Lại đi thêm một hồi vẫn không thấy mối nguy hiểm kia xuất hiện, Nguyệt
Liên quan sát sắc trời cũng không còn sớm, đành cắn răng tìm một hang
động để trú tạm.
“Thấy rồi”
Nguyệt Liên may mắn trước khi
trời tối tìm thấy một hang động khá sâu. Cô không tiến vào ngay mà chần
chờ cảnh giác xung quanh. Không có khí tức nguy hiểm nào, xem ra hang
động này an toàn. Nhưng để chắc chắn, trên tay cô vẫn cầm một thanh chuỷ thủ bằng bạc. Đây là thứ duy nhất cô tìm thấy trong ngực của thân thể
này, thanh chuỷ thủ không bắt mắt nhưng chất lượng rất tốt, hơn nữa khi
cô cầm vào lại có cảm giác quen thuộc. Nguyệt Liên chắc chắn đây không
phải cảm giác khi cầm chuỷ thủ giết người của cô mà là cảm giác của thân thể hiện tại. Tiến vào rừng mà không có vũ khí, dù là kẻ đã trải qua
nhiều sinh tử như Nguyệt Liên cũng không ngu xuẩn chịu chết đi tiếp, có
thứ này là tăng thêm một phần bảo toàn tính mạng của cô.
Thật
tiếc cho cái thân thể quá phế này, dù cô đã cố gắng không phát ra tiếng
động, nhưng mặt đất lại trải đầy lá khô, khi tiến vào vẫn sẽ có vài
tiếng xột xoạt nhỏ. Nếu là thân thể trước kia, Nguyệt Liên dù bước trên
mảnh thuỷ tinh cũng sẽ không nghe ra tiếng động.
Đưa mắt quan sát trong hang động một hồi, ánh mắt Nguyệt Liên nhất thời dừng trước một
cái ổ bằng rơm rõ to ở giữa động. Cô cẩn thận tiến lại nhìn. Vậy mà là
có một quả trứng.
Nói thật Nguyệt Liên không xác định nó có phải
là trứng hay không bởi ngoài hình dạng giống một quả trứng ra thì kích
thước và màu sắc của nó cũng quá kì lạ. Quả trứng không biết to gấp mấy
lần trứng đà điểu, tròn nhưng không nhẵn, kết hợp một màu đen huyền bí
là những đường vân màu vàng tưởng lộn xộn nhưng lại có trật tự nhất
định.
“Đây rốt cuộc là trứng gì?”
Nguyệt Liên cau mày nhìn quả trứng, dù cô tò mò nhưng cũng không đụng vào nó. Thứ này lai lịch
không rõ, cô mới đến thế giới này còn nhiều điều không hiểu. Chỉ cần
nhìn thoáng qua những dã thú kì lạ mà cô từng thoáng thấy qua trong khu
rừng cô cũng biết nơi này địa phương không giống nơi cô từng sống, mối
nguy hiểm cũng cao hơn rất nhiều so với rừng rậm của trái đất. Điều này
làm một người từng tự tin sinh tồn trong rừng như Nguyệt Liên cũng phải
đổ mồ hôi lạnh.
Huyền Minh đang ở nút cuối của giai đoạn thăng
cấp, chỉ cần tích đủ năng lượng là hắn có thể phá xác ra ngoài rồi. Hắn
thầm nghĩ chuyện đầu tiên hắn cần làm là chạy một vòng rừng doạ đám linh thú một chút, hắn một mình tu luyện trong này thời gian dài đã nghẹn
lâu lắm rồi.
Hửm, có khí tức xa lạ tiến vào hang động của hắn.
Huyền Minh tức giận. Kẻ to gan nào dám bước chân vào lãnh địa của bản
tôn, không sợ bị khí tức thần thú trên người hắn ép nổ chết hay sao.
Nhưng Huyền Minh nhiều hơn là lo lắng, hắn sắp thăng cấp rồi, hiện tại
không thể để kẻ này đến phá hỏng kế hoạch của hắn.
Không đúng.
Khí tức này không phải là linh thú, mà là nhân loại. Huyền Minh càng
thêm sốt ruột. Hắn nghe bọn linh thú nói lòng dạ nhân loại hiểm ác vô
cùng, sát sinh không biết bao nhiêu đồng tộc của chúng, khiến chúng vô
cùng căm phẫn, thậm chí bọn họ còn dám ăn trộm trứng của chúng với ý đồ
bồi dưỡng linh sủng. Chết tiệt, bản tôn không thể nào làm linh sủng của
nhân loại.
Huyền Minh xây cho mình một tầng phòng ngự bên ngoài
quả trứng, chỉ cần tên nhân loại này dám sờ vào hắn, lập tức sẽ bị lớp
phòng ngự chấn bay ra ngoài. Để ta xem ngươi có dám ăn trộm bản tôn hay
không.
Nhưng Long Thần của chúng ta lại quên mất rằng, trước khi
cha mẹ hắn rời đi đã xây một tường phòng ngự ở cửa động, dù là dị năng
giả Khải Thiên cấp cũng không cách nào tiến vào hay phá huỷ nó, chỉ có
máu của hắn mới có thể giải phong ấn đó. Nhưng Nguyệt Liên lại có thế
lông tóc vô thương tiến vào, điều này không phải cần suy nghĩ hơn sao?