Đi Ngược Chiều Gió Đến Bên Cạnh Em

Chương 7: Chương 7




“Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng ta vào thôi”

“Được”

Một ca phẫu thuật nữa trong ngày của Lục Thành diễn ra, đôi tay thành thục, ánh mắt sắc bén và đôi tay làm việc chuẩn xác.

Mồ hôi của Lục Thành bắt đầu tuông rơi. Sau hơn hai tiếng ca phẫu thuật cũng thành công, Lục Thành thói quen sau đó đã ngay lập tức rời đi, trong phòng làm việc Lục Thành cầm lấy mảnh giấy gấp một ngôi sao rồi bỏ vào lọ thủy tinh trên bàn, bên trong đó có rất nhiều ngôi sao do chính tay anh ấy gấp, mỗi một ngôi sao tượng trưng cho một ca phẫu thuận do chính tay anh mỗ chính và thành công.

“Nhậm Lâm: Bác sĩ Lục anh có thể giúp tôi một chuyện không?”

“Lục Thành: Chuyện gì vậy?”

“Nhậm Lâm: Vài hôm nữa có một lễ cưới của một người bạn, tôi không có ai đi cùng, anh đi cùng tôi được không?”

“Lục Thành: Cho tôi thời gian chính xác, tôi xem lại lịch rồi hai hôm nữa thông báo với cô”

“Nhậm Lâm: Vậy lát nữa tôi gửi thời gian và địa điểm cho anh”

“Lục Thành: Được”

Bên phía Nhậm Nhã Lâm, cô ấy và Lăng Nghiên đang vô cùng hồi hộp xem tin nhắn.

Nhậm Nhã Lâm gương mặt căng thẳng, cô ấy lo lắng hỏi Lăng Nghiên.

“Cậu thấy có ổn không?”

“Bác sĩ Lục này của cậu cũng khá thẳng thắng đó, mình cũng lo là anh ta sẽ không đồng ý đi với cậu đâu”

“Cậu đừng có nói như vậy chứ, mình còn chưa kịp hy vọng nữa”

“A Lâm, mình thấy cậu có thể cùng anh ta tiến tới hôn nhân cũng ổn lắm đó”

Nhậm Nhã Lâm ngạc nhiên hỏi.

“Sao cậu lại nghĩ vậy?”

“Anh ta chỉ lo công việc, cậu chỉ cần một gia đình, mỗi người một việc, không cần phải chịu áp lực khi lấy chồng lại còn có thể tự do, nhà họ Lục cũng rất yêu thích cậu, về làm bà chủ nhỏ nhà họ Lục cậu cũng đâu có thiệt gì”

Nhậm Nhã Lâm nhìn Lăng Nghiên với ánh mắt kinh ngạc, cô lên tiếng trêu chọc.

“Cậu nói dễ như vậy thì mình nhường cho cậu đó, cậu thấy thế nào? Dù sao bác sĩ Lục cũng rất đẹp trai, cậu từng khen anh ấy như thế còn gì”

“Không cần đâu nha, mình chỉ đưa ra đề nghị cho cậu chứ đâu có nói là mình cần”

“Đùa cậu thôi, nhưng thật ra mình có suy nghĩ tới chuyện này rồi, thật ra nếu kết hôn với Lục Thành mình cũng cảm thấy không tệ nhưng có điều, mình là con gái sao có thể lên tiếng chuyện này được”

“Vậy thì làm sao đây?”

“Đành đợi vậy, xem thử anh ta có lên tiếng hay không?”

Lăng Nghiên lúc này mới chợt suy nghĩ.

“Mà nè, mình thắc mắc nha, nhà họ Lục là kinh doanh sao Lục Thành lại lựa chọn làm bác sĩ vậy?”

“Cái này thì mình không biết, nhưng dù sao đó cũng là lí do riêng của anh ta, mình không tiện cần thiệp”

“Ồ, mình cũng chỉ tò mò vậy thôi, cũng không có ý gì cả”

Nói đến đây thì Nhậm Nhã Lâm cũng có chút suy nghĩ, câu hỏi của Lăng Nghiên cũng là điều mà cô ấy thắc mắc, nếu theo thường lệ Lục Thành là người thừa kế duy nhất của Lục gia thì đáng lẽ phải theo nghiệp gia đình, tại sao lại lựa chọn theo nghề y.

“Chị, hoa đây ạ”

“Hôm nay em không đi học à?”

“Không ạ, hôm nay các thầy cô phải họp để chuẩn bị cho kì thi sắp tới nên chúng em được nghỉ một ngày”

“Vậy sao em không ở nhà nghỉ ngơi còn chạy ra đây làm gì?”

“Em ở nhà thì chán lắm, nên muốn ra đây giúp chị”

“Vậy mang nó hoa này sang bên kia giúp chị”

“Vâng ạ”

Đúng lúc đó Nhậm Nhã Lâm vô tình nhìn ra phía ngoài bỗng thấy một người che kín mặt vừa từ hướng cửa tiệm rời đi.

( Kì lạ, hình như mình thường xuyên thấy người đó xuất hiện ở gần đây? Có khi nào là trùng hợp hay không? Có lẽ là mình nghĩ nhiều thôi)

Cùng lúc đó Lạc Bộ Thiên và Hàn Vân cùng đi thử váy cưới.

“Chồng à, anh xem có đẹp không?”

Lạc Bộ Thiên mỉm cười gật đầu.

“Rất đẹp, em mặc gì cũng đẹp”

“Còn một tuần nữa là đến hôn lễ rồi, em thật sự rất mong đợi đó, anh có cảm thấy giống em không?”

“Có, anh có mà”

“Hôm qua mẹ anh có gọi cho em, mẹ tâm sự với em rất nhiều thứ, bà ấy còn nói hy vọng em sẽ sớm sinh cháu cho bà”

“Vậy à?”

Lạc Bộ Thiên nghe xong chỉ gượng cười, anh ta nhớ lại trước đây khi anh quen Nhậm Nhã Lâm, mẹ anh luôn không vừa lòng vì xuất thân của cô ấy.

“Mẹ nói rồi, con nhỏ đó có gì tốt chứ? Con cứ muốn bên cạnh nó làm gì?”

“Nhưng con yêu cô ấy, Tiểu Lâm rất tốt, cô ấy luôn cố gắng giúp việc học của con có thể hoàn thành thuận lợi, sao mẹ cứ không thích cô ấy vậy?”

“Người như nó, giúp một lúc được chứ làm sao giúp được cả đời, con đừng có ngây thơ nữa, trách thì trách gia cảnh cô ta quá cơ hàn đi, sao có thể trách mẹ”

“Mẹ dừng suy nghĩ đó có được không? Con sau này sẽ là trụ cột của gia đình, con sẽ kiếm tiền lo cho mẹ và Tiểu Lâm, cần gì cô ấy phải giàu có chứ? Con có thể lo được”

“Con thông minh lắm mà sao nói chuyện chả suy nghĩ vậy hả? Con nghĩ đi, người vợ không có năng lực giúp chồng thì tương lai sẽ ra sao? Con cố gắng bao nhiêu năm mới có thể thành công chứ?”

“Nhưng mà……”

“Đừng có nhưng nhị nữa, nếu con còn không chia tay với cô ta thì mẹ cũng không chấp nhận cô ta làm con dâu đâu”

Nghĩ đến đây Lạc Bộ Thiên quả thật cảm thấy có chút áy náy với Nhậm Nhã Lâm, Hàn Vân bên cạnh thì liên tục thử váy cưới, cô ta từ khi còn đi học đã không vừa mắt với Nhậm Nhã Lâm.

( Nhậm Nhã Lâm, cô thua rồi, ngày đó ai cũng vây quanh cô, bây giờ cô đến cả người yêu cũng mất, tôi sẽ chóng mắt lên xem ngày hôm đó cô có thể chịu đựng thế nào khi thấy tôi và người cô yêu sánh bước bên nhau)

Nhậm Nhã Lâm xinh đẹp, học giỏi lại dịu dàng chu đáo, tuy gia cảnh cô ta tốt hơn Nhậm Nhã Lâm rất nhiều nhưng lại không được nhiều người yêu thích như Nhậm Nhã Lâm.

Bây giờ người mà Lạc Bộ Thiên lấy là cô ta, người có quyền thế là cô ta, đối với cô ta thì Nhậm Nhã Lâm đã trở thành kẻ thua cuộc, sắp đến hôn lễ tới đây, Hàn Vân thực sự muốn thấy Nhậm Nhã Lâm đau khổ vì thấy cô ta và Lạc Bộ Thiên lấy nhau.

Bên này buổi tối Nhậm Nhã Lâm một mình đem toàn bộ đồ cũ cất chứa kỉ niệm của cô và Lạc Bộ Thiên.

Nhậm Nhã Lâm ngắm nhìn từng bức ảnh cũ, những thứ mà Lạc Bộ Thiên tặng cho cô ấy, đôi mắt Nhậm Nhã Lâm bắt đầu rưng rưng.

Cô ấy cầm ảnh bỏ vào đống lửa đốt chúng, từng thứ mang theo một kỉ niệm riêng.

“Mau để anh xem thử có đẹp không?”

“Tiểu Lâm, anh thấy trời lạnh rồi, em phải nhớ choàng khăn đó”

“Bệnh rồi sao? Bảo đừng có đứng ngoài trời lâu quá, gió lớn lắm rất dễ cảm”

“Tiểu Lâm mau đến đây, anh ôm em rồi sẽ ấm ngay”

“Tiểu Lâm, anh ở đây”

“Tiểu Lâm……..”

Nhớ đến đây nước mắt Nhậm Nhã Lâm không tự chủ được mà tuông rơi, thanh xuân bên nhau cho chúng ta quá nhiều kỉ niệm, nói buông bỏ là có thể buông bỏ được hay sao? Những thứ đánh đổi vì anh ta không ít nhưng kết quả nhận lại là gì? Chỉ là sự bỏ rơi, đối với anh ta bây giờ cô lại chỉ là người đã cũ, không còn chút lưu luyến nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.