“Vậy làm thế nào có thể mở ra Đan Thư?”
Lăng Vân Trúc trước nay
chưa từng nghĩ mình sẽ vướng phải mớ phiền phức như vậy. Vốn một Liệt
Hồng Hiên đã đủ khiến cô phải đau đầu, bây giờ lại biết thêm được chuyện tiền thế của mình. Thôi, biết làm sao được, một khi xác định vướng vào
thì không thể rút ra, hơn nữa cô cũng không muốn bỏ không với kế hoạch
chế tạo vũ khí nóng của mình.
Bởi vậy trước hết, cô phải mở ra được Đan Thư.
“Về chuyện này…” Khóe miệng Huyền Minh hơi cứng lại, ánh mắt lúng túng nhìn cô “Ta cũng không biết.”
“…”
Hắn không biết? HẮN VẬY MÀ KHÔNG BIẾTTTTT??? Có đùa cô hay không vậy? Nếu
hắn không biết còn đưa Đan Thư cho cô làm cái gì, cô cũng đâu biết cách
mở ra, có cầm cũng vô dụng.
Thế nên Lăng Vân Trúc hừ lạnh đem
miếng ngọc giản thả lại cho Huyền Minh, ánh mắt lạnh lùng nói “Nếu đã
không biết, thì đưa ta cũng vô dụng. Không nói nhiều nữa, mau đưa ta ra
ngoài.”
Huyền Minh kéo lại tay Lăng Vân Trúc, thở dài “Tuy ta không biết cách mở, nhưng nàng sẽ biết sớm thôi”.
Nói đoạn hắn thả miếng ngọc giản trở về tay cô.
“Nói vòng vo nhiều lời” Thấy Huyền Minh không có ý thu hồi miếng ngọc giản,
Lăng Vân Trúc đành cho miếng ngọc giản vào hà bao bên hông “Được rồi
chứ? Hiện tại có thể cho ta ra ngoài chưa? Ta muốn đi tìm Phong.”
“Được” Huyền Minh thấy cô đem Đan Thư cất đi rồi thì mắt đầy ý cười “Ta hiện tại mang nàng đi gặp hắn.”
———
Mặt khác sau khi Lãnh Thần Phòng bị hút vào bức tranh cũng đồng dạng rơi
xuống căn phòng phu thê Nguyệt Liên – Huyền Minh như Lăng Vân Trúc, chỉ
khác là khi hắn vừa đưa mắt đánh giá căn phòng thì liền thấy một bạch y
nữ tử nằm trên giường, hai mắt khép chặt như thể đang chìm vào giấc mộng ngàn năm. Đợi khi hắn nhìn rõ được dung mạo nữ tử thì không khỏi giật
mình chạy lại ôm lấy nàng.
“Nha đầu, nàng sao vậy? Mau tỉnh lại.”
Nhưng gọi mãi nữ tử trong lòng hắn vẫn không tỉnh lại, dung mạo khuynh thành
cứ yên bình như thế, khiến lòng Lãnh Thần Phong trước này chỉ đau lòng
trước một nữ nhân duy nhất không khỏi hoảng hốt.
Có lẽ do sự việc diễn ra quá bất ngờ khiến cho Lãnh Thần Phong không cách nào bình tĩnh, nếu không hắn đã có thể nhìn ra được nữ tử trong lòng không hoàn toàn
giống như Lăng Vân Trúc, ví dụ như dấu ấn Nguyệt Liên trên trán của
nàng.
“Phong, ngươi được lắm. Dám nhận nhầm người khác thành ta,
uổng công cho ta còn đi tìm ngươi” Tiếng hừ lạnh kèm theo tiếng nói quen thuộc đột nhiên xuất hiện sau lưng Lãnh Thần Phong, khiến hắn kinh ngạc quay đầu lại, kết quả thấy nữ nhân của hắn đang đứng cùng một nam nhân
có dung mạo giống hệt mình.
“Trúc Nhi, nàng…”
“Ngưng” Lăng Vân Trúc phất tay chặn lời hắn “Ngươi trước có nên thả người trong ngực ngươi ra hay không?”
“Ách” Lãnh Thần Phong lúc này mới nhớ ra trong lòng mình còn một nữ nhân,
liền vội vã thả nàng trở lại giường rồi bước tới ôm lấy Lăng Vân Trúc
“Thật may là nàng không sao. Lúc nàng biến mất ta rất lo lắng.”
Hắn trước nay chưa từng phạm sai lầm ngu ngốc như vậy. Cô Lãnh Vương Gia
xưa nay nổi tiếng không chỉ ở tính tình lãnh khốc cường thế mà còn ở lí
trí sắt thép không ai có thể lung lay được. Kết quả hắn vẫn không thể
qua ải của nữ nhân này. Từ khi nào hắn đã yêu sâu đậm một người đến như
vậy chứ?
Nhưng hắn không hối hận. Gặp được Lăng Vân Trúc thực sự
là may mắn trong cuộc đời hắn, cho dù có cho hắn cơ hội lựa chọn lại,
hắn vẫn sẽ lựa chọn yêu cô.
Lăng Vân Trúc vốn còn muốn trách móc
hắn thêm vài câu, nhưng cuối cùng lại thôi. Cô làm sao không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn cơ chứ. Bởi vì nhìn ra, cho nên cô không cách nào
trách hắn được.
“Khụ, hai vị có thể khi khác tiếp tục tình chàng ý thiếp hay không? Mặc dù hai người là hậu thế của chúng ta, nhưng ta vẫn không chịu được a”
Huyền Minh không biết khi nào đi đến bên nữ
tử đang nằm trên giường, tay dịu dàng vén sợi tóc bị rối trên trán nàng, mắt tự tiếu phi tiếu nhìn hai người nào đó hiện tại mới ý thức trong
phòng này còn có “người khác” mà buông nhau ra.
“Phong, chào hỏi đi. Đây là Long Thần Huyền Minh”
Lăng Vân Trúc khẽ ho một tiếng, mặt đỏ lên. Cô kéo Lãnh Thần Phong đến chỗ
Huyền Minh, đẩy người về phía hắn. “Hắn là tiền thế của ngươi.”