Đi Ngược Chiều Gió Đến Bên Cạnh Em

Chương 6: Chương 6




Đến ngày lễ mừng thọ của bà nội, hôm đó Lục Thành lái xe đến đón Nhậm Nhã Lâm, khi vừa thấy cô ấy đứng trước cửa, một tay cầm quà, một tay ôm bó hoa, trong bộ váy trắng nhẹ nhàng tinh khiết, cô ấy trong dịu dàng thu hút lạ thường, Lục Thành trầm tư nhìn cô mất mấy giây rồi mới bừng tỉnh bước xuống xe.

“Cô đợi tôi có lâu không?”

Nhậm Nhã Lâm nhẹ nhàng lắc đầu.

“Không lâu, tôi cũng vừa mới xong thôi”

“Vậy mau lên xe đi, để quà và hoa tôi để ra sau giúp cô”

“Cảm ơn anh”

Lục Thành chu đáo cầm giúp cô ấy, anh ấy còn mở cửa xe giúp cô khiến Nhậm Nhã Lâm vô cùng kinh ngạc, quen với Lạc Bộ Thiên hơn 8 năm cũng rất ít khi nhận được hàng động chu đáo này, mỗi lần đi cùng đều là do cô ấy tự mình mở cửa, có lúc còn phải mở cửa giúp anh ta.

Một lúc sau bọn họ đến nơi, Lục phu nhân đã đứng đợi họ từ trước.

“Đến rồi”

Vừa thấy Nhậm Nhã Lâm xuống xe lập tức Lục phu nhân đã đi đến nắm lấy tay cô.

“Tiểu Lâm, dì đợi hai đứa lâu lắm rồi đó, mau vào trong đi”

“Ơ, nhưng cháu chưa cầm quà”

“Cứ để Tiểu Thành cầm quà đi, đi vào với dì, ông bà nội muốn gặp cháu lắm rồi đó”

“Cháu”

Nhậm Nhã Lâm chưa kịp nói tiếng nào đã bị Lục phu nhân kéo tay đi vào.

Vào đến bên trong ai ai cũng ăn mặc sang trọng quý phái, khiến cho Nhậm Nhã Lâm vô cùng tự ti.

( Tiệc nhà hào môn, sao mình lại có thể ăn mặc đơn giản thế này chứ?)

Vào đến bên trong khi vừa thấy cháu dâu đến lập tức ông bà nội của Lục Thành liền háo hức đi đến.

“Tiểu Lâm đó à?”

Lục phu nhân ra hiệu.

“Mau chào ông bà nội đi”

Nhậm Nhã Lâm luống cuống chào hỏi.

“Bà nội…….ông nội, cháu chào hai người”

“Ngoan lắm, cháu lại đây ngồi với bà nào”

“Cháu cứ đến đó ngồi với bà đi, ông đi gặp bạn một lúc”

“Dì cũng đi gặp bạn, lát nữa Tiểu Thành vào dì sẽ bảo nó đi tìm cháu”

“Vâng ạ”

Nhậm Nhã Lâm ngoan ngoãn hiểu chuyện, cô ấy nói chuyện cũng vô cùng thẳng thắng khiến cho lão phu nhân rất thích và cười liên tục.

“Đúng là vậy, bà rất thích kiểu người như vậy”

“Cháu cảm thấy người như thế trong mắt nhiều người có chút kì quặc nhưng nghĩ kỉ thì những điều họ làm cũng rất ý nghĩa”

“Đúng, nói cháu nghe, ông nhà bà chính là kiểu người như thế”

“Thật ạ? Cháu không nhìn ra luôn ấy”

Phía sau Lục Thành đi vào thấy bà nội vui vẻ nói chuyện, Nhậm Nhã Lâm cũng vô cùng nhiệt tình trò chuyện.

Anh đi đến chỗ họ, hòa nhã nói.

“Bà nội, cháu tặng bà”

Lão phu nhân nhận lấy bó hoa.

“Đẹp quá, cái này có phải là Tiểu Lâm bó đúng không? Bà nghe nói cháu mở tiệm hoa”

“Vâng ạ”

Nhậm Nhã Lâm cầm lấy món quà trên tay Lục Thành.

“Cháu có món quà muốn tặng cho bà”

Đúng lúc đó có mấy người vẻ ngoài sang trọng đi đến.

“Lão phu nhân, tôi có món quà tặng cho bà đây”

“Sợi dây chuyền kim cương này là tôi đặt trước hơn ba tháng mới có, mong bà nhận cho”

“Đây là bức tranh cổ được tôi đấu giá với giá rất cao, mong lão phu nhân không chê”

“Còn có của tôi”

“Của tôi nữa”

Lần lượt rất nhiều người tặng quà cho lão phu nhân, Nhậm Nhã Lâm bên cạnh nhìn những món quà quý giá đó thì cô ấy liền không giám đem quà của mình ra nữa.

“Tiểu Lâm”

Chen qua dòng người, lão phu nhân đi đến hỏi Nhậm Nhã Lâm.

“Cháu bảo có món quà tặng bà mà, quà của cháu đâu?”

Nhậm Nhã Lâm từ từ đưa ra một hộp quà nhỏ.

Lão phu nhân rất hòa nhã với cô, bà ấy mở hộp quà ra bên trong là một túi thơm, bên trên còn thêu một chữ thọ với đường mai ẩn hiện vô cùng đặc biệt.

Mọi người bên cạnh chê cười cô ấy.

“Quê mùa quá đi, bây giờ còn tặng túi thơm”

“Món quà chẳng có chút giá trị nào”

“Đúng thật là chán mà”

“Nhìn cách ăn mặc là biết không có gì đặt biệt rồi, y hệt như con người cô ta”

Nhậm Nhã Lâm uất ức cúi đầu.

Lập tức Lục Thành đứng ra nói giúp cô ấy.

“Quà tặng nằm ở tấm lòng, ai cũng đem ra so sánh giá trị thì đối với Lục gia những món quà đó của các người vốn không hề để tâm”

Lão phu nhân cũng tiếp lời.

“Nhìn là biết do con bé tự tay làm, món quà rất ý nghĩa, tôi ngược lại rất thích, món quà này là món quà tôi thích nhất hôm nay, nhất định sẽ giữ nó bên mình”

Sự chở che và bảo vệ của mỗi người làm cho Nhậm Nhã Lâm rất bất ngờ, cô ấy cảm giác vô cùng ấm áp, bất giác mà lại mỉm cười hạnh phúc.

Trên xe về nhà Lục Thành chú ý thấy còn khá sớm nên đề nghị cùng cô đi dạo.

“Cô có việc cần làm không?”

Nhậm Nhã Lâm ngạc nhiên.

“Hả? Không có, sao vậy?”

“Vậy chúng ta đi dạo một lát, cô có đồng ý không?”

“Ờ……được”

Một lúc sau hai người họ đi dạo trong một khu phố đêm đông đúc, mọi người đã số đều là người yêu cùng nhau hẹn hò cuối tuần.

“Cô muốn ăn gì đó không?”

“Không cần đâu, lúc nãy cũng ăn khá nó rồi”

Họ cùng nhau đi qua một sạp hàng trò chơi, bên trên sạp hàng trưng bày một quả cầu pha lê, bên trong là hình ảnh một trai một gái đang nắm tay nhau đi dưới trời tuyết trông vô cùng lãng mạn.

Nhậm Nhã Lâm vừa nhìn thấy nó đã cảm thấy rất đặc biệt.

Lục Thành chú ý thấy thì hỏi.

“Cô thích nó sao?”

“Cũng có một chút”

“Vậy chúng ta chơi trò chơi đi, nếu thắng thì nó thuộc về cô”

“Không, không cần đâu”

Nhậm Nhã Lâm xua tay định rời đi thì đột nhiên Lục Thành nắm lấy tay cô.

Bàn tay anh ấy to lớn, ấm áp, khiến cho cô ấy ngượng ngùng, tim đập rất nhanh.

“Đợi tôi một lát”

Anh ấy kéo cô ấy qua sạp hàng đó, ông chủ bên trong giới thiệu.

“Chỉ cần trúng đủ 5 tiêu vào mấy quả bóng kia thì anh sẽ nhận được nó”

Nhậm Nhã Lâm lên tiếng khuyên ngăn.

“Quả bóng nhỏ lắm, sẽ rất khó trúng, hay là thôi đi”

“Cô tin tôi chứ?”

Một câu hỏi khiến Nhậm Nhã Lâm đứng hình, tin hay không? Cô ấy cũng không biết, nhưng cảm tính mách bảo với cô rằng phải tin anh, cô ấy lúc này mới từ từ gật đầu.

Lục Thành an tâm, anh ấy cởi áo vest ngoài ra đưa cho Nhậm Nhã Lâm, tháo cút tay áo, anh ấy nhận lấy tiêu rồi bắt đầu nhắm.

Bất ngờ hơn là Lục Thành lại có thể dễ dàng nhắm trúng tất cả, lần lượt 5 quả bóng đều đã nổ, Nhậm Nhã Lâm cũng vô cùng bất ngờ, cho đến khi anh đưa cho cô quả cầu thủy tinh thì cô mới chợt hỏi anh.

“Anh chơi giỏi thật, trước đây anh thường hay chơi lắm à?”

Lục Thành lặng người nhớ lại lúc ba anh còn sống, trò chơi này là ông ấy đã dạy anh.

“Con phải bình tĩnh, nhắm cho thật kĩ”

“Ba ơi con sợ sẽ không trúng”

“Phải tin tưởng bản thân, con mau giữ chặt nó, nhắm vào mục tiêu, bình tĩnh phóng đi”

“A, trúng rồi”

“Tiểu Thành giỏi lắm”

“Ba ơi con phóng trúng rồi”

“Con nhớ đó, chuyện gì cũng cần phải bình tĩnh mà giải quyết, con chưa làm mà đã sợ thì làm sao biết năng lực con đến đâu”

“Vâng ạ, con biết rồi ạ”

Trở về thực tại, Lục Thành cố ý che giấu cảm xúc, anh bình tĩnh nói.

“Tôi là bác sĩ mà, những trò chơi có tính chuẩn xác thế này có khác gì việc phẫu thuật đâu, phải chính xác thì mới thành công được”

Một lời nói dối có vẻ rất hợp lý, Nhậm Nhã Lâm cứ thế mà tin lời anh.

Lúc Nhậm Nhã Lâm được Lục Thành đưa về đến nhà, anh ấy trước khi rời đi đã nói với cô.

“Nhậm Nhã Lâm, nếu có khó khăn gì cần giúp đỡ thì cứ tìm tôi”

Nói xong anh ấy lái xe rơi đi, Nhậm Nhã Lâm trầm tư, cô ấy hiện lên suy nghĩ.

( Anh ấy nói vậy là sao? Bất cứ điều gì sao? Chỉ cần là mình muốn nhờ thì có thể tìm anh ấy?)

Nhìn món quà trên tay Nhậm Nhã Lâm có chút rung động, cô đối với Lục Thành là cảm giác gì? Liệu có phải cô đã một lần nữa đặt một người vào trong trái tim mình, liệu lần này có đúng đắn hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.