“Con không muốn thành hôn với Hạ Lâm Vũ” Lăng Vân Ca hừ lạnh. Mẫu thân
nàng đúng là tìm đủ mọi cách nâng danh vọng cho gia tộc mình, đến hôn sự của con gái cũng không tha. Mẫu thân Lăng Vân Ca hay còn gọi là Lan phi Hạ Linh Lan – con gái út của lại bộ thượng thư Hạ Kính Sâm. Trước khi
tiến cũng bà cũng từng là một trong tứ đại tài nữ thời đó. Điều khiến
Lan phi căm hận nhất là dù bản thân có cố gắng đến mấy nhưng tất cả từ
tài năng sắc đẹp hay người mình yêu đều không bằng với Hoa phi Vân Tịnh
Nguyệt. Mang theo sự căm ghét và đố kị đó, không chỉ hãm hại chết người
phụ hoàng yêu nhất còn xúi giục Lăng Vân Hạo hại con gái nàng phải tàn
phế ngu ngốc cả đời. Nhưng cho dù làm tất cả mọi chuyện này mẫu phi cũng không chiếm được tình yêu của phụ hoàng nàng, thậm chí còn bị ông điều
tra ra mà phạt nặng một trận. Nếu không nể mặt Hạ Kính Sâm trung thần
góp không ít công sức cho quốc gia, mẫu phi nàng đã sớm bị biếm vào lãnh cung rồi.
Lăng Vân Ca rất ghét người mẹ này. Vì sự đố kị ngu
ngốc của bà ta mà phụ hoàng chưa bao giờ cho nàng một sắc mặt tốt. Nhưng nàng càng căm ghét nha đầu phế vật Lăng Vân Trúc hơn. Sao ả thành ra
như thế vẫn được sự thương yêu của phụ hoàng, hơn nữa còn được gả cho đệ nhất mỹ nam nhân Lãnh Thần Phong nữa chứ. Nói thật, nàng không can tâm. (Tử Y: Ầy, mẹ con giống nhau cả thôi. Chó chê mèo lắm lông à =.,=)
Hạ Lâm Vũ chỉ là con trưởng dòng chi thứ của Hạ gia. Hắn dung mạo không
tệ, học thức khá tốt, làm người cũng nho nhã hiểu lễ nghĩa. Mặc dù sau
này được đại nhi tử của tể tướng nhận làm con thừa tự ( con cái không có quan hệ huyết mạch nhưng vẫn có khả năng thừa kế), thậm chí còn được tể tướng hết mực sủng ái, nhưng vẫn không thể xứng với Lăng Vân Ca nàng.
Nàng từ năm tuổi đã biểu hiện ra tư chất thiên phú, hiện tại 17 tuổi
nhưng đã là Địa cấp thượng giai, chắc chắn 20 tuổi có thể đột phá Thiên
cấp, là người thứ ba đạt Thiên cấp sau phụ hoàng và đại hoàng huynh. Hơn nữa dung mạo của nàng cũng đạt cấp thượng thừa, ở cái chốn kinh thành
này kẻ nào dám tranh phong? (Tử Y: Tự tin quá chị hai =_= Nếu không phải Trúc nhi nhà ta luôn du dú trong cung chưa từng ra ngoài thì chị không
đến lượt đâu =))))
Một người như nàng không thể gả cho một gã tầm thường như Hạ Lâm Vũ được. Quan trọng hơn cả, nàng sớm đã có người mình lựa chọn.
“Con còn dám nói” Lăng Thiên Tuyền càng thêm giận dữ “Hạ Lâm Vũ dù không
phải dị năng giả, nhưng bàn về cách làm người và học thức đều không sai, sau này sẽ là một phu quân tốt. Con còn gì để không cam lòng?”
Lăng Thiên Tuyền từ đầu cũng không hài lòng một nam nhân như vậy lấy tiểu
Thất, nhưng ngẫm lại với cái tính kiêu ngạo phách lối của nàng nên có
một người kiềm chế lại. Mà vừa hay Hạ Lâm Vũ rất hợp làm người như vậy.
Quan trọng là ông cũng phải nể mặt Lâm tể tướng. Lâm tể tướng là nguyên
lão tam triều, còn từng là thái sư của ông. Vị này từ lâu đã nhìn ra
được thiên phú văn học của Hạ Lâm Vũ. Lại nhìn đại nhi tử mãi không có
một đứa con, quyết định để hài tử này làm con thừa tự của hắn, tương lai mong muốn bồi dưỡng một tể tướng tài ba thấy thế vị trí của mình.
“Con chính là vì hắn không phải dị năng giả nên mới không cam lòng” Lăng Vân Ca chua chát nói “Phụ hoàng, ngài có bao giờ hỏi suy nghĩ của Ca nhi
chưa? Ngài có biết Ca nhi thích cái gì, ghét cái gì và ước muốn điều gì
không. Không, ngài làm sao biết chứ? Trong mắt ngài luôn chỉ có một nữ
nhi duy nhất là Lăng Vân Trúc mà thôi.”
Dứt lời, không kịp đợi
Lăng Thiên Tuyền phản ứng, Lăng Vân Ca hai hàng nước mắt chạy ra ngoài.
Lăng Vân Hiệu vẫn luôn trầm mặc một bên lúc này lại lên tiếng:
“Phụ hoàng, nếu thất muội đã muốn đi thì cứ để cho nàng đi đi. Suốt mười hai năm qua muội ấy luôn nỗ lực để được phụ hoàng chú ý. Suy cho cùng thì
nàng vẫn chỉ là nữ hài tử chưa trưởng thành, cho muội ấy ra ngoài một
hồi có thể khiến thay đổi cách suy nghĩ của bản thân không biết chừng.”
“…” Lăng Thiên Tuyền trầm mặc không nói nhưng cũng không có ý phản đối ý
kiến của Vân Hiệu. Lăng đế thở dài trong lòng. Hắn làm một vị vua tốt
nhưng lại không phải là người cha tốt. Hắn tiếc thương vì Trúc nhi bị
thiệt thòi, lại quên mất những đứa con khác. Trong khoảng thời gian đó
hẳn bọn chúng thấy tủi thân lắm.
Hoàng gia không dựa trên tình
thương mà phát triển, bản thân có năng lực mới có thể tồn tại, nếu yếu
mềm sẽ bị trừ bỏ. Đây chính là nguyên lý tồn tại không chỉ ở hoàng gia
mà còn các gia tộc. Một thế giới cường giả vi tôn không cho phép tồn tại những kẻ hèn yếu.
Lăng Vân Ca sau khi chạy ra cách thư phòng một đoạn thì nở nụ cười đắc thắng. Đừng nhìn Lăng đế bình thường nghiêm
khắc nhưng với con cái vẫn có chỗ mềm lòng. Nàng đây là muốn khơi lên sự áy náy của ông mà bày ra trò này. Hơn nữa có đại hoàng huynh ở đó chắc
chắn sẽ thành công. Đại hoàng huynh vốn nợ nàng một ân tình, đến lúc này hẳn phải nên trả rồi chứ.
“Thất tỷ, có chuyện gì khiến tỷ vui vẻ như vậy?” Lúc này có một cô nương tầm 16 tuổi mặc chanh y chạy tới ôm
lấy cánh tay Lăng Vân Ca. Nàng chính là thập công chúa Lăng Vân Nhược,
là nữ nhi cùng một mẹ với Lăng Vân Ca.
Cô công chúa này được mẫu
phi nàng chiều đến hết thuốc chữa, từ nhỏ đã kiêu căng không nể mặt ai.
Tư chất thì thường thường, dung mạo chỉ được coi là thanh tú. Có lẽ vì
điều này nàng ta trừ nàng và mẫu phi rất hận những nữ nhân đẹp và tài
giỏi hơn mình. Chỉ cần phát hiện được nàng ta sẽ tìm mọi cách để phá huỷ người đó. Lăng Vân Trúc là một ví dụ rõ nhất. Dù ả ta phế vật nhưng
dung mạo lại xinh đẹp đến nhức mắt, Lăng Vân Nhược làm sao cho phép ả
tiếp tục tồn tại. Nhưng phế vật này vận số cũng thật tốt, không chỉ
không chết còn báo hại nàng bị liên luỵ vào. Đôi khi Lăng Vân Ca thật
phiền chán vì muội muội không biết suy nghĩ này.
“Là Thập muội à” Lăng Vân Ca dù không thích vẫn mỉm cười xoa đầu Lăng Vân Nhược “Ta đâu
có vui vẻ gì, ta chỉ có chút chuyện quan trọng cần suy xét thôi.”
“Thất tỷ nói dối” Lăng Vân Nhược phản bác “Muội rõ ràng thấy tỷ vừa cười rất
vui vẻ. Chắc chắn có chuyện gì giấu muội phải không? Nếu tỷ không nói
muội sẽ mách mẫu phi tỷ bắt nạt muội”
Hừ. Đồ nữ nhân đáng ghét.
Nếu Lăng Vân Ca không phải tỷ tỷ cùng phụ cùng mẫu với nàng, nàng sớm đã xử lý ả ta. Lăng Vân Ca không chỉ xinh đẹp hơn nàng, thiên phú và thực
lực còn hơn nàng nhiều. Lăng Vân Nhược nàng đã 16 tuổi nhưng vẫn chỉ
dừng lại ở Hoàng cấp đỉnh phong. Nàng lúc trước vẫn luôn không hiểu,
cùng một mẹ sinh ra, sao nàng và Lăng Vân Ca lại cách biệt đến vậy. Cho
đến một ngày nàng nghe lỏm được một chuyện.
Hoá ra nàng không phải còn của mẫu phi và phụ hoàng.(Tử Y: Mố!!! O.O)
Lăng Vân Nhược thực chất là đứa con riêng của Hạ Kính Sâm với một kỹ nữ. Để
bưng bít chuyện này, Hạ Linh Lan liền lôi ả nữ nhân đó vào cung rồi giả
là mình mang thai, đợi sau khi nữ nhân kia sinh ra liền nghiễm nhiên
thành nữ nhi của Lan phi và thành thập công chúa của Lăng Ngạo quốc.
Thật trớ trêu làm sao. Lăng Vân Nhược cười cay đắng. Hoá ra đây là lý do vì
sao mẫu phi hết mực yêu chiều nàng nhưng ánh mắt chưa bao giờ hiện lên
chút từ ái của mẫu thân, thậm chí đôi khi còn có sự phiền chán và ghét
bỏ. Nàng thật buồn cười khi cho rằng đó là ánh mắt của mẫu thân thất
vọng vì năng lực của nàng. Mọi người đều xem nàng là kẻ ngốc dễ lừa như
vậy ư?
Đúng là ngây thơ. Nếu họ biết được, nàng có một thân phận
khác là Hồng Sát – đại đệ tử sẽ kế thừa Chu Tước của Tứ Linh, cũng là
gián điệp của Liệt chủ, hẳn sẽ thú vị lắm. (Tử Y: Thấy chị ấy sâu lường
chưa? Đừng có coi thường nha, boss gần cuối đây =_=)
Bề ngoài mọi người thấy nàng là một Hoàng cấp đỉnh phong không có triển vọng. Nhưng
nàng sớm đã vượt qua Thiên cấp cùng Lục Hành đan khiến nàng có hai thuộc tính dị năng băng và hoả mà Liệt chủ ban cho, thực lực hiên tại của
nàng đã là Khải Hoàng sơ giai. Ha ha, Lăng Vân Ca luôn cho mình là đệ
nhất tài nữ của Lăng Ngạo nhưng thực chất chỉ một ngón tay của nàng cũng có thể bóp chết ả, Lăng Vân Nhược chưa bao giờ thấy thoả mãn hơn thế.
Với thực lực lúc này, đừng nói là Lăng Vân Ca, thậm chí là Lăng Thiên
Tuyền nàng cũng có thể xử lí nhanh gọn.
Có điều làm người không
thể manh động, nàng không muốn cứ như vậy phá hỏng kế hoạch của Liệt
chủ. Sắp đến sinh thần của Vu Ly thái hậu, nàng phải tìm cách khiến Lăng Thiên Tuyền đồng ý cho nàng đến Lãnh Ngân quốc.
“Ách, ta…” Lăng
Vân Ca không biết làm sao trong lòng thầm mắng Lăng Vân Nhược vạn lần. Ả nữ nhân phiền phức. Sao nàng lại có muội muội ngu ngốc như vậy chứ, còn dám lôi mẫu phi ra doạ nàng, cho là nàng sẽ bỏ qua sao? Lăng Vân Nhược, ngươi cứ chờ đó.
Đúng lúc này Lăng Vân Hiệu đi ra thấy hai người các nàng liền thản nhiên bước tới, ra dáng huynh trưởng từ ái nói với
Lăng Vân Ca “Thật muội, còn giân sao? Ta đã thuyết phục phụ hoàng, ngài
đã đồng ý cho muội theo ta đến Lãnh Ngân dự yến thọ Vu Ly thái hậu rồi.”
“Thật sao?” Lăng Vân Ca vui vẻ nói “Cảm ơn hoàng huynh”
Mà Lăng Vân Nhược một bên nghe được hai mắt hơi loé lên tia tính kế, bề
ngoài thì một bộ kinh ngạc hỏi “Tỷ tỷ cùng Đại hoàng huynh đi Lãnh Ngân
quốc sao? Muội cũng muốn đi”
“Không được, đây là chuyện hệ trọng. Muội vẫn nên ở lại trong cung” Lăng Vân Hiệu lập tức lắc đầu phản đối.
Với thực lực hiện tại của thất muội thì hắn không phải lo lắng, nhưng
thập muội thì khác.
“Sao lại không thể? Thất tỷ có thể đi sao
muội lại không được. Hừ, muội lập tức đi tìm phụ hoàng” Lăng Vân Nhược
vùng vằng không chịu, cố tình xô ngã Lăng Vân Ca về phía Lăng Vân Hiệu
rồi chạy thật nhanh đến Ngự thư phòng,