Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 59: Chương 59: Tây phương Phật Môn




Tùng tùng tùng… cheng!

Người dân xung quanh hai bên đường dạt sang bên, tò mò nhìn đoàn Phật tăng, có người chỉ trỏ cười nói, có người chắp tay thành tâm lễ bái.

“Nam mô A Di Đà Phật! cứu khổ cứu nạn…”

“Khổ ải vô biên quay đầu là bờ.”

“Thế gian luân hồi vạn kiếp, vĩnh lạc bể khổ. Phật pháp từ bi, cứu chúng sinh khỏi bể khổ.”

Một đoàn tăng nhân khoảng hai mươi người, đi chân trần, có vị cầm bát đồng và búa gõ thiền thỉnh thoảng đánh lên một cái, có mấy vị trước người đeo trống nhỏ dùng tay đánh theo nhịp điệu.

Bọn họ choàng một bộ vải thô màu đỏ gạch, đầu đội mũ vàng dựng cao như mào gà, miệng không ngừng niệm tụng Phật hiệu.

Mạc Thiên Cửu đang đi ngoài đường, thấy đoàn Phật tăng thì dạt sang bên, hiếu kỳ nhìn xem.

Tiếng Phật hiệu truyền vào tai mọi người, khiến bọn họ thanh tâm thành kính, nhìn rõ nghiệp duyên, một lòng hướng Phật.

Tất nhiên đối với những kẻ cứng đầu như Mạc Thiên Cửu thì như vậy còn chưa đủ.

Đúng lúc này chợt có lão nhà giàu, quần áo sa hoa, nhẫn vàng mười ngón chạy đến trước đoàn Phật tăng quỳ sụp xuống, nước mắt lã chã.

“Con là người có tội! xin Phật pháp soi sáng đưa con khỏi bể khổ. Con xin dâng lên tất cả của cải của mình.”

Vừa nói lão vừa trút ra tất cả tiền tài có trên người, ngay cả y phục cũng cởi xuống.

Một vị lão tăng, dáng người gầy gò, mặt hốc hác nhưng đôi mắt lại cho người ta cảm giác bình yên vô cùng. Lão tăng đỡ lấy tên nhà giàu, nói:

“Thí chủ đã giác ngộ, hãy bước theo chân Phật sẽ tìm thấy ánh sáng cõi cực lạc.”

Tên nhà giàu nghe vậy, nước mắt rơi như mưa nhưng là nước mắt hạnh phúc. Lão tăng đặt tay lên đầu người này, tóc trên đầu hắn từ từ phiêu tán, nhanh chóng để lộ ra cái đầu trọc lóc.

“Con từ nay không còn là con nhưng là một người mới. Ta gọi con là Thoát Khổ.” lão tăng chắp tay nói.

“Thoát Khổ đa tạ sư tôn điểm hóa.” tên nhà giàu chắp tay hành Phật lễ.

Lão tăng: “A Di Đà Phật.”

Thoát Khổ: “A Di Đà Phật.”

Các vị tăng khác: “A Di Đà Phật.”

Người dân xung quanh: “A Di Đà Phật.”

Thoát Khổ đứng dậy bước theo sau đoàn nhưng đúng lúc này mấy vị thiếu phụ chạy đến, lớn có năm mươi tuổi, trẻ có hai mươi tuổi, bọn họ đồng loạt cầm lấy tay hắn, khóc lóc:

“Lão gia người không thể xuất gia! già trẻ lớn bé trong nhà phải làm sao đây?”

Thoát Khổ lòng trong như nước mùa xuân, chắp tay nói:

“A Di Đà Phật! bần tăng bây giờ là Thoát Khổ, là một con người mới, đời trước đã không còn liên quan đến bần tăng. Các vị thí chủ về đi.”

“Lão gia người nói gì vậy? người không phải là Thoát Khổ, người là Tiền Vạn Phú, ông chủ Tiền.”

“Lão gia tỉnh lại đi! có phải người bị mấy con lừa trọc này dụ dỗ.”

“Lão gia, mấy ngày nữa là thằng bảy lấy vợ rồi, người còn phải chúc phúc cho nó, uống chén rượu mừng. Tháng sau là bà tám sinh quý tử, người còn phải đặt tên cho con. Ba tháng nữa là sinh thần của lão gia.”

Đám phụ nữ, trẻ em này bù lu bù loa khóc kéo áo, đẩy người. Nhưng Thoát Khổ chỉ nhắm mắt, chắp tay, miệng nhẩm Phật hiệu.

Có bà đanh đá còn nhảy ra, chống hông mắng chửi mấy vị tăng nhân là yêu ngôn hoặc chúng.

Đối với bọn họ thái độ, chúng tăng chỉ chắp tay niệm Phật hiệu.

Một lúc sau, trước thái độ kiên quyết của Thoát Khổ và chúng tăng niệm Phật, mấy bà ngược lại bị cảm hóa, không còn níu kéo lão gia nữa, còn hứa từ nay ăn chay niệm Phật.

Đoàn tăng nhân tiếp tục tiến lên.

Sau đó lại có tên ăn trộm giác ngộ, xin quy y. Nhưng mà nạn nhân nhận ra hắn bắt hắn trả lại đồ đã mất. Nhưng hắn làm gì còn.

Thoát Khổ không chút chần chừ lấy đồ của mình trả nợ thay.

Không đủ, mấy vị tăng nhân cởi xuống áo vải, đưa ra bát đồng. Đúng với câu: tứ đại giai không.

Mọi người thấy được vô cùng cảm động, liên tục ném tiền ra quyên góp.

Leng keng leng keng… người ít thì ném ra mấy đồng xu, người giàu thì ném ra thỏi bạc, thỏi vàng.

Mấy vị tăng nhân bình thản bước đi, tiền tài không thể cản bước chân họ.

Ngày hôm đó có tới ngàn người quy y cửa Phật, cảnh tượng trước nay chưa từng thấy.

Mạc Thiên Cửu cũng là chẹp miệng không thôi, thật là được mở rộng tầm mắt. Không biết đoàn tăng nhân này từ đâu đến? đến làm gì? Với người không tin thần Phật như Mạc Thiên Cửu đây chỉ là chuyện biết rồi thôi.

Đoàn tăng nhân đi tới Thanh Long Tự, quốc tự cũng là đệ nhất tự Đại Trịnh. Đoàn người phía sau nhiều không kể xiết.

Thanh Long Tự ngày hôm đó đánh lên mười hai tiếng chuông, báo hiệu sự việc trọng đại.



Sáng hôm sau, đoàn tăng nhân vào triều yết kiến Thái Đức hoàng đế, bọn họ nhắc lại chuyện Trung Hưng Đại Đế, kêu gọi Thái Đức tiếp tục noi theo cha ông làm việc.

Đại Trịnh sáng lập đến nay, truyền tới Thái Đức là đời thứ ba mươi.

Trước Đại Trịnh là thời kỳ Lục Quốc Ngũ Hồ Tam Phiên Tứ Trấn, thiên hạ bị chia cắt thành nhiều phần nhỏ. Trịnh Thái Tổ hùng tài vĩ lược, lãnh đạo Trịnh Quốc thống nhất thiên hạ, thành lập Đại Trịnh, lấy Pháp trị cai quản đất nước.

Trải qua hai mươi đời, Đại Trịnh suy yếu, quần ma khắp nơi nổi lên làm hại nhân gian, vua tôi bất tài chỉ ham hưởng lạc, dân chúng lầm than. Kinh đô bị giặc cướp nhiều lần đánh phá, nhà vua phải bỏ thành mà chạy.

Lúc bấy giờ hoàng tộc Đại Trịnh có vị hoàng tử xuất chúng, lãnh đạo quần hùng dẹp yên bốn bể, trong đó có sự giúp đỡ không nhỏ của Phật môn cao tăng, sau đó hắn lên ngôi hoàng đế, gọi là Trung Hưng Đại Đế.

Trung Hưng Đại Đế lấy Phật pháp trị thiên hạ. Đây là thời kỳ Phật pháp hưng thịnh, chiếu rọi lòng người.

Hoàng đế phong trụ trì Thanh Long Tự bấy giờ làm quốc sư, nhiệm vụ nhắc nhở vua khi vua làm sai. Từ đó về sau vị trí quốc sư đều do cao tăng Thanh Long Tự đảm nhận. Cho tới thời Thái Đức, Thích Vạn Đức đại sư không biết vì sao cáo lão, hoàng đế liền đưa Diệp Hồng Vân lên làm quốc sư mà không bổ nhiệm một vị cao tăng Thanh Long Tự khác. Phá vỡ quy tắc.

Lần này đến Đại Trịnh là cao tăng tây phương Phật Quốc, kêu gọi Thái Đức nối lại truyền thống. Bọn họ mang theo đại thế mà đến, sức ép từ tây phương Phật Quốc, sức ép từ dân chúng, cộng với bá quan văn võ, hoàng tộc đã sớm muốn phế bỏ Diệp Hồng Vân.

Thái Đức hoàng đế ngồi trên hoàng tọa, làm ra vẻ vô tội nói:

“Các vị cao tăng cũng không thể trách trẫm. Thích Vạn Đức đại sư đột ngột từ chức, mà vị trí quốc sư không thể một ngày bỏ trống. Trẫm đành bổ nhiệm người khác.”

“Thích Vạn Đức sư thúc vì sao đột ngột quy ẩn?” Thích Khổ Bi lão tăng chất vấn, lão chính là người dẫn đầu đoàn tăng chúng.

“Làm sao trẫm biết! trẫm còn đang muốn hỏi các vị đây này.” Thái Đức nhún vai nói như không.

Thích Khổ Bi đưa mắt nhìn hắn, Thái Đức đối mắt không một chút tránh né. Một bên là Phật pháp vô lượng, một bên hoàng đế bá giả. Hai bên đối chọi, không ai nhường ai.

Một lúc sau, Thích Khổ Bi thu ánh mắt chắp tay niệm Phật hiệu.

“A Di Đà Phật.”

Thái Đức hơi dựa vào lưng ghế, mỉm cười.

Hai bên không phân thắng bại.

“Thích Khổ Bi đại sư, không biết lần này đến Đại Trịnh là có việc gì?” Thái Đức hỏi.

Thích Khổ Bi chắp tay nói:

“Là mong bệ hạ nối lại truyền thống tổ tiên.”

“Cái này… không tốt lắm đâu!” Thái Đức làm ra vẻ khó xử. “Trẫm đã ban chiếu công bố thiên hạ Diệp Hồng Vân làm quốc sư. Quốc sư là một vị trí quan trọng, không thể nói đổi là đổi được.”

“Bần tăng biết bệ hạ nỗi khổ.”

“Đa tạ đại sư hiểu cho. Thật ra chuyện này cũng không khó giải, đợi Diệp quốc sư hết nhiệm kỳ, trẫm lại mời cao tăng Thanh Long Tự đảm nhận.”

Hết nhiệm kỳ? là bao lâu, chỉ sợ đến chết đi.

Thích Khổ Bi đối với chuyện này sẽ không tranh cãi, quay sang nhìn quốc sư hỏi:

“Đạo hữu không biết từ đâu mà đến?”

Quốc sư hành lễ đạo gia, đáp:

“Phật môn cũng coi trọng xuất thân sao?”

“Là bần tăng thất lễ.” Thích Khổ Bi cúi mình xin lỗi. “Đạo hữu được hoàng đế phong quốc sư hẳn là đạo pháp cao diệu.”

“Cao thấp tùy mắt người xem.”

“Không biết có thể lãnh giáo đạo pháp của quốc sư?”

“Chỉ sợ sẽ khiến đại sư chê cười.”

“Làm sao lại thế! có thể luận đạo với quốc sư là vinh hạnh của bần tăng.”

Mọi người nghe bọn họ nói chuyện đều đã rõ mục đích đến của Thích Khổ Bi, đây là muốn giành lại vị trí quốc sư.

Thái Đức và quốc sư đều bình thản như mặt nước vì sớm đã đoán ra chuyện này.

Bá quan văn võ thì tủm tỉm cười, lại có trò hay để xem rồi. Xem Diệp Hồng Vân lần này vượt qua thế nào.

Ở Đại Trịnh, quốc sư là đệ nhất cao thủ nhưng tây phương Phật Giáo nghe nói là một quái vật khổng lồ, La Hán, Bồ Tát đều đứng ở đỉnh cao tu hành, một cái phất tay có thể xóa bỏ trăm cái Đại Trịnh.

Tất nhiên bọn họ sẽ không làm thế, mục tiêu của bọn họ là cứu vớt chúng sinh mà không phải hủy diệt chúng sinh.

Bởi vậy lần này phái đến Đại Trịnh tu vi cao nhất Khổ Bi đại sư chỉ là giả đan.

Bọn họ muốn dùng một trận chiến công bằng, đường đường chính chính lấy lại vị trí quốc sư.

“Đại sư muốn luận cái gì đạo?” Diệp Hồng Vân hỏi.

“Tùy ý quốc sư.”

“Đại sư muốn cái gì?”

“Bần tăng tứ đại giai không, không cần không muốn gì cả.” Khổ Bi đáp trả sắc sảo. “Nhưng chúng sinh trong thiên hạ cần một người hoa tiêu tốt.”

“Đại sư nói phải! nếu ta đạo không bằng người, nguyện ý trả lại vị trí quốc sư.” Diệp Hồng Vân đáp.

“Diệp quốc sư đại nghĩa! dân chúng Đại Trịnh vui mừng.”

“Vậy nếu ta may mắn thắng được?” Diệp Hồng Vân hỏi lại.

Khổ Bi đại sư từ trong tay áo lấy ra một chuỗi Phật châu.

“Vậy xin tặng quốc sư vật này.”

Chuỗi Phật vừa xuất hiện, Phật quang chói mắt, Phật âm lượn lờ, mọi người còn thấy được chư Phật niệm kinh thành kính trang nghiêm.

Nhiều người không tự chủ chắp tay hành Phật lễ.

Thái Đức híp mắt, vật này không tầm thường, chỉ sợ xuất từ tay Nguyên Anh lão tổ. Nên nhớ Đại Trịnh trước giờ chưa từng có Nguyên Anh. Vật này giá trị không cần phải nhiều lời. So với vị trí quốc sư chỉ có hơn không kém.

“Vật này quá nặng.” Diệp Hồng Vân lên tiếng.

“Chỉ cần hữu duyên không quan trọng nặng nhẹ.” Khổ Bi đáp.

“Chư vị đại sư đường xa mệt mỏi, nghỉ ngơi mấy ngày, chi bằng định luận đạo vào ba ngày sau. Mọi người thấy thế nào?” Thái Đức lên tiếng. Hắn cần thời gian để đề ra chiến lược.

“Theo ý bệ hạ.” Diệp Hồng Vân và Khổ Bi cùng đáp.

Lúc này thừa tướng Trần Anh bước ra thưa:

“Bệ hạ, trận luận đạo có thể vô cùng đặc sắc, lưu truyền vạn thế. Xin bệ hạ quảng rộng người xem.”

Thái Đức liếc mắt, hừ! ngươi đây là muốn thiên hạ thấy quốc sư thất bại, dùng sức ép người dân khiến trẫm không thể không đổi quốc sư?

“Chuẩn!”

Hừ, trẫm sợ sao! ngươi muốn vậy trẫm chơi với ngươi.

Dự Dương Vương liếc mắt nhìn về phía sau, Định Hoài Vương hiểu ý, bước ra:

“Nếu vậy để tăng thêm sự đặc sắc, cũng nên cho đệ tử hai bên luận đạo, thứ nhất để đo độ sâu cạn hai phái, thứ hai để mọi người thêm phần kiến thức.”

“Chủ ý tốt!” Hồ Chẩn tướng quân cũng lên tiếng. “Nếu đã luận đạo thì nên có phần thưởng. Chi bằng đồ đệ thắng thì sư tôn được thượng vị ba chiêu.”

Cả ba thế lực đều đã lên tiếng, Thái Đức cũng khó xoay chuyển.

“Nếu hai vị không có ý kiến thì trẫm cũng không có ý kiến.”

Thích Khổ Bi và Diệp Hồng Vân đều gật đầu đồng ý.

Chuyện luận đạo cứ như thế được định ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.