người có mệt không?”

Michelle, “...”

Nghe có chút đạo lý. Nhưng mà... cậu ấy thật lòng sao?

Michelle quan sát tỉ mỉ Noah, lại không phân biệt ra lời hắn nói có phải xuất phát từ thật lòng hay không.

Ngôn ngữ nông cạn không có cách nào chứng minh, Noah dứt khoát triển khai hành động. Chỉ thấy anh thuấn di đến sau lưng Michelle, bỗng nhiên ra tay!

Michelle giật mình, cấp tốc rút kiếm phản kích.

Noah thuận tay rút bội kiếm trong không gian giới ra, phát động thế công mãnh liệt.

Hai người không nói gì, ngươi tới ta đi đánh nhau.

Theo thời gian trôi qua, Michelle càng đánh càng kinh hãi. Nếu có dùng phép thuật, Noah và anh bất phân thắng bại thì không có gì. Nhưng trên thực tế, trừ ban đầu thuấn di, Noah lại không dùng tới phép thuật nữa.

Nói cách khác, đối phương chỉ dựa vào kiếm thuật, liền có thể cuốn lấy hắn.

“Bang ——” một lực cực lớn truyền đến từ kiếm, Michelle không nhịn được liền lui về sau mấy bước.

Noah không nhúc nhích, biểu lộ cao ngạo, giống như một con sói cô độc.

Michelle đột nhiên ý thức được, mình đã phán đoán sai lầm. Cái gì bất phân thắng bại chứ? Kiếm thuật của Noah rõ ràng ở trên mình!

“Hóa ra không phải là thiên tài phép thuật, mà là đồng thời có thiên phú phép thuật, võ thuật.” Hắn thầm kinh hãi.

Noah lại thuấn di. Một giây sau, anh đẩy bội kiếm của đối thủ ra, đảo mắt chế ngự người, “Pháp sư toàn hệ cấp 97, Kiếm sĩ cấp 97, thích khách cấp 95, luyện kim thuật sư cấp 99, Dược sư cấp 93.”

“Nếu như tôi muốn, hoàng vị đã sớm là của tôi rồi.”

“Nghe rõ, cũng đừng coi tôi là đối thủ cạnh tranh nữa.”

Michelle đứng run tại chỗ, á khẩu không trả lời được.

Có năng lực cướp đoạt, nhưng từ đầu đến cuối đều không ra tay, cái này đích xác là minh chứng tốt nhất vô ý với hoàng vị.

Tâm tình của anh ta lẫn lộn, nửa ngày không lên tiếng.

Alice đúng lúc mở miệng, “Tôi thiếu tiền, thiếu nguyên vật liệu quý hiếm, cần kiếm thêm thu nhập, cho nên mới tìm George hợp tác. Đây là hành vi cá nhân, không liên quan gì với Noah.”

Kế tiếp cô chỉ Michelle, “Khách hàng hy vọng đặt làm riêng trang bị.”

Sau đó chỉ chỉ Noah, “Thực khách hy vọng tôi cung ứng một ngày ba bữa.”

Cuối cùng nhún nhún vai, “Trùng hợp lẫn nhau đều quen biết, trùng hợp gặp phải trong phòng thí nghiệm, sự việc chỉ đơn giản như vậy.”

Michelle, “...”

Xem ra, đích thật là anh suy nghĩ nhiều.

“Tôi lên đường trước, xuất phát từ Vương đô, vì sao ngài lại đến học viện trước tôi được?” Lời còn chưa dứt, hắn kịp phản ứng, “Pháp sư Không gian, thuấn gian di động.”

Alice chỉnh đúng cho nắn, “Là Pháp sư toàn hệ.”

Tối hôm đó, Michelle đã không nhớ rõ mình là lần thứ mấy mất đi năng lực ngôn ngữ.

“Không có chuyện gì khác, anh có thể đi.” Noah hạ lệnh trục khách. Khó được có tâm tình tốt lại bị mài mòn hầu như không còn, anh xụ mặt, lời nói ra một chút cũng không khách khí.

Sự việc quá trùng hợp, đến mức sinh ra hiểu lầm không cần thiết, bầu không khí tốt đẹp đều bị làm hư.

Michelle thở dài một tiếng, “Cậu tin cũng tốt, không tin cũng chẳng sao, tôi đều phải nói một câu, tôi chưa từng mơ ước vị trí kia.”

“Cẩn thận đề phòng, là bởi vì không muốn bị lợi dụng, không muốn bị tính kế.”

“Hoàng vị sẽ chỉ là của Richard, điểm ấy rõ ràng. Năm đó ông nội ngoài ý muốn tạ thế, cha vội vàng kế vị, đế vị ngồi cũng không an ổn. Là Công tước Aigues ra tay viện thủ, giúp cha trấn áp thế lực phản đối. Để báo đáp lại, Hoàng đế hạ nhiệm nhất định là huyết mạch của Công tước Aigues.”

“Richard có năng lực, kế nhiệm đế vị là đương nhiên. Không có năng lực, vậy liền làm bù nhìn, bị người điều khiển. Mặc kệ như thế nào, đế vị đều không tới phiên cậu với tôi.”

“Hôm nay tới, chỉ là muốn nói với cậu một câu ‘Năm mới vui vẻ’.”

Vừa dứt lời, Michelle nhìn chằm chằm Noah một chút, rồi quay người rời đi.

Cửa phòng mở ra lại khép lại, không bao lâu, tiếng bước chân vang lên, dần dần rời xa.

“Anh ta đi rồi.” Alice câu được câu không nói chuyện.

“Ừ.” Noah đáp, ánh mắt lấp lóe, hiển nhiên ở sâu trong nội tâm không bình tĩnh như mặt ngoài.

“Anh là thiên tài, mặc dù bị người chỉ trích, nhưng tối thiểu có đủ vũ lực phòng thân. Nói không chừng ở lúc anh không biết, hắn phải chịu nhiều đắng hơn anh.” Alice khách quan phân tích.

Chuyện cũ ở sâu trong ký ức bị phủ bụi đột nhiên trở nên rõ ràng.

Noah chợt nhớ lại, lúc mình triển lộ ra thiên phú kinh người, bị xem thành quái vật, Michelle đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, chưa từng ngăn lại ngôn luận quá phận của người hầu, thị nữ.

Nhưng lúc nhỏ khi bọn họ đơn độc ở cùng nhau, Michelle chưa từng mở miệng mỉa mai, thậm chí sẽ nhắc nhở anh, “Liền tính em sinh ra đã khác với mọi người, nhưng cũng có thể ngụy trang thành giống họ.”

Kia là một chút ấm áp còn sót lại, ngoài Louis ra, trong Vương cung băng lãnh.

Có lẽ lúc tuổi nhỏ, anh đã từng trách cứ Michelle lãnh huyết vô tình. Nhưng sau khi lớn lên quay đầu nhìn lại, anh mới giật mình, người kia nhìn như lạnh lùng, trên thực tế là bất lực, ốc còn không mang nổi mình ốc.

Kỳ quái, rõ ràng thiện ý như vậy, vì sao mình chưa từng ý thức được? Noah hơi ngẩn ra.

“Anh còn tốt chứ?” Trong lòng Alice tự nhủ, nếu không phải cô biết vị trước mặt này chính là ngưu bức, thì quả thật phải hoài nghi vừa rồi có phải đã bị công kích tinh thần hay không. Nhìn bộ dáng hoảng hốt thất thần này xem, tâm tư căn bản là không ở đây.

“Tôi đi tìm anh ta.” Noah bỗng nhiên mở miệng.

“Tìm anh ta làm gì?” Alice truy vấn.

“Anh ta nói xong ‘Năm mới vui vẻ’ liền chạy, tôi còn chưa kịp đáp lời lại.” Noah nghiêm mặt nói.

Alice nhìn anh, biểu lộ cổ quái không nói nên lời.

“Hơn nữa bánh kem quá nhiều, ăn không hết.” Noah nghĩa chính ngôn từ biểu thị, “Dứt khoát nhét hết cho anh ta luôn.”

Nghĩ đến liền làm.

Noah mang theo sáu cái cupcake, thuấn di ra khỏi phòng thí nghiệm.

Thấy thế, Alice thở dài cảm khái, “Không hổ là anh em, đều vụng về như nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.