Cấu trúc của Uyển Lâu gồm có năm tầng. Hai tầng dưới cùng dùng để tiếp
đón khách nhân. Từ tầng ba là khu vực ngủ nghỉ của người trong lâu nên
cấm khách nhân đi lên, tầng bốn là của huynh muội Lục Vân Ninh ở, còn
tầng năm thì là phòng hội nghị chính của cơ quan tình báo báo cáo tất cả thông tin cho Lãnh Thần Phong.
Lãnh Huyền Như vừa mới theo Lục
Vân Ninh ra khỏi nhã gian thì liền có một tiểu nhị hớt hải chạy tới thì
thầm vào tai Lục Vân Ninh điều gì đó, chỉ biết là hắn sau khi nghe thì
cau mày lại như có điều khó xử, Lãnh Huyền Như thầm nghĩ không phải
phiền phức của Lục Uyển Nhi lại đến chứ?
“Chuyện gì thế Ninh ca?” Lãnh Huyền Như đi tới vỗ vai Lục Vân Ninh, lo lắng hỏi “Có phiền phức gì sao?”
Lục Vân Ninh chỉ cười trừ không đáp, bảo Lãnh Huyền Như đứng đợi ở trong
nhã gian, hắn đi giải quyết việc xong sẽ trở lại, còn nói nàng không cần lo lắng, sau đó lập tức chạy xuống lầu một.
Tên tiểu nhị sau khi báo cáo xong định chạy theo đại lão bản thì bị Lãnh Huyền Như “nhẹ
nhàng” túm lại, gặng hỏi. Phải biết cái tính của Lãnh Huyền Như nào sao
có thể đứng yên một chỗ chờ Lục Vân Ninh trở lại chứ.
“Mau nói, dưới lầu có chuyện gì? Không nói ta sẽ cho ngươi biết tay”
Tên tiểu nhị đương nhiên biết thân phận thật của Lãnh Huyền Như. Người
trong Uyển Lâu thực tế đều là thuộc hạ ẩn danh của Lãnh Thần Phong dưới
trướng Lục Vân Ninh và Lục Uyển Ninh, mà Lãnh Huyền Như là muội muội
ruột của Lãnh Thần Phong, thuộc hạ của hắn làm sao có thể không biết
nàng. Hơn hết cả vị công chúa này đã giá lâm tới đây không ít lần.
“Bẩm Ngân công tử, dưới lầu lại có hai người đến muốn xem cầm kĩ của nhị lão bản, thân phận chúng ta đều không dám đắc tội. Một vị là nhị hoàng tử
Liệt Vong quốc Liệt Hồng Tuần, một vị là Dực Vương của Mộc Trần quốc Mộc Hiên Dực a. Ngài nói xem, đại lão bản nên giải quyết thế nào a?”
Liệt Hồng Tuần và Mộc Hiên Dực? Hai người này Lãnh Huyền Như cũng từng nghe
qua. Một kẻ không thích gò bó trong chốn cung trường, chỉ muốn phiêu bạt giang hồ. Một kẻ phong lưu thành thói, là hoa hoa công tử trong mắt mọi nữ nhân cuồng si hắn, trong mắt nàng thì chẳng khách gì một tên hái hoa tặc. Hai nhân vật này thế mà lại kéo tới đây vì Lục Uyển Nhi. Thật là
thú vị. Chuyện thú vị như vậy sao có thể thiếu phần nàng chứ?
Mà lúc này Lục Vân Ninh mới bước xuống nhìn thấy hai người kia liền ôm chiết phiến chắp tay lại vui mừng nói
“Ôi đây không phải là Liệt nhị điện hạ và Dực vương gia sao? Hai vị giá lâm thật khiến Lục mỗ kinh hỉ vô cùng” Sau đó hắn quay lại hô lớn “Tiểu nhị đâu”
Một tiểu nhị lanh lợi chạy tới ai một tiếng, kính cẩn mời
Liệt Hồng Tuần và Mộc Hiên Dực lên nhã gian chữ Thiên trên lầu hai. Lục
Vân Ninh sau khi thì thầm vào câu với chưởng quầy rồi đi theo, trong
lòng thầm cầu tuyệt đối không nên để hai người kia đụng mặt Huyền Ngân
chủ tử, nếu không sẽ lớn chuyện a.
Lãnh Huyền Như nói tính tình
hoạt bát của Lục Uyển Nhi chuyên gây hoạ, nhưng bản thân nàng cũng đâu
kém a. Thậm chí còn nhiều lần rất nghiêm trọng. Mệt cho nàng còn đòi đi
khuyên nhủ Lục Uyển Nhi, Lục Vân Ninh hắn còn sợ nàng dạy hư muội muội
hắn thì có.
Quả nhiên điều Lục Vân Ninh lo lắng là không thừa,
bởi Liệt Hồng Tuần và Mộc Hiên Dực vừa mới bước lên lầu hai đã bị một
người mặc tử y nam trang chặn lại, và người này không ai khác chính là
Huyền Ngân công chúa của chúng ta.
“Hai vị xin dừng bước” Lãnh
Huyền Như đi đến ngăn hai người Liệt Hồng Tuần lại “ Hai vị phải chăng
là Liệt nhị điện hạ và Dực Vương gia? Ngân mỗ ngưỡng mộ đại danh hai vị
đã lâu. Tại hạ tự Ngân Dực, là một thương nhân của Tây Á đại lục, không
biết có thể mời hai vị vào nhã gian thưởng chút rượu hay không? Vừa hay
chuyến hàng lần này của ta có rượu trái cây hương vị độc đáo. Nếu hai vị không chê có thể nếm thử”
May cho Lãnh Huyền Như nàng quả thật
có rượu trái cây nổi tiếng của Tây Á đại lục. Chỗ rượu trái cây này là
nàng cướp được từ chỗ Đông Phương Tuấn, vốn còn định mang đi tặng cho
nhị tẩu tương lai. Nhưng không sao, nàng cướp được một chục vò lận, bỏ
một vò ra mời hai tên này cũng chả ảnh hưởng bao nhiêu.
Nếu nói
Mộc Hiên Dực thích mỹ nhân thì Liệt Hồng Tuần có một chấp niệm khó quên
với rượu, đặc biệt là rượu ngon. Chỉ có loại rượu hắn chưa từng nghe
tên, chứ không có loại rượu hắn chưa từng uống. Sớm đã nghe danh rượu
trái cây vị tươi mát đặc biệt của Tây Á đại lục, Liệt Hồng Tuần từng có
dịp nếm thử khi du ngoạn đến đại lục này, cũng mang về không ít. Tuy
nhiên Liệt Hồng Tuần uống rượu thì giỏi chứ việc bảo quản lại không tốt, rượu sau khi mang về đến Khải Huyền đại lục thì đã sớm đổi vị không còn ngon như trước. Hiện tại nghe vị thương nhân họ Ngân này nói có rượu
trái cây, hai mắt hắn lập tức sáng rỡ, không đợi Mộc Hiên Dực khách khí
từ chối liền gật đầu đáp ứng.
“Ngân công tử đã mời sao Liệt mỗ có thể tử chối. Mời dẫn đường” Nói xong liền đi theo Lãnh Huyền Như đi tới nhã gian của nàng.
Mộc Hiên Dực thấy tên bằng hữu của mình chỉ bởi một bình rượu mà chạy theo
người ta không khỏi ngán ngẩm. Hắn còn muốn đi nhìn mỹ nhân a~ Tuy nhiên vị công tử tên Ngân Dực này cũng rất thú vị. Người khác có thể không
nhận ra, nhưng hắn thì có. Tuy nàng dịch dung rất tốt nhưng không che
đậy được mùi hương vốn có trên cơ thể. Mộc Hiên Dực cái gì không giỏi
chứ đánh hơi mỹ nhân thì không ai qua mặt được hắn. Hắn muốn xem vị cô
nương tự xưng Ngân Dực này có âm mưu gì.