Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 12: Chương 12: Bạo cúc




Giữ cố định được đối thủ, phế đi ưu thế thân pháp của nàng, thi khôi gào lớn phun ra khí thối.

Tư Đồ Uyên Thành lập tức bế khí, ngay lúc này một cái chân quét mạn sườn, nàng không nghĩ nhiều lập tức bỏ kiếm đạp đất lùi lại.

Có được chiến thắng nhỏ, đại sư huynh cười âm hiểm:

“Không có kiếm xem người làm thế nào chống?”

Nhưng ngay lập tức nụ cười hắn cứng đờ trên môi, Tư Đồ Uyên Thành từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh kiếm khác, chất lượng không thua kém Trường Xuân Kiếm, gọi là Liễu Tự Kiếm.

Kiếm dài, mỏng, nhẹ là một thanh nhuyễn kiếm điển hình. Kiếm được làm từ gỗ liễu ngàn năm trên đỉnh thiên sơn vô cùng quý hiếm.

Liễu Tự Kiếm phối hợp với thân pháp khiến kiếm pháp càng thêm phiêu dật, thi khôi chỉ có thể lấy thân đỡ đòn, hoàn toàn bị động.

Đại sư huynh trong lòng nóng nảy, ả này sao lại lắm bảo vật như vậy? hắn có chút bối rối, phải làm sao đây?

Hắn mặc dù là giả đan cảnh giới, trên lý thuyết hơn Trúc Cơ hậu kỳ của Tư Đồ Uyên Thành, nhưng chiến lực của hắn phần lớn tại trên thi khôi. Nàng phá Huyết Đồ tương đương phế đi nửa chiến lực của hắn.

Khốn kiếp! nếu như không phải bị thương… hừ hừ… cho ngươi đẹp mặt.

Không thể tiếp tục như vậy, ai biết ả ta còn có bao nhiêu bảo vật, tiêu hao chiến mình chỉ có thiệt, xem ra muốn chiến thắng không thể không dùng độc chiêu.

Tư Đồ Uyên Thành nhiều lần tấn công vô ích nhưng nàng vẫn không thay đổi chiến thuật, không phải do nàng ngốc.

Nàng biết muốn phá thi khôi phải phá thi ấn, dựa theo trước đó tình huống tam sư muội bị đánh thi ấn lên gan, khả năng tên này cũng bị đánh ấn ký trong cơ thể nhưng chính xác ở chỗ nào phải đâm vào mới biết.

Phốc phốc phốc… Liễu Tự Kiếm liên tục chọc khuấy lục phủ ngũ tạng thi khôi, chợt koong một tiếng giống như chạm phải vật cứng, thi khôi lập tức cứng đờ. Tư Đồ Uyên Thành ánh mắt tỏa sáng, vận lực đâm vào, rắc… có tiếng vỡ vụn.

Đại sư huynh mặt tái mét, lập tức quát:

“Bạo!”

Oanh! thi khôi nổ tung, Tư Đồ Uyên Thành gần trong gang tấc mặc dù cấp tốc lui lại nhưng vẫn chịu chấn động không nhỏ.

Trên người nàng máu thịt be bét, là của thi khôi, hôi thối bẩn thỉu, không chịu được cái mùi này, nàng há miệng ói, thứ trào ra là dịch bao tử và máu.

Đại sư huynh ép xuống thương thế nhào tới.

Tư Đồ Uyên Thành không nghĩ nhiều lập tức vung kiếm chém. Đại sư huynh há miệng phun ra một viên đan.

Viên đan lớn bằng trái nhãn, màu huyết sắc, có hơi mờ ảo còn chưa ngưng thực, đan có nhiều vết rạn bị cưỡng ép ghép lại không cho tan vỡ. Đây chính là giả đan của đại sư huynh.

“Chết đi!” đại sư huynh cười lên hung ác.

Tư Đồ Uyên Thành tái mặt, biết là chuyện bất ổn nhưng kiếm đã ra không thu lại được.

Khi lưỡi kiếm vừa chạm vào giả đan, giả đan lập tức vỡ ra không cố chịu đựng được nữa, nó giải phóng cường đại uy áp, thình lình đạt tới Kim Đan cấp độ. Đại sư huynh cũng thật quyết tuyệt, dám dùng giả đan tự bạo tiêu diệt đối thủ.

Tư Đồ Uyên Thành kinh hãi, hoàn toàn không ngờ được. Nàng không kịp vận khởi linh lực bảo vệ.

Oanh! một tiếng nổ lớn, Tư Đồ Uyên Thành bay ngược, kiếm rời tay như que củi bị đốt cháy, nàng đập vào tảng đá, bật lại, sấp mặt xuống đất, hôn mê bất tỉnh, trên người chỉ còn treo nửa hơi thở. Ngọc bội bên hông rạn nứt sau đó rắc một tiếng vỡ nát, nếu không có ngọc bội này trong lúc nguy cấp tự phát động phòng vệ, nàng chỉ sợ đã tan xương nát thịt.

Giả đan tự bạo không kém một kích toàn lực của Kim Đan cảnh.

Oa! đại sư huynh không nhịu được há miệng phun ra ngụm máu, khí tức cấp tốc trượt, từ giả đan rơi xuống Trúc Cơ đỉnh phong rồi đến Trúc Cơ hậu kỳ mới tạm dừng lại. Khí tức là Trúc Cơ hậu kỳ nhưng do thương chồng thương nên chiến lực thực tế còn thấp hơn.

Sau vài giây nhăn nhó, đại sư huynh ngửa mặt cười lớn:

“Ha ha ha…”

Hắn cảm thấy… rất đáng!

Hắn ôm ngực, lê từng bước chân đi đến chỗ Tư Đồ Uyên Thành, đứng trước xác của nàng, nụ cười hắn kéo tới mang tai.

Ngươi là của ta, tất cả của ngươi đều là của ta, kể cả thân xác của ngươi. Ta sẽ không cho ngươi chết một cách dễ dàng.

Hắn túm lấy Tư Đồ Uyên Thành vác lên đi vào trong động phủ.

Tại sau một tảng đá, tam sư muội dõi mắt nhìn. Phải, chính là nàng, nàng chưa có đi. Nàng muốn làm ngư ông đắc lợi. Rất nguy hiểm nhưng mà… liều ăn nhiều. Dù sao cũng đã kết thù, không ngại lại kết thêm.

Tư Đồ Uyên Thành đã bất tỉnh, đại sư huynh trọng thương, ngay cả giả đan cũng bạo, liệu hắn còn bao nhiêu chiến lực? nếu bây giờ xông lên có thể giết được hắn?

Nàng vô cùng đắn đo, xem lại bản thân mình, máu me khắp người thương cũng không nhẹ, cuối cùng nàng thở dài bỏ đi, cảm thấy không ăn chắc, sợ rằng đại sư huynh còn có hậu thủ. Được rồi… sau này làm người vô gia cư, chạy trốn khắp chân trời góc biển đi.

Đại sư huynh bước vào trong động, chợt ngừng lại bước chân, hơi liếc mắt về sau. Chờ một hồi không có động tĩnh, nhếch mép cười tiếp tục tiến vào trong. Nếu như tam muội chọn lúc này ra tay, hắn chỉ sợ sẽ rất chật vật, còn về phần thắng… chia năm năm đi. Đọc thêm nhiều truyện ở — t rùmtruуệЛ. VN —

Rất tốt, ả ta không tay. Để cảm tạ tam muội, sau khi bắt được ta sẽ không giết ngay mà cho muội nếm thử mùi vị thiên đường địa ngục, cho muội chết trong sung sướng.

Hắn bước vào trong động huyết trì, vứt Tư Đồ Uyên Thành xuống một bên, chưa để ý đến khác biệt trong huyết trì so với trước đó.

Hắn đi đến một góc động, nơi đây có đặt một cái giá sách, một cái bàn, trên bàn là giấy viết, kim châm, đinh, đục, búa… các loại dụng cụ chế tạo con rối. Hắn tại trước giá sách tay kết ấn ký, miệng lẩm nhẩm.

Két két két… giá sách từ từ chuyển động, để lộ ra phía sau là một hốc đá. Trong hốc có chậu đất nhỏ trồng một sợi dây leo cao khoảng gang tay, màu đỏ đậm tỏa ra nhàn nhạt hào quang nhưng sợi dây leo có cảm giác hơi héo úa.

Đại sư huynh nhìn không kìm được thở dài một tiếng, đây là Huyết Minh Đằng, mấu chốt để hắn tấn cấp Kim Đan. Hắn đã mạo hiểm xông vào Thiên Thủy Giáo hái trộm, bị đánh cho trọng thương, giả đan rạn nứt, cũng may là thành công.

Nhưng hắn phát hiện Huyết Minh Đằng còn thiếu chút thành thục, hắn chỉ có thể trồng vào chậu đất, hy vọng nó sớm thành thục.

Đáng tiếc! Huyết Minh Đằng không những không thành thục ngược lại còn có dấu hiệu héo rũ, xem ra hắn bồi dưỡng không đúng cách.

Hài… bây giờ cũng không còn thời gian để bồi dưỡng nữa, giả đan đã bị phá, hắn cần cấp tốc khôi phục lại. Huyết Minh Đằng là hy vọng duy nhất.

Hắn đưa tay chụp lấy Huyết Minh Đằng, dừng lại một giây.

Rất không nỡ! nhưng không thể không dùng.

Phốc! sợi dây bị nhổ lên, hắn lập tức bỏ vào miệng.

Lập tức một cỗ huyết lực thẩm thấu khắp cơ thể khiến hắn cảm thấy thư sướng, các vết thương nhanh chóng được chữa lành. Hắn hoàn toàn hưởng thụ, chìm đắm trong dược lực. Chính trong lúc này là hắn ít đề phòng nhất.

Đột nhiên mấy món đồ kim loại trên bàn rung động.

Phốc phốc phốc… mấy cây đinh dài đột kích đâm vào các chỗ yếu hại sau lưng đại sư huynh.

“A!” hoàn toàn bất ngờ, hắn kêu lên một tiếng, không có linh lực dao động, cho đến khi bị đâm vào hắn mới cảm nhận được.

Tim, gan, phổi, tỳ, lá lách… đều có hai ba cây đinh sắt đâm vào.

Đầu hắn cũng bị đâm nhưng cây đinh không thể xuyên qua hộp sọ, đây là do tu sĩ đều chú ý tôi luyện phần đầu dù cho có thuộc hệ thống nào đi nữa.

Những vết thương này đều chí mạng nhưng là tu sĩ sinh mệnh lực cường đại, đồng thời Huyết Minh Đằng vẫn đang phát huy dược lực, hắn tạm thời chưa chết. Hắn chậm rãi quay đầu, là tên khốn kiếp nào đánh lén hắn.

Nhưng đúng lúc này một cái búa sắt giáng xuống, bịch một tiếng trầm thấp, trán hắn in hình đầu búa, xương sọ rạn nứt, đầu óc mơ hồ, hắn loạng choạng ngã xuống, chưa kịp hiểu chuyện gì thì dao, búa, đinh, châm… liên tục bay tới đâm đâm chọt chọt…

“Khốn kiếp!” đại sư huynh hét lớn một tiếng, khí huyết bùng nổ, hắn lúc này linh lực đã cạn chỉ có thể dùng khí huyết, cũng may là Huyết Minh Đằng vẫn đang cung cấp huyết lực dồi dào cho hắn, bùng nổ một chút không đến mức chết.

Mấy món đồ kim loại bị chấn bay, đại sư huynh tranh thủ vài giây yên bình ôm đầu, bám vào giá sách đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh cố tìm ra kẻ địch.

Chưa kịp khuếch tán linh thức thì không một dấu hiệu báo trước… phốc! một cây đinh dài bốn mươi phân đâm vào hoa cúc.

“Á!” đại sư huynh ôm mông hét lớn, còn đâu là đời trai nữa.

Các loại dao kéo lại lao tới tấn công, chập chập cheng cheng… đại sư huynh bị đập một trận túi bụi, tối tăm mặt mày nhưng mấy đồ này chỉ đơn thuần tấn công, không có kèm theo linh lực, không thuật pháp, không có lực bộc phá bởi vậy khó gây vết thương chí mạng cho hắn được.

Mỗi lần hắn chuẩn bị bùng nổ huyết khí phản công thì lại bị cây đinh xoáy vào hoa cúc khiến hắn đau đến chảy nước mắt buộc phải dừng lại. Đưa tay rút thì nó đâm vào nút cán, thả tay ra thì nó lại lòi ra, giống như trêu ngươi. Dùng linh lực ép ra thì gặp một cỗ cản lực không kém.

Hai bên giằng co, mỗi lần lại khiến hắn đau thấu trời xanh.

Hắn hoàn toàn không thể nào hiểu được kẻ địch rốt cuộc là người thế nào. Nếu là tu sĩ thì vì sao hắn không cảm nhận được linh lực giao động, mà lại tu sĩ sao lại có phương thức chiến đấu thô bỉ như vậy, thuần túy không biết tí gì về phương thức tu sĩ chiến đấu, đơn giản chỉ là ném đồ, ném cho tới khi ngươi chết.

Nếu là người thường thì càng không có khả năng, người thường làm sao có thể điều khiển được đồ vật.

Hắn đầu óc luân chuyển đột nhiên nghĩ đến một khả năng, một khả năng gần như không có khả năng xảy ra.

Chân mệnh thiên tử! con cưng của trời.

Có một loại người sinh ra đã là thượng thiên sủng nhi, trong cơ thể tự mở linh căn, tự câu thông với thiên địa đại đạo, không học tự có. Đây là đối tượng mà bất cứ tông môn nào cũng khao khát có được, nếu không chết giữa đường tương lai tất thành châu báu.

Tình huống trước mắt hình như đều phù hợp với ghi chép.

Khốn kiếp! tại nơi khỉ ho cò gáy này sao lại xuất hiện một cái thượng thiên sủng nhi cơ chứ! không được, phải nhanh chóng nghĩ cách. Hắn cố nặn ra nụ cười thân thiện:

“Tiểu bằng hữu hình như có hiểu lầm gì đó! ta là người tốt.”

Sau đó đại sư huynh nhìn trái nhìn phải xem có ai trả lời lại không.

Mạc Thiên Cửu trong đống xác chết cười nhạt, đùa ta sao, giết người nhiều như vậy còn dám xưng người tốt.

Dường như đoán được suy nghĩ của hắn, đại sư huynh tiếp tục.

“Những người này không phải ta giết, ta là tu sĩ chính đạo Thanh Kiếm Tông, Thanh Kiếm Tông đó, ngươi biết không? ta đang trên đường đi, gặp ma chướng mù mịt, liền biết có ma tu gây ác, quả nhiên phát hiện ra nơi này. Ngươi nhìn thấy cô gái kia không? ả ta chính là ma tu giết người lấy máu luyện thi, tội ác chất chồng. Cũng may trời xanh có mắt tà không thể thắng chính, ả ta đã bị ta đánh bại.”

Hắn cố ý nhắc tới trời xanh, nếu ngươi đã là thượng thiên sủng nhi vậy thì sẽ đối với trời sinh kính ý. Nhưng đáp lại hắn chỉ có im lặng.

Mạc Thiên Cửu ngu mới lên tiếng, hắn vẫn đang tập trung điều khiển kim loại. Hắn lúc này cũng đã nhận ra uy lực không được như mong muốn. Dị năng trên phim rõ ngầu, sao hắn lại cùi bắp như vậy. Chẳng lẽ mình còn chưa khai thác hết siêu năng lực? hẳn là như vậy rồi. Sau này nhất định phải cẩn thận tìm hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.