“Bảo bối, cậu đừng quên là hứa cùng mình đi chọn váy cưới đó nha”
“Mình biết rồi, cậu đúng là ép người quá đáng, đã bảo là không muốn đi rồi mà”
“Ép người gì chứ? Cậu đi chọn vây cưới với mình thì sợ cái gì? Chẳng lẽ thành phố lớn như vậy cậu lại sợ gặp lại anh ta à?”
Nhậm Nhã Lâm lặng người, cảm giác như con tim lại bị nhói lên một nhịp.
“Cậu nhắc anh ta làm gì?”
“Được rồi, mình xin lỗi, không nhắc nữa”
Nhậm Nhã Lâm sau khi tắt máy thì lại tiếp tục làm việc, trong lúc đó một người đàn ông vẻ ngoài sang trọng, thanh lịch từ ngoài đi vào.
“Xin hỏi, có phải bà chủ Nhậm không?”
“Tôi đây, xin hỏi anh muốn mua hoa gì?”
Người đàn ông đó thấy cô thì đi đến nhẹ nhàng hỏi cô.
“Có phải lần trước cô đã bán hoa linh lan cho một ông lão và không lấy tiền đúng không?”
“Đúng là tôi, có việc gì sao?”
Nhận được câu trả lời, anh ta đến đưa cho cô một số tiền.
“Tôi đến đây là muốn trả tiền bó hoa đó cho cô”
Cô ấy ngạc nhiên nhìn người đó, anh ta bật cười giới thiệu cho cô biết về thân phận của mình.
“Xin giới thiệu với cô, tôi là Lịch Nhân, ông lão hôm trước cô giúp đỡ là ba của tôi……..sau khi biết mẹ tôi không còn nhiều thời gian nên ông ấy âm thầm đưa bà ấy về đây sống, vì nơi đây là nơi họ sống khi mới kết hôn, tôi tìm rất lâu vẫn không tìm thấy, cho đến khi mẹ tôi mất thì tôi mới biết là họ ở đây”
Nhậm Nhã Lâm hiểu ra mọi chuyện, mỉm cười trả lại tiền cho anh ta.
“Thì ra là vậy, nhưng tiền thì tôi sẽ không nhận đâu vì đó là món quà tôi tặng ba mẹ anh, tôi cảm thấy rất vui khi có thể làm việc đó, tôi không cần tiền đâu”
Lịch Nhân ngạc nhiên trước hành động của cô ấy, biết rằng Nhậm Nhã Lâm sẽ không nhận tiền nên Lịch Nhân để lại cho cô một danh thiếp.
“Nếu cô không nhận tiền thì tôi sẽ dùng cách khác để trả cho cô vậy, đây là danh thiếp của tôi, công ty chúng tôi thường xuyên dùng hoa tươi để trang trí tiệc, nếu sau này có thể thì tôi muốn hợp tác lấy hoa ở chỗ cô, có được không?”
Nhậm Nhã Lâm sửng sốt, cô ấy chợt có chút lo lắng.
“Chỗ này của tôi cũng chỉ là một cửa hàng hoa nhỏ, tôi e là sẽ không thể đáp ứng được yêu cầu ở chỗ anh…….”
“Không sao, tôi cho cô thời gian suy nghĩ, cô không cần vội quyết định, tôi chỉ là muốn cảm ơn cô vì đã giúp mẹ tôi đạt được ước nguyện trước khi qua đời mà thôi, điều này cũng là ý muốn của ba tôi, ông ấy đã phó thác tôi đến đây tìm cô, nếu không làm được gì thì tôi sợ sẽ làm ông ấy buồn”
Nhậm Nhã Lâm mỉm cười gật đầu.
“Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ lại, có gì tôi sẽ liên hệ với anh sau”
“Được”
Lịch Nhân rời đi, Nhậm Nhã Lâm trầm tư cầm danh thiếp trên tay.
“Lịch Nhân………”
Đến ngày hẹn cùng Lăng Nghiên, sau khi nghe Nhậm Nhã Lâm nhắc đến người tên Lịch Nhân thì Lăng Nghiên liền suy nghĩ.
“Lịch Nhân, sao cái tên này quen quá vậy? Mình hình như có nghe nói đến rồi thì phải”
“Cậu quen anh ta à?”
“Mình nhớ ra rồi, Lịch Nhân là người điều hành Amour, đây này là một công ty tổ chức sự kiện lớn nhất thành phố, mình nghe nói Amour còn đang dự định tạo ra một thương hiệu váy cưới riêng để có thể thuận tiện mở rộng hoạt động nữa đó, lần trước ba mình có nhắc đến anh ta, ba mình muốn mình để Amour đảm nhận tổ chức tiệc cưới của bọn mình”
“Bảo sao anh ta nói với mình, muốn đặt hoa của mình để trang trí tiệc cưới, thì ra anh ta là chủ của Amour, mình cũng đã từng nghe nói đến Amour, nhiều sự kiện và tiệc cưới của giới nhà giàu lẫn minh tinh đều được Amour đảm nhận”
“Cậu thế mà lại được anh ta tìm để tỏ ý hợp tác, cậu mà có thể hợp tác lâu dài với anh ta thì chẳng phải là tốt hơn rồi sao?”
“Nhưng cậu nghĩ xem, mình chỉ là mở một tiệm hoa nhỏ, thì làm sao có thể giao nhiều hoa như vậy cho anh ta được?”
“Cũng đúng”
Nhậm Nhã Lâm trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, rồi quay sang Lăng Nghiên.
“Nghiên Nghiên, giúp mình một chuyện đi”
“Cứ nói, chỉ cần là chuyện của cậu thì mình đều sẽ giúp”
“Được”
Nhậm Nhã Lâm bật cười đầy ẩn ý, Lăng Nghiên khó hiểu nhìn cô ấy cũng chẳng biết cô ấy có định gì.
Sau khi thử xong váy cưới thì cả hai cùng nhau ra về. Trên xe Lăng Nghiên cẩn thận dặn dò Nhậm Nhã Lâm.
“Lễ đính hôn của mình cậu nhớ phải đưa Hướng Dương đến đó”
“Mình biết rồi, nhất định đưa đến mà, cậu nói vấn đề này cả tháng nay rồi đó”
“Mình nhắc cậu thôi, lo rằng cậu quên mất”
“Không quên, sẽ không quên”
Họ đang vui vẻ nói chuyện, đột nhiên Nhậm Nhã Lâm cảm giác lồng ngực nhói lên một cái rất đau.
“A……”
“Cậu sao vậy?”
“Mình cảm thấy lồng ngực có chút nhói, cũng không hiểu vì sao nữa?”
“Không khoẻ sao? Mình đưa cậu đến bệnh viện có được không?”
“Không cần, chắc là mệt mỏi nên sinh ra ảo giác thôi”
“Vậy nếu có gì không ổn thì nói với mình”
“Được”
Từ kính hậu Nhậm Nhã Lâm chú ý thấy phía sau có vẻ xảy ra một tai nạn rất lớn, mọi người tập trung rất đông.
“Nghiên Nghiên, phía sau hình như xảy ra tai nạn thì phải”
Lăng Nghiên cũng chú ý nhìn và phát hiện đúng là như thế.
“Hình như đúng là như vậy, cậu xem có người tốt bụng đưa nạn nha ra ngoài rồi kìa”
“Nguy hiểm thật, mong là sẽ không sao”
Cứ thế họ rời đi, nhưng từ trong ánh mắt đó của Nhậm Nhã Lâm như thể cô ấy vẫn lo lắng điều gì đó mà chính bản thân cũng không biết cô lí do.