Đó là lần đầu tiên Lãnh Huyền Như gặp Thuỷ Minh đế quân, thời gian mới
vậy mà trải qua hai năm. Bọn họ từ oan gia ngõ hẹp trở thành anh em nối
khố (???) cũng vào khoảng thời gian đó mà nảy sinh. Thông qua Thuỷ Vô
Sắc nàng cũng quen biết Đông Phương Tuấn, với tính cách của nàng tứ hải
là nhà khắp nơi đều là bằng hữu đương nhiên dễ dàng kết thân với hắn. Cả kể sau này biết được thân phận thật của Thuỷ Vô Sắc, Lãnh Huyền Như quả thực giận hắn một khoảng thời gian, nhưng sau đấy cũng biết hắn vì bất
đắc dĩ nên đành bỏ qua. Chỉ là thời gian dài quen gọi hắn là Quỷ Dã,
hiện tại Lãnh Huyền Như đổi cách gọi lại nàng liền không chịu, Thuỷ Vô
Sắc cũng tuỳ hứng nàng.
Mắt thấy cổng thành còn cách không xa,
Lãnh Huyền Như thả chậm tốc độ lại, thời điểm đến trước cổng bị một thị
vệ gác thành chặn lại.
“Cô nương dừng bước, xin xuất trình ra giấy thông hành. Giấy thông hành hợp lệ chúng ta mới có thể cho cô nương vào”
Sắp tới yến thọ của Vu Ly thái hậu, kinh thành cũng vì vậy mà đông đúc náo
nhiệt hẳn lên, quân lính bảo vệ thành cũng được tăng thêm số lượng bảo
vệ nghiêm ngặt hơn, phòng trong thời gian sắp tới xảy ra bất trắc.
Lãnh Huyền Như đương nhiên cũng đoán ra vấn đề này, tay đưa đến bên hông rút ra lệnh bài đưa cho thị vệ thành. Tên thị vệ thành vừa thấy lệnh bài
này thì trừng lớn hai mắt, hai tay cẩn thận đem nó trả lại cho nàng, sau đó vô cùng nghiêm cẩn quỳ xuống:
“Vô Uy không biết công chúa trở về. Thỉnh công chúa trách tội”
Mấy tên thị vệ thành khác nghe thế cũng giật mình quỳ xuống. Họ được điều
đến kinh thành chưa lâu, đương nhiên chưa từng nhìn thấy diện mạo của
Huyền Ngân công chúa. Họ chỉ biết theo chức trách ban hành mà thực thi,
nhưng đã biết thân phận của nàng rồi vẫn phải quỳ xuống hành lễ.
“Các ngươi mau đứng lên” Lãnh Huyền Như lãnh đạm kêu bọn họ đứng dậy, trong
lòng thì không ngừng phun tào mấy tên này thật phiền phức. Nơi này là
ngoài cổng thành, không ít dân chúng đi qua, bọn họ làm vậy liền tiết lộ ra thân phận của nàng rồi. Vốn nàng đi vào thành còn muốn tìm tên Quỷ
Dã chết tiệt kia, nhưng vì chuyện này nàng vẫn phải vào cung chào hỏi
hoàng huynh và mẫu hậu trước.
Thôi cũng được, nghe nói nhị hoàng
huynh mới rước một vị tẩu tẩu về, hơn nữa “danh tiếng” của nàng còn vang dội khắp Khải Huyền đại lục, nàng nhân dịp này có thể gặp mặt vị nhị
tẩu kia một chút.
Chúng thị vệ được nàng miễn lễ thì nhất tề đứng lên, người vừa xưng là Vô Ưu mở miệng trước tên:
“Công chúa không biết có cần thông tri với người trong cung ra đón ngài hay không?”
“Khỏi cần, các ngươi cứ tiếp tục công việc của mình đi” Nói xong nàng liền
cưỡi ngựa đi vào thành, bỏ mặc mấy tên thị vệ mặt mày lúng túng đứng đó
không biết làm sao. Thị vệ trưởng Vô Ưu nhìn bóng Lãnh Huyền Như khuất
trong dòng người đông đúc lắc đầu thở dài, mặt lanh quay ra nhìn đám thị vệ còn lại quát “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, đứng vào vị trí cho ta”
“Rõ”
Mộc Hiên Dực lôi theo bằng hữu trí cốt của hắn Liệt Hồng Tuân ra khỏi Hoàng Vị Lâu, phương hướng thẳng tiến thanh lâu cách đó không xa, miệng cười
cợt nhả “Tiểu Tuân Tuân, mau đi Uyển Lâu với ta đi. Ta nghe nói bọn họ
mới xuất hiện một hoa khôi vô cùng xinh đẹp, không chỉ giọng ca ngọt
ngào, tiếng đàn của nàng còn có thể thanh tẩy tạp niệm. Ta mới không tin bọn họ nói ngoa, ta nhất định phải đi xem nàng ta có thật như lời đồn
thổi hay không”
Liệt Hồng Tuân đôi khi hết cách với cái tên phong lưu thành tính này. Chỉ cần nơi đâu xuất hiện mỹ nhân liền không thể
thiếu sự hiện diện của hắn, ngược lại hắn cũng thắc mắc Lăng Vân Trúc rõ ràng là một mỹ nhân sao tên này lại không để ý nhỉ?
Và sau này
hắn của biết được câu trả lời của Mộc Hiên Dực, đơn giản vì nữ nhân này
rất nguy hiểm, dù nàng có xinh đẹp đến mấy hắn cũng không dám dây vào.
Nhìn cái bằng hữu của hắn đi, hoa si thành cái dạng này hắn cũng thật
hết cách. Mộc Hiên Dực hắn thích mỹ nhân, nhưng mỹ nhân cũng chia làm ba bảy loại, người như Lăng Vân Trúc là loại hắn không muốn dây vào nhất.
Nhưng thôi, gần đây tâm tình Liệt Hồng Tuân cũng đang phiền chán, nếu quả
thật tiếng đàn của hoa khôi kia có thể thanh tẩy hết thảy tạp niệm trong lòng hắn, vậy đó là điều không thể tốt hơn.
Uyển Lâu là thanh
lâu nhưng cũng không phải là thanh lâu. Đây là nhận xét của các nam nhân khi tiến vào thanh lâu này. Nói là thanh lâu cũng đúng, bởi nơi đây hội tụ nhưng cô nương có hương sắc vẹn toàn, tính cách loại nào cũng có,
lại biết chiều khách nhân. Nhưng nói là không phải thanh lâu cũng đúng,
bởi các cô nương ở đây bán nghệ không bán thân, nam nhân tới đây chủ yếu bởi yêu thích tài nghệ của các nàng, chứ không phải nguyên nhân nào
khác.
Tú bà của Uyển Lâu cũng không phải là nữ nhân, mà là một
nam nhân có dung mạo anh tuấn, điểm thu hút nhất trên người hắn chính là đôi mắt phượng hẹp dài, mỗi lần khẽ câu lên là xao xuyến không biết bao nhiêu nữ tử, yêu nghiệt đến không còn gì để nói. Nhưng cũng đừng nhìn
vậy mà chọc đến hắn. Vị này nổi tiếng ác liệt, chỉ cần phát hiện tên nào có ý đồ xấu với nử tử trong lâu liền không tránh được bàn tay ác ma của hắn, cho dù là dị năng giả hay võ giả, vào tay hắn cũng thành tàn phế.