Bên ngoài sơn động đang diễn ra giao tranh ác liệt.
Cự kiếm rơi xuống, Huyết Đồ gào thét, hai tay chắp lại bắt lấy lưỡi kiếm không cho nó rơi xuống. Nhìn giống như một con kiến đang cố gắng chống trời.
Tư Đồ Uyên Thành ngón trỏ điểm nhẹ điều khiển cự kiếm ong ong rung động, thế không thể cản. Huyết Đồ gập gối hai chân run run, thân hình từ từ trùng xuống, đại sư huynh sắc mặt trầm trọng, mạnh như vậy.
Hai tên sư đệ và sư muội thì đã nằm rạp xuống đất, hoàn toàn chịu đòn.
Phốc! Mũi kiếm đã cắm vào ngực Huyết Đồ, chậm rãi xuyên qua.
“Gào!” Huyết Đồ ngửa mặt gào lớn không cam lòng nhưng mà nó đã cố gắng hết sức.
Đại sư huynh sắc mặt trắng bệch, cắn răng, nếu ngươi đã muốn chơi vậy ta chơi với ngươi.
“Thực Huyết Bào!” hắn hét lớn, bàn tay chắp lại, hai ngón cái chọc vào ngực, máu tươi trào ra. Lấy tinh huyết làm mực, hắn tại trên không vẽ ra một cái ấn ký ngôi sao sáu cánh, ba vòng tròn xếp chồng lên nhau, sau đó nhấn một cái, ấn ký nhập vào người Huyết Đồ.
Huyết Đồ đột nhiên khí tức tăng vọt, gân tay nổi lên dữ tợn, mười đầu ngón tay cắm vào cự kiếm.
Răng rắc… cự kiếm xuất hiện vết nứt, từ mười đầu ngón tay Huyết Đồ xuất hiện tơ máu giống như rễ cây nhanh chóng xâm nhập lan tràn phá hoại cự kiếm.
Tư Đồ Uyên Thành ư lên một tiếng, dưới lụa mỏng một dòng màu chảy xuống. Ực! Nàng cưỡng ép nuốt máu ngược vào bụng.
Trên cự kiếm tơ máu lan tràn bao phủ, không ngừng ô nhiễm. Thanh kiếm phát ra tiếng ong ong thống khổ.
“Tiểu nương tử ngoan ngoãn nhận thua.” đại sư huynh chiếm ưu thế bắt đầu dùng ngôn từ công kích: “Ta là người biết thương hoa tiếc ngọc sẽ không làm khó ngươi chỉ cần ngươi hầu hạ ta ba ngày ba đêm là đủ… khặc khặc khặc…”
Tư Đồ Uyên Thành hừ lạnh, quyết định hung ác. Nàng thay đổi một loại kết ấn khác.
Cự kiếm rung động kịch liệt, âm ba từng vòng khuếch tán…
Đây là… đại sư huynh chợt tái mặt, ả này thật dám làm như vậy, không sợ nổ chết mình sao?
Oanh! một tiếng nổ lớn kinh thiên, cự kiếm tự bạo. Một cỗ sóng chấn động quét sạch thiên địa.
Huyết Đồ từng phần tan rã, máu huyết bị tiêu hủy hoàn toàn, nó gầm lên một tiếng, bất lực chịu chết.
Khi khói bụi lắng xuống.
Khục khục… từ trong đất bụi, đại sư huynh chống tay đứng dậy, không ngừng kho khan, vội vã đưa tay sờ lên mặt phát hiện bên má trái có một vết cắt. Khốn kiếp! trong bụng liên tục mắng chửi: ngươi tốt nhất chết trong vụ nổ nếu không… hừ hừ… ta để ngươi sống không bằng chết.
Đối với hắn khuôn mặt bên ngoài vô cùng quan trọng, quan trọng như tính mạng của hắn vậy.
Lộp bộp… lúc này, tứ đệ và tam muội cũng hất đất đá bò dậy, bọn chúng cũng là kẻ thông minh, thấy không ổn lập tức thiêu đốt tu vi bỏ trốn, may mắn giữ được tính mạng nhưng tổn thương nghiêm trọng, không có vài chục năm chữa thương là không được, sẽ ảnh hưởng cực lớn tới tiến cảnh, chỉ sợ đời này vô vọng Kim Đan.
Khốn kiếp, khốn kiếp… Tư Đồ Uyên Thành, ngươi tốt nhất đừng chết, nếu không ta lấy cái gì trút giận.
Ba bọn họ hận Tư Đồ Uyên Thành thấu gan thấu ruột.
Phù… một cơn gió thổi qua, Tư Đồ Uyên Thành từ trong đất bụi lôm côm đứng dậy, quần áo tả tơi, da thịt nhiều chỗ bạo lộ, máu đỏ lấm tấm lụa mỏng.
Mặc dù chật vật, ánh mắt nàng vẫn sắc bén, đảo qua ba người khiến bọn họ như rơi vào hầm băng, ghét là thật, muốn giết nàng cũng là thật nhưng e ngại cũng là thật.
Hai người tứ đệ, tam muội âm thầm lui lại.
Đại sư huynh sau một giây ngưng trọng, đột ngột thay đổi thái độ, há miệng cười lớn:
“Tốt tốt tốt… ta còn lo ngươi chết quá dễ dàng.”
Hắn đây là đang che giấu suy nghĩ thật trong lòng, không để đối thủ nhận ra bản thân e ngại.
“Ngươi chỉ sợ không còn bao nhiêu linh lực đi!”
Tư Đồ Uyên Thành ánh mắt lạnh lùng, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên linh thạch nắm trong tay, công pháp vận chuyển hấp thụ linh khí.
Đại sư huynh nhìn viên linh thạch không khỏi kinh động, kia là thượng phẩm linh thạch, hắn cũng chỉ được dùng một lần lúc đột phá Trúc Cơ cảnh, ả ta vậy mà lấy để khôi phục linh lực, đây là cỡ nào xa hoa, người so với người tức chết người.
Nhất định phải giết nàng ta, cướp lấy tất cả của cải.
“Giết ả cho ta!” đại sư huynh quát lớn ra lệnh.
Tứ đệ và tam muội đưa mắt nhìn nhau, thấy được sợ hãi, bọn chúng không ngu, lúc này lên chỉ có chết. Bọn chúng không muốn chết.
“Muốn phản sao?” thấy bọn họ bất động, đại sư huynh cười gằn.
“Không không… đệ làm sao…” tứ sư đệ muốn nói. Nhưng đã quá trễ, đại sư huynh không nghe giải thích, hắn tay kết ấn ký, miệng phun chú ngữ.
Tứ đệ và tam muội đột nhiên cảm thấy thân thể cứng đờ, linh lực tán loạn, huyết dịch nghịch đảo. Bọn chúng biết đây là chuyện gì. Bị khống chế! đại sư huynh đang thi triển thi ấn nhưng… sao lại có thể.
Tứ đệ mắt long sòng sòng như muốn hỏi: ngươi đánh ấn ký lên người ta lúc nào?
Tam tỷ bị đánh ấn ký có thể hiểu, suốt ngày ở bên hầu hạ, thân thể cũng phô ra hết, bị người sờ mó nhân cơ hội đánh lên ấn ký còn không phải dễ như trở bàn tay.
Hắn lúc đó thường cười thầm vị tam tỷ này ngu ngốc, sớm muộn gì cũng bị biến thành thi khôi, sự thật đúng là như vậy nhưng hắn thì sao? hắn vô cùng cẩn thận vì sao cũng bị?
Hắn mờ mịt, hắn muốn biết câu trả lời, hắn muốn chết minh bạch nhưng đáp lại hắn chỉ có nụ cười âm hiểm của đại sư huynh.
Đại sư huynh mười đầu ngón tay bắn ra mấy chục tơ máu cắm vào đầu, bả vai, cột sống, xương chậu, tứ chi hai người, bắt đầu luyện sống thành thi khôi.
Thi độc được bơm vào người, trên da bọn họ nổi lên gân xanh, cơ thịt bắt đầu xơ hóa, đầu óc mơ hồ mất dần ý thức, cả người tê dại. Đây là giết người từ từ khiến người bị thi pháp cực độ sợ hãi, càng sợ linh hồn càng khó siêu thoát, càng dễ sinh ra oán niệm cường đại. Trở thành thi khôi sẽ càng hung bạo, đáng sợ.
Đại sư huynh cười, khóe miệng từ từ kéo dài tới mang tai, hai tên đần độn, trong mắt ta hai ngươi chỉ là công cụ, cái gì mà sư huynh đệ, buồn cười! Thiên Thi Tông chỉ có cá lớn nuốt cá bé, khôn sống mống chết.
Quá trình luyện thi khôi khi đến bước cuối cùng sắp thành công thì đột nhiên tam sư muội hét lên một tiếng, linh lực bùng nổ chấn đứt tơ máu, hai tay vỗ vào bụng, oa một tiếng phun ra mấy mảnh nội tạng, trên mảnh nội tạng lấp lóe ánh sáng ấn ký, quá trình luyện thi khôi đột ngột dừng lại.
Đại sư huynh bị cắt đứt thi pháp lại bị phá thi ấn, chịu phản phệ không nhẹ, há miệng phun ra ngụm máu, khí tức suy yếu nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì luyện hóa với tứ sư đệ.
Đại sư huynh và tứ đệ nhìn tam tỷ như muốn hỏi: ngươi làm sao làm được?
Tam muội khí tức uể oải, hiển nhiên vừa rồi phá thuật thi khôi, nàng cũng bỏ ra cái giá không nhỏ. Nhưng xứng đáng! nàng nhếch mép cười.
Nàng ngày đêm bên cạnh hổ, há không biết sẽ có ngày bị hổ ăn bởi vậy buông lỏng cố tình sơ hở để đại sư huynh dễ dàng đánh lên thi ấn, càng là dễ đạt được người ta sẽ càng lơ là. Nàng sau khi biết được thi ấn đánh lên lá gan từ đó về sau liền suy nghĩ cách phá giải. Quả nhiên nàng thành công, thời điểm mấu chốt cho đại sư huynh một kích.
Tứ đệ do quá đề phòng, quá cẩn trọng nên bị đánh ấn ký lúc nào cũng không hay, cứ nghĩ mình không có chuyện gì. Đến cuối đời hắn mới nhận ra mình mới là kẻ ngu ngốc, thua cả nữ nhân ngực bự này.
“Tam muội đều là hiểu lầm, nhanh cùng ta giết địch…” đại sư huynh muốn thuyết phục.
Hắn chưa nói hết thì tam muội cười phì một cái, quay đầu bỏ đi.
“Đứng lại cho ta!” hắn quát lớn, cảm giác như bị phản bội, bị vũ nhục trí thông minh, không ngờ con ả ngực bự này lúc quan trọng lại quay đầu đâm mình một dao. “Ngươi hôm nay bỏ đi, ta thề chân trời góc biển cũng sẽ lôi ngươi ra, băm xác ngươi, thiêu đốt linh hồn ngươi, khiến ngươi vĩnh bất siêu sinh.”
Tam muội cười nhạt, bước chân tăng tốc, hậu quả… nàng biết. Thế nhưng… thì đã sao? ở lại chết chắc, bỏ đi còn giữ được mạng. Chuyện sau này vậy sau này tính. Trời cao đất rộng, nàng cũng không tin không có chỗ cho mình dung thân.
“Khốn kiếp!” đại sư huynh mắng lớn một tiếng, huyết lực bộc phá tràn vào người tứ sư đệ để trút giận.
Tứ sư đệ ngửa mặt gào thét, hai dòng nước mắt chảy xuống, sau đó triệt để đánh mất ý thức trở thành thi khôi.
Răng rắc… viên thượng phẩm linh thạch trong tay Tư Đồ Uyên Thành lúc này đã thành phế thạch, nàng hấp thụ xong, chỉ được một nửa, một nửa còn lại trôi đi vô ích, đối với việc này nàng cũng không quá thương tiếc vì nàng… giàu. Trở về lại xin sư tôn.
Nàng giơ tay, Trường Xuân Kiếm tự động bay về.
“Lên!” đại sư huynh quát một tiếng cho thi khôi tứ đệ tấn công trước.
Thi khôi lúc này làn da căng nứt để lộ cơ bắp đỏ máu, khuôn mặt vặn vẹo hung ác toát ra vô cùng oán niệm.
Gào! thi khôi nhảy lên chụp xuống như vồ ếch.
Tư Đồ Uyên Thành vung kiếm chém xuống.
Phập! thi khôi không hề tránh né, lưỡi kiếm cắm ngập vào bả vai. Thi khôi không đau không đớn, vươn tay chụp lấy đầu nàng.
Nếu bị bắt được chỉ sợ đầu nàng sẽ nát bét.
Tư Đồ Uyên Thành ngả hẳn người về sau, nâng chân đạp mạnh vào ngực thi khôi, mượn lực rút ra thanh kiếm đồng thời đá thi khôi về sau.
Thi khôi ngã bật ra sau, chạm đất nhưng ngay sau đó bật thẳng dậy hoàn toàn không theo quy luật vật lý.
Nó tiếp tục truy sát đối thủ.
Tư Đồ Uyên Thành thân pháp như gió uyển chuyển, nhẹ nhàng tránh thoát nanh vuốt thi khôi, vòng ra bên hông chém mạnh vào sườn, lưỡi kiếm ngập trong thịt, máu đen tóe ra nhưng thi khôi không rên lên một tiếng, quay ngoắt chín mươi độ, bàn tay chụp xuống.
Nàng rút kiếm nhanh chóng tránh đi. Sau đó nhờ ưu thế thân pháp nàng liên tục gây thương tích cho thi khôi nhưng đáng tiếc đối với thi khôi hoàn toàn vô dụng. Đánh tiếp cục thịt này không có ý nghĩa.
Vút! nàng nhanh như cắt, thoát khỏi thi khôi phóng tới chỗ tên chủ mưu, muốn một kiếm phong hầu.
Đại sư huynh nhếch mép cười, tay kéo giật một cái, thi khôi giống như một món đồ chơi bị kéo về.
Trường Xuân Kiếm thẳng đâm tới.
Phốc! lưỡi kiếm xuyên qua yết hầu nhưng không phải yết hầu của đại sư huynh mà là của thi khôi.
Tư Đồ Uyên Thành nhíu mày, còn có chiêu này. Nàng cấp tốc rút kiếm.
Đại sư huynh cười gằn, mười ngón tay nhún nhảy giống như đang chơi đàn, điều khiển thi khôi chụp lấy lưỡi kiếm.
Tư Đồ Uyên Thành vận sức, khó rút ra được.