Mấy tia sét liên tục bổ xuống khiến tên công tử nhảy chân sáo né tránh.
Trên một nóc nhà, Trần Hảo và Mạc Thiên Cửu ngồi nhìn ôm bụng cười.
Tên công tử bị mấy lần bổ cũng đã nhận ra khác thường, rõ ràng có người chơi mình mà. Mặt hắn hằm hằm rút từ bên hông ra bội kiếm, quát:
“Kẻ nào? ta chính là thiếu gia Lại bộ thị lang, ngươi đụng đến ta thì không có đường sống đâu?”
Oanh! một tia sét đánh xuống khiến hắn cháy đen thui.
Hừ! Lại bộ thị lang thì đã sao chứ! sư tôn ta chính là quốc sư Đại Trịnh.
“Bảo vệ công tử!” đám thuộc hạ bây giờ mới hoàn hồn nhào tới vây quanh chủ tử. Còn cái cũi? ai quan tâm nữa chứ, chủ tử quan trọng nhất.
Nhưng mà bọn họ chỉ là phàm nhân trước mặt tu sĩ làm bia đỡ đạn cũng không có tư cách.
“Đừng để xảy ra án mạng.” Mạc Thiên Cửu nhắc.
“Yên tâm, ta biết phân tấc.” Trần Hảo đáp.
Trần Hảo sau đó nhảy xuống trước mặt bọn chúng.
Tên công tử nhìn đối phương bịt mặt, ngưng một giây suy nghĩ, chợt ánh mắt lóe sáng, chỉ tay:
“Là ngươi! hừ, ngươi cũng thật to gan dám hành thích bổn công tử.”
Hắn đã đoán ra người trước mặt là ai.
Hắn trước đó còn đang ảo não nhưng nhận ra Trần Hảo khiến hắn vui mừng quá đỗi. Cả triều đang tìm cách luận tội quốc sư nhưng đáng tiếc quốc sư quá trầm lắng, không có chỗ ra tay.
Nếu Trần Hảo ra tay với hắn chẳng phải là cơ hội tuyệt vời để đổ tội cho quốc sư. Lần này hắn lập công lớn rồi, vậy thì cha sẽ không để ý chuyện tiêu ba mươi mốt viên linh thạch mua một cái nữ nhân.
“Tên kia, ta thách ngươi dám động tới một sợi lông trên người ta.” hắn hất hàm khiêu khích.
Hắn là đang câu cá, chỉ cần con cá này cắn càng mạnh, tội sẽ càng nặng. Còn mạng sống, hắn không lo, cha hắn thế nhưng là Lại bộ thị lang, quốc sư cũng không làm gì được hắn.
Vì cái này suy nghĩ nên hắn quyết định không hô lên gọi tuần đêm.
Trần Hảo cười cười, xoa xoa nắm đấm, quả đúng như sư đệ nói tên này sẽ không dám kêu cứu.
Vậy thì… ta để cho cha ngươi cũng không nhận ra ngươi.
Trong lúc Trần Hảo đang đánh đập bọn kia, Mạc Thiên Cửu đi tới cũi sắt, hơi vén tấm màn lên.
Cô gái nhìn thấy Mạc Thiên Cửu, đầu tiên ngạc nhiên, sau đó là vui mừng.
“Anh tới cứu em.” hắn nói tiếng Đức.
“Cám ơn!”
Hắn đưa tay ra, cô nàng không chút nghi ngờ cầm lấy.
Khi cô ta vừa đặt tay vào lòng bàn tay hắn thì hắn đột ngột siết chặt, một cỗ hấp lực phát ra.
“Anh…” cô ta ngay lập tức nhận ra không ổn, cảm giác cơ thể đang tháo nước, sức mạnh ào ào trôi qua, uể oải suy yếu.
“Khốn kiếp!” cô ta mắng lên, vùng vẫy phản kháng, không chấp nhận bị thôn phệ.
Cô ta nghiến răng, trước trán giữa mi tâm lóe lên một điểm sáng.
“A!” Mạc Thiên Cửu chợt cảm thấy đầu đau buốt, thì ra cô ta còn có thể công kích tinh thần.
Trong khoảnh khắc hắn thất lạc, cô ta đã hấp thu lại karadium từ hắn.
Gừ! hắn nghiến răng, con mồi thì nên ngoan ngoãn chịu chết còn dám cắn trả. Rầm! hắn đập đầu vào song sắt lấy lại bình tĩnh, máu đầu hắn chảy xuống. Hắn tập trung hết dị năng hấp thụ karadium. Hai bên giằng co được một lúc, kết quả rất nhanh có.
Hắn có quá nhiều lợi thế: tấn công bất ngờ, dị năng mạnh hơn, ra tay trước đã lấy đi một phần ba karadium của cô ta. Cô ta lập tức trở nên yếu ớt, nhanh chóng bị hút cạn.
Trong khoảnh khắc hấp thu hết karadium, thời gian không gian như ngừng lại, ý thức của hắn bị kéo vào một thời không khác. Lại là hình ảnh kia! Hai quang cầu giao thế, phát ra ánh sáng chói lóa, lần này hắn dừng lại lâu hơn một chút.
Chợt... phốc! hắn trở lại thực tại.
“Đừng mà… tha…” cô ta nằm oạch xuống sàn thều thào, sau đó gục đầu.
Mạc Thiên Cửu phủi tay đứng dậy, cô ta không chết nhưng mất đi dị năng, ở thế giới này sẽ càng khó sống sót. Có khi còn bị tên công tử kia vì trút giận mà đánh chết.
Đáng thương sao? Không! hoàn toàn không.
Chúng ta vốn đều là những người đáng chết. Ngươi cũng vậy, ta cũng vậy. Tội chúng ta gây ra không đáng được tha thứ.
“Cứu mạng!” tên công tử không chịu được nữa hét lớn.
Trần Hảo vội vàng chụp lấy Mạc Thiên Cửu cả hai hóa thành tia sét biến mất.
Mấy giây sau, tuần đêm xuất hiện bao quanh nơi này.
…
Sáng hôm sau, Lại bộ thị lang mang theo con trai đi Hình bộ báo án, hắn còn lên triều khóc bù lu bù loa tố cáo quốc sư dung túng đồ đệ. Các quan khác nhân cơ hội thay nhau công kích, thổi quốc sư lên thành thập ác bất xá.
Nhưng mà chuyện này không đi tới đâu.
Một vì thiếu bằng chứng. Thật ra thì ngươi biết, ta biết, mọi người đều biết là ai làm. Nhưng không bắt tận tay, thấy tận mắt, không tốt nói.
Hai vì Hình bộ chỉ có quyền trên phàm nhân, còn tu sĩ hưởng một cơ chế đặc thù, bọn họ không thể điều tra. Dân làm sai thì dân chịu trách nhiệm trước pháp luật, tu sĩ làm sai thì rút kinh nghiệm, kiểm điểm. Chỉ có tu sĩ mới hạ được tu sĩ.
Ba vì chuyện này quá nhẹ, một cơn gió thoảng làm sao có thể lung lay được đại thụ. Tên công tử kia cũng chỉ bị đánh một trận mà thôi, còn chưa chết. Quốc sư là đệ nhất cao thủ Đại Trịnh, há có thể vì một tên công tử ăn chơi mà ngã ngựa.
Bởi vậy mọi người thừa dịp này chỉ cây dâu mắng cây hòe, chửi cho đã miệng rồi thôi.
Tan triều.
Quốc sư trở về phủ, triệu tập Trần Hảo và Mạc Thiên Cửu, răn dạy một hồi. Hai bọn họ ngoan như cún con đứng nghe.
Cuối cùng quốc sư thở dài, nói:
“Ta biết các ngươi tuổi trẻ nóng tính, nhưng trước khi làm phải biết nghĩ cho đại cục.”
Mạc Thiên Cửu thầm nói trong lòng: bọn ta trẻ tuổi nhưng ngài nhìn cũng không bao nhiêu đâu, nếu như bỏ đi đạo phục, thay một cái y phục thiếu nữ, mọi người có khi còn nói ngài nhỏ tuổi hơn bọn ta.
“Vâng! sư tôn dạy phải, đệ tử biết sai.” Trần Hảo và hắn ngoan ngoãn nhận lỗi. Không giải thích, không phân bua vì mọi người đều hiểu.
Quốc sư thở dài, tạm bỏ qua chuyện này, nhìn Mạc Thiên Cửu nói:
“Trước đó thấy ngươi thu liễm linh lực rất tốt, không khác gì phàm nhân. Bây giờ lại có chút tỏa ra, có phải do xung đột công pháp.”
“Vâng sư tôn, đệ tử đang chuyển đổi công pháp, có một chút không thu liễm được.”
“Ừm!” quốc sư gật đầu, nói: “Ngươi cần phải biết gà trống gáy to, ngọa hổ bất động.”
Kẻ càng gáy to, càng phô trương thì càng không đáng sợ. Đáng sợ là kẻ lầm lì, không nói lời nào.
Ẩn mình chờ phát. Đây là điều quốc sư muốn nói.
“Vâng, sư tôn.” Mạc Thiên Cửu lần nữa chắp tay.
Sau đó quốc sư trở về hoàng cung, công việc luyện đan không thể rời đi quá lâu.
Trần Hảo và Mạc Thiên Cửu nháy mắt nhìn nhau, đập tay cái bộp, cười lớn.
…
Buổi trưa, trong đình mát.
Mạc Thiên Cửu ngồi khoanh chân tĩnh tọa giống như đang tu luyện, nhưng thật ra hắn đang kiểm tra năng lực dị năng.
Sau khi hấp thụ xong dị năng thứ ba, năng lực của hắn toàn diện tăng lên.
Cảm ứng kim loại đã tăng lên bán kính một trăm mét ngoài trời và hai mươi mét dưới lòng đất.
Khả năng điều khiển kim loại cũng tăng cấp, hắn có thể cùng lúc điều khiển được nhiều thứ, khống chế tinh tế hơn, tỉ mỉ hơn. Cái này sẽ rất có lợi trong việc chế tác khôi lỗi. Quan trọng nhất là hắn có thể bóc tách kim loại.
Hắn lấy ra một khối quặng lớn đặt lên bàn.
Tay đưa lên trên bắt đầu cảm nhận.
Tách tách tách… âm thanh rất nhỏ, từng hạt kim loại óng ánh như đầu kim bay lên. Một thoáng sau trong tay hắn đã phủ một lớp kim loại mỏng.
Hắn đưa tay còn lại ra làm tương tự, rất nhanh thu được một lượng nhỏ kim loại khác.
Một giờ sau, hắn đã tách từ khối quặng ra bảy loại kim loại khác nhau. Bây giờ khối quặng đã là cục đá vô giá trị. Hắn nhìn thành quả mỉm cười hài lòng.
Tự nghĩ nếu dùng cái này dị năng vào việc đào mỏ thì đảm bảo giàu không ai bằng.
Tiếp theo hắn lấy một con dao, vạch lên tay áo. Con dao ấn xuống từ từ rạch ra một đường sâu, hắn nhăn mày, máu chảy ra nhưng chỉ vài giây thì máu ngưng chảy, qua tiếp ba phút thì vết thương khép miệng, kéo da non. Tốc độ hồi phục đã nhanh hơn trước rất nhiều.
Không biết nếu như gãy xương, dập phổi thì sao?
Hắn rùng mình một cái. Thôi được rồi không thử. Hắn đâu có ngu mà tự đánh gãy xương của mình.
Sau đó Mạc Thiên Cửu cất tiếng gọi:
“Đậu Đen!”
Chỉ có tiếng lá cây xào xạc đáp lại hắn.
Mạc Thiên Cửu cười lạnh, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một đống thịt yêu thú.
Bạch bạch bạch… vài giây sau lập tức có tiếng đập cánh bay tới, Đậu Đen sà xuống mổ lấy thức ăn trên bàn.
Bộp bộp bộp… nó cắm đầu ăn như điên. Thức ăn trên bàn quá ngon, bản năng thôi thúc nó phải ăn thật nhiều.
Mạc Thiên Cửu khoanh tay ngồi nhìn.
Chỉ một thoáng sau, mấy cân thịt yêu thú đã sạch bay, hắn khá ngạc nhiên, Đậu Đen chỉ to hơn hai nắm tay một chút, cân lên chắc được mấy lạng, không biết nó lấy bụng đâu mà chứa được nhiều như vậy.
Căng da bụng thì trùng da mắt. Đậu Đen nằm xuống trên bàn lập tức ngủ, Mạc Thiên Cửu lay lay nó mấy cái đều không đánh thức được, ngủ như chết vậy.
Thời gian dần trôi, trên người Đậu Đen xuất hiện từng tia hào quang nhàn nhạt như có như không. Cả người nó phun ra nuốt vào quang mang, thỉnh thoảng nghe được tiếng tách tách giống như xương cốt sai khớp.
Nửa ngày sau, đến chiều tối thì quá trình hoàn tất, Đậu Đen mở mắt, vỗ cánh bay lên trời cao, nó mở miệng quác quác kêu to. Tiếng kêu chói tai.
Nó bây giờ đã chính thức trở thành yêu thú!
“Đậu Đen, xuống đây!”
Nó đang bay lượn thoải mái, chợt nghe thấy âm thanh trong đầu. Nó tròn mắt kinh ngạc, bay vòng xuống đậu trên bàn.
“Là ngươi vừa gọi ta?” Đậu Đen nghi ngờ.
“Đúng vậy!” Mạc Thiên Cửu mỉm cười, môi không hé.
Đậu Đen nhảy lên cảnh giác.
“Ngươi biết nói tiếng bụng?”
“Tiếng bụng gì chứ? đây là truyền âm!”
“Truyền âm? ngươi biết truyền âm từ khi nào? đừng có lừa ta. Trong sách nói phải từ Trúc Cơ trở lên thì mới có thể truyền âm. Ngươi chẳng lẽ Trúc Cơ rồi?”
“Ngươi không cần phải biết! từ nay có chuyện quan trọng ta sẽ truyền âm cho ngươi.”
Đậu Đen gật đầu, nó hơi ngạc nhiên nhưng không suy nghĩ quá nhiều.
Mạc Thiên Cửu vui mừng, hắn có thể truyền âm, đây chính là tiên nhân thủ đoạn.
Luyện Khí Kỳ vẫn thuộc phạm trù phàm nhân, chỉ có bước vào Trúc Cơ mới được tính là tiên nhân, con đường tu luyện bắt đầu.
Trúc Cơ là sự lột xác cả về thân thể lẫn linh hồn.
Não bộ được tăng cường sẽ kéo theo ý thức cường đại hơn, từ đó có thể phát ra sóng não truyền thông tin.
Chỉ cần sóng não cùng tần số thì hai hay nhiều người có thể cùng lúc giao tiếp với nhau.
Mạc Thiên Cửu dựa vào dị năng cũng có thể làm tương tự, đáng tiếc là Đậu Đen mới thành yêu thú không thể truyền âm lại cho hắn.
Hắn lại không dám tìm Trần Hảo thử, nên nhớ hắn bây giờ vẫn là Luyện Khí Kỳ.
Ngoài truyền âm, khả năng tâm linh ngoại cảm còn giúp hắn điều khiển được đồ vật nhưng mà hiệu quả không lớn, tạm thời chưa có đất dụng võ.