Hùng Hữu dùng một cái cây nhấn nhấn vào ngực cô gái người Đức, cười dâm tiện:
“Mọi người thấy không bộ ngực này độ nảy rất tốt!”
Cô gái người Đức động tác nhanh như chớp chụp lấy cây gậy, xem ra là biết võ thuật. Hùng Hữu ánh mắt lóe sáng, linh khí truyền vào cây gậy, cô gái vừa chạm vào, giật nảy mình giống như có điện, bàn tay bắn ngược trở ra, mở lòng bàn tay nhìn xem thì có vết cháy sém.
Võ thuật dù cao thì cũng là người thường làm sao có thể so với tu sĩ.
Hùng Hữu cười gằn:
“Con khỉ này rất bạo động, dành cho quý khách nào có sở thích chinh phục.”
Vừa nói hắn vừa lấy cây chọc vào bộ ngực khổng lồ.
Phần lớn khách quan sắc mặt lạnh nhạt không quan tâm. Bọn họ là tu sĩ, quan trọng nhất vẫn là tu tiên tài nguyên, còn phụ nữ… bên ngoài muốn bao nhiêu chẳng được.
Hùng Hữu thấy vậy tìm cách khuấy động không khí:
“Mọi người thấy không bộ ngực này, mông này, eo này… đều là hàng cực phẩm. Không mấy khi quý vị có cơ hội sở hữu hàng độc lạ như vậy đâu…”
“Con khỉ này có phải yêu thú hoặc… tu sĩ.” một vị khách mất kiên nhẫn hỏi thẳng vào vấn đề mình quan tâm.
“Không phải nhưng mà…” Hùng Hữu còn đang muốn giải thích.
“Vậy kết thúc đi, sang món khác.” tên này mất kiên nhẫn.
Hùng Hữu cười khổ. Bình thường hội đấu giá chỉ đấu giá vật phẩm tu tiên, cho dù bán người cũng phải là tu sĩ. Do lần này thấy cô gái này kỳ lạ, nghĩ là mọi người sẽ thích nên đem ra bán, không ngờ chẳng mấy ai hứng thú.
Hắn chỉ có thể bắt đầu nhanh phiên đấu giá.
“Giá khởi điểm là một viên linh thạch.”
Giá này phải nói là phi thường thấp vì phần lớn người không hứng thú, tất nhiên cũng có vài kẻ thích sưu tầm, chơi đồ lạ.
“Ta ra một viên.” mãi một thì mới có người lên tiếng trả giá.
Hùng Hữu thở phào, ít nhất cũng có người ra giá.
“Một viên! còn ai ra giá cao hơn nữa không?”
Cô gái ngồi trong cũi kia dù không hiểu mọi người nói cái gì nhưng đại khái biết được mình bị bán đấu giá. Cô đưa mắt đảo qua đám người.
Khi cô đưa mắt tới chỗ Mạc Thiên Cửu chợt dừng lại, cô ta thấy được hắn nhép môi, là một câu tiếng Đức. Suy nghĩ ngàn vạn hiện lên, lập tức đoán ra khả năng tên này cũng giống như mình là vật thí nghiệm bị đưa tới đây.
Trong lòng cô ta bừng lên hy vọng được cứu.
“Cứu… cứu với…”
Mạc Thiên Cửu chợt giật mình vì trong đầu có tiếng nói. Hắn đưa mắt nhìn cô gái người Đức.
“Không cần nhìn ta.”
Cũng phải, không thể để mọi người biết bọn hắn biết nhau, từ thế giới khác đến.
Nhưng hắn hiếu kỳ vì sao cô ta có thể truyền giọng nói vào trong đầu mình được? chẳng lẽ đây chính là dị năng của cô ta.
Như hiểu được suy nghĩ của hắn, cô ta tiếp tục truyền âm:
“Đây là khả năng tâm linh ngoại cảm, anh hẳn là cũng có, đúng không?”
Mạc Thiên Cửu nghe vậy khẽ lắc đầu.
Cô ta làm ra vẻ hơi ngạc nhiên rồi nói tiếp:
“Không sao! chắc là do thể chất đặc biệt của tôi…”
Suýt nữa là cô ta nói thẳng: còn anh chỉ là kẻ tầm thường.
“Chúng ta bây giờ đang ở thế giới xa lạ, tất cả mọi người đối với chúng ta đều thù địch. Chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau. Không thể để mọi người nhận ra thân phận thật của chúng ta…”
Mạc Thiên Cửu hừ lạnh: giỏi lắm, kéo cả tôi xuống nước. Cô định uy hiếp tôi sao? nhưng cô nói ai nghe chứ.
Hắn lại khẽ gật đầu.
Cô gái tóc vàng kia đã hơi yên tâm, tiếp tục dụ hoặc:
“Nếu như anh cứu em, vậy thì… thân xác này sẽ là của anh. Em vẫn còn trong trắng, em sẽ trao lần đầu cho anh…”
Mạc Thiên Cửu trong lòng phỉ nhổ, nghĩ hắn là trai tân hay sao, dám dùng chiêu này dụ hắn. Nhìn sơ là biết cô đã là mẹ thiên hạ rồi, ở đấy mà trong trắng.
Trong lúc hai bọn họ trao đổi thì giá đã được đẩy lên năm viên linh thạch. Cực kỳ ảm đạm.
Chính Hùng Hữu cũng là cười khổ, chỉ mong mau chóng kết thúc.
“Năm viên lần thứ nhất…”
“Mười viên.” Mạc Thiên Cửu bất ngờ lên tiếng.
Hùng Hữu nghe vậy ánh mắt sáng ngời, đã có một chút nóng.
“Mười một viên.” ngay lập tức có tên công tử ra giá.
Mạc Thiên Cửu liếc mắt nhìn hắn, hừ một tiếng. Tên kia cười cười trêu tức.
“Hai mươi viên.” Mạc Thiên Cửu tiếp tục ra giá.
“Hai mươi mốt viên.” tên kia theo ngay sau.
Trần Hảo thấy vậy giữ lại vai hắn, nói:
“Chỉ là một con đàn bà thôi, giá này không đáng. Chút nữa đến chợ buôn người, dùng mấy lượng bạc cũng có thể mua được một nắm.”
Hắn lắc đầu:
“Hàng lạ như vậy, đệ muốn có trong bộ sưu tập.”
Trần Hảo thở dài hết cách, những người sưu tầm thường rất điên cuồng trước một món hàng hiếm. Chỉ hy vọng sư đệ không quá sa vào nhục dục nếu không tiền đồ mất hết. Bao nhiêu thiên tài chính vì không qua được cám dỗ mà hủy mất tương lai.
“Ba mươi viên.” hắn đứng lên lớn tiếng hô.
“Ba mươi mốt viên.” tên công tử kia lập tức theo sau.
Mạc Thiên Cửu ngồi xuống ghế, dựa lưng ra sau, cầm lên chén trà nhấp một ngụm.
Tên công tử kia ngỡ ngàng cảm thấy không ổn.
Hùng Hữu đã nhìn ra mánh khóe, Mạc Thiên Cửu đây là muốn chơi người ta. Đối với hắn đây là chuyện tốt, từ vài viên linh thạch không ai thèm phút chốc đã lên tới ba mươi mốt viên.
“Ba mươi mốt viên lần thứ nhất.” Hùng Hữu nhanh chóng hô.
Tên công tử xoắn xuýt nhìn Mạc Thiên Cửu như muốn nói: ngươi ra giá tiếp đi, ta sẽ không ra giá nữa.
Nhưng Mạc Thiên Cửu làm như không quen biết.
“Ba mươi mốt viên lần thứ hai.”
Tên công tử nhìn quanh mọi người cầu cứu. Nhưng ném cho hắn chỉ có ánh mắt như nhìn tên ngốc.
“Ba mươi mốt viên lần thứ ba. Thành giao! chúc mừng vị công tử kia giành được món hàng hiếm.”
Tên công tử kia ngồi sụp xuống ghế, ánh mắt vô hồn. Dùng ba mươi mốt viên linh thạch mua một nữ nhân. Lần này về nhà kiểu gì cũng bị cha đánh gãy chân.
Khốn kiếp! các ngươi không phải nói cùng chèn ép bọn họ sao. Cuối cùng chỉ có ta ra giá.
Cô gái kia đưa ánh mắt khó tin nhìn Mạc Thiên Cửu, hắn chớp mắt mấy cái biểu thị yên tâm, ta sẽ cứu ngươi ra.
Không cứu ngươi sao được! trên người ngươi thế nhưng có thứ ta cần.
Đấu giá lại tiếp tục diễn ra.
“Đây là lôi thạch tìm thấy trên thiên sơn Dung Hoa Sơn, trải qua trăm lần sét đánh mang trong mình lôi thuộc tính nồng đậm, đối với tu sĩ lôi hệ chính là chí bảo.”
Trần Hảo nghe giới thiệu ánh mắt sáng rỡ, hắn hôm nay chính là vì vật này mà đến.
Trần Hảo bắt đầu ra giá.
Giá cả liên tục leo thang, mỗi lần hắn ra giá đều sẽ có người ra cao hơn, đến cuối cùng hắn không chịu nổi.
Trần Hảo ngồi thừ xuống ghế chán nản.
“Bọn họ đang nhắm vào chúng ta.” Mạc Thiên Cửu bên cạnh nhỏ giọng nói.
Trần Hảo đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn sang.
“Bọn họ biết chúng ta là người quốc sư phủ.”
Ai cũng biết xưa nay quốc sư phủ là cái gai trong mắt mọi người. Đối với quốc sư phủ mọi người đều đồng tâm nhất trí một phương án: diệt trừ.
“Nhưng chúng ta đã đeo mặt nạ.”
Mạc Thiên Cửu lắc đầu, đeo mặt nạ lừa được trẻ con thôi, chỉ cần hơi có chút đầu óc sẽ ngay lập tức nhận ra bọn họ. Chưa nói, Trần Hảo còn trước mặt mọi người biểu diễn lôi pháp, không bị phát hiện mới lạ.
“Chúng ta đi thôi!” Mạc Thiên Cửu đứng dậy, ở đây đã không còn chuyện của bọn hắn.
…
Ngoài phòng đấu giá, cũng có những cửa hàng bán đồ.
Mạc Thiên Cửu loanh quanh chọn lấy mấy khối gỗ và kim loại.
Hắn ghé vào cửa hàng chuyên bán vật phẩm yêu thú.
“Ông chủ, ở đây có máu hay thịt yêu thú?” hắn lên tiếng hỏi.
“Không biết khách quan muốn yêu thú cấp mấy?” ông chủ niềm nở tiếp.
“Yêu thú Luyện Khí kỳ cấp một.”
Ông chủ nghe vậy có chút thất vọng, đây là yêu thú rẻ tiền nhất, xem ra không phải là khách sộp rồi. Nhưng mà hắn vẫn tiếp đãi đúng mực:
“Khách quan có yêu cầu gì về chủng loại?”
“Loài chim, tốt nhất là quạ… mà tiệm các ngươi có Tử Thần Nha không?”
“Tử Thần Nha?” ông chủ vội xua tay. “Thứ đó không ai dám giết đâu?”
“Ghê gớm lắm sao?”
“Không! Tử Thần Nha không mạnh ngược lại khá dễ giết, chỉ là người ta quan niệm giết Tử Thần Nha thì tử thần sẽ đến đòi mạng.”
“Ha ha… các ngươi tin những điều này?”
“Chuyện tâm linh không đùa được đâu… không đùa được đâu…”
Mạc Thiên Cửu cười, không đào sâu chuyện này.
Sau đó ông chủ lấy ra mấy loại yêu cầm cho hắn lựa chọn.
Hắn dùng mười viên linh thạch mua đi một đống đồ.
Đậu Đen, đừng nói ta không vỗ béo ngươi. Bằng này thứ tốt ngươi mà không thành yêu thì ta vặt lông làm thịt ngươi luôn!
“Sư đệ, nếu xong việc rồi thì chúng ta về thôi.” Trần Hảo vẫn còn chán nản, chỉ muốn về thật nhanh.
Hắn nhìn vị sư huynh này, cười âm hiểm:
“Sư huynh, không muốn trả thù sao?”
“Cái này… không tốt lắm đâu?” Trần Hảo e ngại.
“Sao lại không tốt, chẳng lẽ sư huynh muốn bọn chúng cưỡi lên đầu chúng ta suốt.” hắn hùng hổ nói.
“Ta cũng không muốn như sư tôn không cho phép.”
“Là do sư tôn sợ chúng ta ăn thiệt thòi nên mới nói như vậy. Nhưng sư huynh không phải đã Trúc Cơ rồi sao, cả kinh thành này còn sợ ai nữa.”
“Ta sợ là… sẽ gây rắc rối cho sư tôn.”
“Yên tâm, chỉ cần chúng ta bịt mặt thì sẽ không ai nhận ra. Chúng ta chỉ cần đánh xong là chạy, bọn họ làm sao biết được.” Mạc Thiên Cửu lộ cười hiểm ác.
Trần Hảo đảo mắt một vòng, cuối cùng gật đầu đồng ý, chuyện vừa rồi cũng khiến hắn ức chế.
“Được! ta nghe đệ. Vậy mục tiêu là ai?”
“Tên công tử kia!”
Trần Hảo nhìn hắn sâu sắc, hỏi:
“Không phải vì món hàng kia đấy chứ?”
“Ha ha… sư huynh đừng nghĩ ta như vậy. Ta chỉ cảm thấy hắn dễ ức hiếp nhất, hai chúng ta đánh hắn không có vấn đề.” Mạc Thiên Cửu cười giải thích.
“Được! tạm tin đệ.”
Hai bọn họ sau đó lên kế hoạch.
…
Mấy giờ sau buổi đấu giá kết thúc, những ai đấu giá thành công sẽ ở lại làm thủ tục giao nhận.
Tên công tử kia vừa đi vừa lẩm bẩm mắng, hắn nhìn về xe cũi phía sau đang được mấy tên thuộc hạ kéo thì càng bực mình. Không biết phải ăn nói sao với ông già đây?
Đúng lúc này trời nổi sấm chớp.
Mọi người cho rằng sắp có mưa nên vội vã chạy về nhà. Chẳng mấy chốc mà đường đã vắng hoe.
Tên công tử nhìn trời, hôm nay ông trời cũng muốn chơi hắn sao?
Oanh! một tia sét hạ xuống đánh vào trước mặt hắn khiến hắn giật bắn mình.