“Hắn là tiền thế của ta?” Mặc dù không biểu hiện trên mặt nhưng hiện tại Lãnh Thần Phong cũng kinh ngạc không kém Lăng Vân Trúc mới nghe là bao. Đặc biệt khi biết tiền thân của mình vậy mà lại là Long Thần Huyền Minh thì hắn càng không biết nói thêm gì khác.
Thời điểm khi nhìn
thấy hai bức họa giống mình và nha đầu, Lãnh Thần Phong cũng bắt đầu
nghi ngờ. Nơi này là Không gian giới của Sáng Thế Thần, không lí nào sẽ
đi treo bức họa của người khác, xem ra hắn và nha đầu thật sự là chuyển
thế của Long Thần Huyền Minh và Đan Thần Nguyệt Liên.
“Là phải
nhưng cũng không phải” Lăng Vân Trúc phức tạp nhìn hai người có diện mạo giống hệt cô và Lãnh Thần Phong “Tên kia nói hắn chỉ là một phần nguyên thần trong ba phần nguyên thần của Long Thần Huyền Minh, bản thân ngươi là một phần nguyên thần khác, mà phần còn lại hiện đang ở Đền Truyền
Thuyết của Tinh Vân Hàn Địa.”
“Hơn nữa không chỉ ngươi, ta cũng
vậy” Lăng Vân Trúc chỉ tay vào nữ tử đang nằm trên giường “Nàng là một
phần nguyên thần của Đan Thần Nguyệt Liên.”
Lãnh Thần Phong từ
đầu đến cuối không nói gì, ngược lại Huyền Minh ngước mắt đánh giá hắn
miệng lẩm bẩm “Không tệ, mặc dù không bằng một phần vạn bản tôn trước
kia nhưng cũng có chút ra dáng. Ta còn lo ngươi không tìm được phần
nguyên thần bị trôi dạt ở thế giới khác của Liên Nhi, coi như ta lo lắng thừa.”
Trước kia Nguyệt Liên sau khi tách ba phần nguyên thần
thì có một phần đột nhiên bị hút vào lỗ hổng không gian chạy đến thế
giới khác, mà hắn sau khi tách nguyên thần ra không còn đủ năng lực
xuyên không gian đem phần nguyên thần kia về, chỉ có thế đem phần nguyên thần không có kí ức ném tới vi diện Khải Huyền đại lục thấp nhất trong
Linh thế giới, thậm chí còn đem Hắc Bạch Song Nguyệt cất trong vương khố của hoàng thất Lãnh Ngân quốc. Lúc đó hắn quả thật lo lắng với phần
nguyên thần không kí ức của hắn có tìm được phần nguyên thần thất lạc
của Liên Nhi hay không, may mắn vậy mà tìm được, còn đến được nơi này,
điều đó càng chứng tỏ rằng, hắn và Liên Nhi dù ở hoàn cảnh nào vẫn có
thể tìm được nhau và ở bên nhau.
Đâu chỉ Huyền Minh, Lăng Vân
Trúc cũng cảm thấy thật kì diệu. Cô lúc mới xuyên tới luôn nghĩ mình
không thuộc về thế giới này, chuyện đi tới đây cũng chỉ cho là sự sắp
xếp của Diêm Vương gia trùng hợp mà thôi, có thể một thời điểm nào đó cô sẽ trở lại thế giới trước. Nhưng sau khi gặp được Lãnh Thần Phong, hội
ngộ biểu tỷ Vân Khả Nhi tưởng chừng đã chết cùng người bạn thuở nhỏ Trần Tuấn, cô không còn cho đây là điều trùng hợp nữa. Hiện tại còn biết
thêm được chuyện tiền thế của mình, cô càng khẳng định mình thuộc về thế giới này, hơn nữa còn may mắn tìm lại được một nửa quan trọng nhất của
đời mình.
Không thể trở lại thế giới cũ Lăng Vân Trúc cũng tiếc
nuối. Cô tiếc nuối những người thân luôn yêu thương che chở cô từ nhỏ
đến lớn, tiếc nuối những đồng nghiệp bạn bè không vì sự khác biệt của cô mà xa lánh khinh thường, càng tiếc nuối những kí ức của mình khi còn
sống ở thế giới kia. Nhưng Lăng Vân Trúc là người biết trân trọng với
những gì mình đang có. Dù cô đã mất đi những người mình từng vô cùng
quen thuộc, những kí ức tươi đẹp đã từng gắn bó, ở thế giới này cô có
những người thân mới, hội ngộ những người mình nghĩ không cách nào gặp
lai, đặc biệt là nam nhân hứa sẽ cùng cô đi đến hết đời, những tiếc nuối kia đã dần phai nhạt và được cô đem cất vào chỗ sâu nhất trong lòng
mình.
Lãnh Thần Phong sao không biết nha đầu đang nghĩ gì, hắn ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nói:
“Không sai, ta quả thật may mắn mà tìm được nàng. Lúc trước khi gặp nàng, ta
còn nghĩ mình có thể sẽ mãi cô độc như vậy đến hết đời. Nhưng kể từ lúc
gặp nàng, suy nghĩ của ta liền thay đổi. Ta biết rằng người mệnh trung
chú định cuối cùng cũng xuất hiện rồi, không quản khi đó nàng có thích
ta hay không, ta đều muốn bắt nàng đến bên người.”
Lăng Vân Trúc
được Lãnh Thần Phong ôm vào trong ngực, lòng cô ấm áp lạ thường. Có thể
người khác cho rằng cô và hắn xác định quan hệ quá mức nhanh chóng,
nhưng cô cảm thấy điều đó quan trọng. Chỉ cần gặp được người thích hợp,
đâu cần lăn tăn nghĩ ngợi nhiều, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, nhưng
tìm người thích hợp với mình chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi.
“Phong, gặp được ngươi cũng là may mắn của ta” Lăng Vân Trúc mỉm cười thật tươi nhìn nam nhân của cô. Dù sau này có gặp nhiều chông gai cùng trở ngại,
chỉ cần có nam nhân này bên cạnh, Lăng Vân Trúc có thể vượt qua tất cả.
“Được rồi hai người các ngươi a” Thanh âm của Huyền Minh một lần nữa phá vỡ
khung cảnh ấm áp của hai người “Các ngươi ân ái thì đợi ra ngoài hãy
tiếp tục, chúng ta vẫn nên quay lại vấn đề chính đi chứ.”
Huyền
Minh cảm thấy giá trị tồn tại của mình thấp thế nào a, hai người kia có
cần xem nhẹ hắn quá mức đi, hắn đành ủy khuất qua ôm Liên Nhi đang hôn
mê của hắn tìm kiếm an ủi thôi.
“Khụ” Lăng Vân Trúc bị sự đa sầu
đa cảm của mình làm cho không biết xử sự sao, ho nhẹ buông Lãnh Thần
Phong rồi tiến đến chỗ Huyền Minh “Ta cũng có vấn đề muốn hỏi ngươi đây”
“Ta biết nàng muốn hỏi gì” Huyền Minh mỉm cười “Nàng muốn hỏi sao nguyên thần của nàng lại luôn hôn mê phải không?”