Tuy nói vị này ác liệt, nhưng bình thường đón đãi khách khứa rất nhiệt
tình, chỉ cần hợp nhãn hắn, thậm chí có thể được lập tức xưng huynh gọi
đệ. Ngược lại nếu khiến hắn vừa mắt, dù người có tỏ ra thân thiện đến
mấy, hắn sẽ hận không thể dùng ánh mắt để lăng trì người. Cũng bởi thế
hắn được mọi người thân thượng gọi bằng cái tên Vân Diễm công tử.
Mà cái vị Vân Diễm công tử này hiện đang vô cùng nhiệt tình đón một vị
khách mới bước vào Uyển Lâu. Tuy nhiên nếu để ý kĩ ánh mắt của hắn thì
đây không phải ánh mắt nhìn một vị khách bình thường mà mang theo một
chút hoài niệm và sủng nịnh. Vậy vị khách này là ai? Tại sao có thể
khiến Vân Diễm công tử tính khí thất thường có ánh mắt như vậy.
“Ngân công tử, đã lâu không gặp” Vân Diễm công tử kinh ngạc nhìn tử y nam tử
đứng trước cửa, lập tức gạt tiểu nhị đang định bước ra tiếp đón sang
bên, đích thân đi đến mỉm cười nói “Ngươi cũng biến mất thật lâu a. Thế
nào, du ngoạn Thuỷ Minh lâu như vậy, giờ mới nhớ trở về thăm bằng hữu
sao?”
“ Ninh ca, ngươi lại dám chất vất ta? Ta còn chưa tính sổ
với người đó” Nam nhân tử y được gọi là Ngân công tử vừa thấy Vân Diễm
công tử liền hùng hổ xách cổ hắn “ Vậy ngươi có thể giải thích cho ta
xem chuyện hoa khôi mới là thế nào? Theo ta nhớ người có cầm kỹ tuyệt
đến mức có thể thanh tẩy tạp niệm người thường mà ta quen chỉ có một
người. Lục Vân Ninh ngươi thật tài giỏi a, đến muội muội mình cũng dám
đem ra để kiếm tiền cho mình. Có tin ta sẽ về bảo nhị ca ta cho Uyển Lâu của ngươi dẹp tiệm không?”
Vân Diễm công tử hay Lục Vân Ninh
nghe nam tử đang chất vấn mình thì vội cười làm hoà rồi kéo người ta vào một nhã gian trên tầng hai, lúc này mới gượng cười đáp “Huyền Ngân tiểu chủ, ngươi trước bình tĩnh một chút, uống trà hạ hoả a. Mọi chuyện ta
sẽ giải thích hết cho ngươi”
Đúng vậy. Vị nam nhân mặc tử ý được
gọi là Ngân công tử thực chất chính là Huyền Ngân công chúa Lãnh Huyền
Như. Sau khi tiến vào thành không lâu, vốn nàng định đi tìm Thuỷ Vô Sắc
sau đó ghé qua Lãnh Vương phủ thăm nhị ca và nhị tẩu, nhưng cuối cùng
lại thay đổi ý định khi nghe thấy lời đồn của mấy tên công tử vô tình
rơi vào tai nàng.
Uyển Lâu thực chất cũng không khác gì của Diễm
Lâu của Mộc Hiên Dực và Liệt Hồng Tuần, chủ nhân đằng sau của nó là Lãnh Thần Phong. Lục Vân Ninh và Lục Uyển Nhi vốn là hai huynh muội khất cái không chốn nương thân, vô tình được Lãnh Thần Phong đem về nuôi dưỡng
làm thủ hạ, cũng là một trong những cánh tay đắc lực nhất của hắn. Đừng
nhìn bề ngoài họ như người thường, nhưng thực chất bọn họ lại có thiên
phú tu luyện dị năng bẩm sịnh. Đặc biệt là Lục Uyển Nhi, từ khi sinh ra
đã có hai dị năng mộc thuỷ – hai dị năng này trong thuyết ngũ hành có
quan hệ tương sinh với nhau. Nếu thuỷ hệ có tác dụng trị liệu, thì mộc
hệ có tác dụng khởi snh. Và nhờ sự tương sinh nàng thế mà có thể mày mò
ra cầm phổ có thể vận dụng dị năng để thanh lọc tạp niệm.
Với
người thường mà nói khả năng này của Lục Uyển Nhi thì không có tác dụng
gì mấy. Nhưng với dị năng giả và võ giả thì khác. Con đường tu luyện trở ngại nhất chính là loại bỏ tạp niệm. Nhưng con người sinh ra đã có thất tình lục dục, loại bỏ tạm niệm là chuyện nói còn dễ hơn làm. Hiện tại
lại xuất hiện một người có thể thanh lọc tạm niệm, quá thật là tin mừng
khó có được cho bọn họ. Kẻ tốt thì không nói, nhưng kẻ xấu không ít, ai
mà biết được một ngày nào đó người của mình bị cướp đi. Lục Vân Ninh và
Lãnh Thần Phong cũng vì nguyên nhân này nên vẫn luôn giấu khả năng của
Lục Uyển Nhi đi. Nhưng ai ngờ nha đầu này tại vài ngày trước ý đồ đánh
tráo hoa khôi, đánh một cầm khúc náo loạn cả kinh thành. Giờ thì ai cũng biết hoa khôi ở Uyển Lâu có cầm kỹ tuyệt luân có thể thanh lọc tạp
niệm.
Lục Vân Ninh bị muội muội mình làm cho tức không chịu được, sớm đã đem nàng nhốt trong khuê phòng, còn cho kết giới chỉ mình hắn có thể mở dán ở ngoài cửa, cho dù khách đến vì hoa khôi cũng từ chối khéo
nàng bị bệnh nên không thể tiếp đón, nhưng đây cũng không phải kế lâu
dài. Hắn cần hỏi ý kiến của chủ tử để tìm ra phương pháp giải quyết.
Lãnh Huyền Như sau khi nghe Lục Vân Ninh kể xong cũng chỉ biết thở dài. Lục
Uyển Nhi này được huynh mình nuông chiều từ nhỏ đến lớn. Nàng và nhị ca
cũng rất thích cái tính tình hoạt bát của nha đầu này. Chỉ đau đầu một
nỗi là vì cái tính hoạt bát đó mà nàng ta không ít lần gây ra hoạ. Lần
nào cũng là bọn họ phải khổ sở đi giải quyết giúp nàng ta. Nhưng chuyện
lần này không đơn giản như những lần trước, bởi nó có thể liên quan đến
an toàn của Lục Uyển Nhi.
“Được rồi, huynh dẫn ta đi nhìn nha đầu đó đi. Với cái tính tình của nàng bị ngươi nhốt lâu như vậy cũng không dễ chịu gì”
“Được, ta lập tức dẫn ngài đi”