Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 41: Chương 41: Đánh dấu chủ quyền




Tiên duyên!

Thái Tư có thể không hiểu nhưng bọn Ngụy Thái Triều biết nó là cái gì.

Thật ra chính là chỉ linh căn. Phàm nhân muốn bước vào con đường tu luyện bắt buộc phải có linh căn.

Mạc Thiên Cửu nói nàng đã cắt đứt tiên duyên, ý chỉ tiên duyên với hắn, còn linh căn thì không mất đi đâu.

Mấy vị quan lại khẽ đưa mắt nhìn Ngụy Thái Triều, thấy được trên nét mặt hắn vô vàn ưu tư suy nghĩ.

Thái Tư có linh căn, đây là chuyện vô cùng tốt, đại biểu nàng có thể tu luyện, trở thành tiên nhân. Nhưng nếu không có người đỡ đầu khai khiếu, linh căn cũng vô dụng.

Hôm đó sau khi kết thúc tiệc rượu, Ngụy Thái Triều nằm ngủ, trằn trọc mãi không thôi, tay vắt ngang trên trán.

Trong nhà có người có linh căn chẳng khác nào mộ tổ chiếu kim quang nhưng nàng ta không phải người Ngụy gia, chỉ là một người thiếp.

Nếu như nàng thành tiên vậy thì sẽ như thế nào?

Mặc dù trong hôn sự có câu: chết là người Ngụy gia, sống là người Ngụy gia.

Nhưng đấy là trong trường hợp phàm nhân, thành tiên rồi ai còn quan tâm!

Nàng ta sẽ giúp đỡ Ngụy gia hay là bỏ mặc, thậm chí tồi tệ hơn là giết sạch Ngụy gia, xóa bỏ dấu vết quá khứ.

Chuyện này cũng không phải là không thể. Thái Tư sau khi thành tiên sẽ chỉ càng thêm xinh đẹp, đối với lão già này, đối với Ngụy gia chỉ sợ thấy chướng mắt. Mà nam tiên, chẳng hạn như vị Mạc tiên trưởng kia trẻ trung, đẹp trai, anh khí hiên ngang, nàng còn nhớ đến lão già này sao?

Lúc đó nàng bỏ theo người khác, hắn biết cùng ai nói lý.

Đây là đạo lý nước chảy chỗ trũng, người hướng chỗ cao.

Ngụy Thái Triều nhẹ nhàng nâng tay Thái Tư đặt sang một bên, nhìn nàng say ngủ hắn thở dài.

Hắn ngồi dậy ra khỏi giường, mở cửa gọi:

“Người đâu? người đâu?”

“Lão gia có chuyện?” một tên hạ nhân nhanh chóng chạy tới.

“Ngươi đi điều tra vị Mạc tiên trưởng kia cho ta… không không… hỏi thăm, không phải điều tra. Nhớ! là hỏi thăm.” Ngụy Thái Triều dặn.

“Lão gia, ngay bây giờ sao?” tên hạ nhân lo ngại hỏi.

Ngụy Thái Triều ngước nhìn trời, trăng sáng treo cao, mây trôi lượn lờ, gió lướt từng cơn.

“Được rồi, trời sáng ngươi đi làm. Nhớ! phải làm thật tinh tế, tránh gây phản cảm.” hắn nhắc đi nhắc lại chuyện này. Đối xử tiên nhân cẩn thận không bao giờ thừa.

“Vâng!” hạ nhân lui ra làm việc.

Ngụy Thái Triều sau đó không ngủ được nữa, hắn quyết định tới thư phòng, đốt đèn ngồi đọc sách.



Tại biệt phủ riêng mà Ngụy Thái Triều sắp xếp cho Mạc Thiên Cửu.

Năm tên hạ nhân theo hắn vẫn tại đây làm việc, Đậu Đen đứng trên mái nhà, màu của nó hòa cùng với màu bóng tối, không chú ý rất khó nhận ra.

Mạc Thiên Cửu ôm Thiết Bối Yên Mộng trong lòng, hai bên thỏ thẻ.

“Thiếp lúc đó đang trong phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, còn chưa hiểu chuyện gì thì hầu nữ Tiểu Dâu xông vào trong kéo thiếp đi. Cả hai chạy xuống dưới thì thấy cả đại sảng đã đầy xác sống gớm ghiếc, bọn thiếp quay đầu chạy lên trên.

Khói lửa bốc lên, tiếng kêu thảm thiết khắp nơi, Tiểu Dâu bị bọn chúng bắt được. Thiếp lúc đấy vô cùng hoảng loạn. Tưởng rằng mình chết chắc rồi.”

Yên Mộng kể chuyện, trên mặt còn thoáng chút hoảng sợ, hiển nhiên bóng ma tâm lý vẫn còn.

“Không cần phải sợ đã có ta ở đây rồi.” hắn ôm chặt nàng vào lòng.

Yên Mộng thút thít, nép vào ngực hắn như con chim non.

Một thoáng sau, Mạc Thiên Cửu lên tiếng:

“Nói như vậy… ma ma chết rồi, giấy tờ cũng mất hết, vậy nàng bây giờ có phải đã là thân tự do…”

“Cái này… hình như là vậy!”

Đây có thể nói là trong cái rủi có cái may.

Mạc Thiên Cửu nở nụ cười đê tiện.

“Mà ta cứu nàng một mạng đúng không?”

Ừm! Yên Mộng gật đầu, lời này không sai.

“Nàng có biết không ở chỗ ta ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp.” hắn cười híp mắt nói.

“Cái này…” nàng ngại ngùng.

“Sao? không định trả nợ?” hắn làm bộ nghiêm giọng.

“Không! chỉ cần công tử không chê thiếp đã mất thân xử nữ. Thiếp… thiếp… nguyện ý…” nàng e ấp nói.

“Ha ha… đừng coi ta như đám đàn ông cổ hủ kia. Ta không quan trọng một cái màng mỏng.” hắn ôm nàng hôn lên trán.

“Đa… đa tạ công tử.”

“Nếu đã là người của ta, vậy ta cần đánh dấu chủ quyền.” hắn nghiêm túc nói.

“Đánh dấu chủ quyền, là cái gì?”

“Là thứ nàng có ta biết, người khác không thấy…” hắn cười dâm tiện, ghé sát tai nàng thì thầm: “Ta muốn nàng… xỏ khuyên cho hai hạt đậu.”

“A!” Yên Mộng a lên một tiếng. “Cái này… không được đâu.”

Nàng từ chối nhưng sau đó bị hắn dùng hung khí là một cây gậy sắt, đâm liên tục vào chỗ hiểm, khiến nàng kêu la không ngừng. Cuối cùng nàng đành chấp nhận yêu cầu của hắn.



Sáng hôm sau, gà vừa gáy tiếng đầu tiên, đã có người dậy làm việc.

Hạ nhân phải dậy sớm, còn chủ thích ngủ đến giờ nào thì ngủ.

Khói bếp bay lên, tiếng dao chặt phập phập, tiếng gà kêu quác quác, tiếng heo bị chọc tiết éc éc… Đậu Đen đã sớm chầu chực ở nhà bếp.

Hạ nhân vẫn nhớ con quạ đen này, theo lệnh của Mạc Thiên Cửu, làm thịt lúc nào cũng ném cho nó bộ đồ lòng.

Hạ nhân của Ngụy Thái Triều lấy cớ đi xem xét tình hình những người tầng dưới, hắn mon men dò hỏi tin tức Mạc Thiên Cửu.

Mạc Thiên Cửu mới vào thành mấy ngày, ít tiếp xúc, lại gặp nạn xác sống, chết không ít người khiến việc điều tra tương đối khó khăn nhưng nếu tỉ mỉ hỏi thăm vẫn sẽ có thông tin.

Khi mặt trời vừa lên, tên hạ nhân đi đến thư phòng của Ngụy Thái Triều.

Cả đêm qua hắn ở đây, lòng có suy nghĩ không ngủ được.

“Nói đi!” Ngụy Thái Triều lệnh.

Hạ nhân tường thuật lại tất cả những gì hắn nghe được.

Trong đó không biết có bao nhiêu là đúng, bao nhiêu là sai. Có nhiều kẻ thích chém gió, bịa đặt chuyện gặp tiên nhân.

“Ngươi lui đi!” Ngụy Thái Triều phất tay.

“Lão gia người có muốn ăn sáng luôn không?” tên này trước khi lui hỏi.

“Tý ta ăn.”

“Vâng!”

Trong phòng chỉ còn lại một mình hắn, từng ngón tay gõ trên bàn, đầu óc xoay chuyển, chắt lọc những tin tức có giá trị.

Thứ hắn rút ra là vị tiên nhân này khá đời thường, không ỷ vào thân phận tiên nhân mà cưỡng đoạt, luôn chơi theo luật của phàm nhân.

Vị này đối với cờ bạc, mỹ nhân đều không từ chối. Ngược lại còn đặc biệt ưu thích.

Đây chẳng lẽ là nhập thế tu hành mà trong những chuyện tiên nhân vẫn hay nói.

Theo như trong sách, tiên nhân tu luyện có hai loại: lánh thế và nhập thế.

Lánh thế là tránh xa mọi ân oán nhân quả con người, đạt tới thái thượng vong tình.

Nhập thế là chủ động sống với con người, dùng các thân phận khác nhau cảm ngộ nhân thế, cho tới một ngày giác ngộ, cởi bỏ nhân quả, tu thành chính quả.

Vị Mạc tiên trưởng này rõ ràng là loại nhập thế.

Ta có thể lợi dụng được điểm này sao?

Ngụy Thái Triều vắt óc suy tư.



Mạc Thiên Cửu đạp phi kiếm đi một vòng quanh thành tìm kiếm người sống, hôm nay chỉ cứu được ba mươi người. Thời gian càng trôi qua, khả năng có người sống càng thấp.

Hắn cũng bất lực.

Bây giờ đành cố gắng hết sức tiêu diệt xác sống.

Đám xác sống số lượng đang không ngừng tăng lên, bọn chúng đã vây quanh thành lũy cuối cùng. Những người sống trong thành lũy chẳng khác nào ngọn đuốc trong đêm thu hút xác sống, bọn họ đã bị vây chặt nhiều vòng, không ngừng có xác sống đột kích. Quân lính lúc nào cũng phải căng mắt cảnh giác ngày đêm.

Tường thành bên ngoài do không được chi viện cùng với xác sống tấn công vũ bão, cổng thành đã bị phá. Xác sống bên ngoài tràn vào trong.

Mạc Thiên Cửu đã đưa đám lính này về phòng tuyến cuối cùng. Bây giờ cũng chỉ có hắn là tự do đi lại.

Dịch xác sống sau khi lây nhiễm hết người dân trong thành bắt đầu lây nhiễm cho gia súc, gia cầm. Khiến cho tình hình càng thêm tồi tệ.

Mấy con trâu, ngựa, bò… ầm ầm lao đầu vào chiến lũy khiến cho chiến lũy chấn động mạnh. Binh sĩ trên thành phóng lao xuống nhưng hiệu quả khá thấp.

Ngoài ra còn có chuột, thỏ, tê tê… bọn chúng liên tục đào bới làm chiến lũy suy sụp.

Đáng ghét nhất chính là lũ chim, bọn chúng lượn vòng trên trời, bất ngờ nhào xuống tập kích. Nếu bị bọn chúng mổ trúng có thể sẽ nhiễm thi độc.

Mạc Thiên Cửu cầm kiếm đứng trên đỉnh tháp cao nhất.

Hắn bây giờ chính là định hải thần châm, thấy hắn mọi người yên tâm, không thấy hắn một giây mọi người đều tỏ ra lo lắng.

Mạc Thiên Cửu trong thời gian này cũng là vô cùng mệt mỏi, cũng chỉ có thể trách mình trước đó thổi gió quá lớn. Mọi chuyện để ta lo!

Mặc dù rất muộn phiền nhưng hắn cũng không lo lắng. Hắn không chết được, nếu có chuyện gì hắn sẽ phóng kiếm chạy trốn.



Hoàng cung.

Một vị trung niên mặc hoàng bào, tóc hoa râm đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa. Đối diện hắn là mỹ phụ nhân khoảng ba mươi, mặc một bộ đạo cô, trang phục đơn giản. Nhưng nếu tỉ mỉ nhìn kỹ sẽ phát hiện vải này được dệt từ một trăm ba mươi loại sợi khác nhau, cực kỳ phức tạp.

Lúc này, tiểu thái giám đi tới ghé vào tai lão thái giám nói vài câu.

Lão thái giám cau mày, sau đó phất phất tay cho hắn lui. Lão tiếp tục lặng yên chờ đợi.

Nửa giờ sau, hoàng đế thổ nạp xong từ từ mở mắt.

Một tên thái giám tiến lên dâng khăn, một tên khác cầm lư trầm hương đưa tới đưa lui, xông người cho hoàng đế.

Hoàng đế lau mặt xong, hỏi:

“Có chuyện gì không?”

Lão thái giám lại gần thưa:

“Bẩm thánh thượng, châu Thái Hòa phát tin khẩn ba ngàn dặm nói bị xác sống tập kích, nguy cơ trong sớm chiều, mong bệ hạ phát binh cứu viện.”

“Xác sống?” hoàng đế hơi nhướng mày, sau đó đưa mắt nhìn vị mỹ phụ trước mắt, xinh như tượng tạc, trong một giây không kìm chế được, dục hỏa đã bốc cháy nhưng mà hắn rất nhanh ép xuống.

“Quốc sư thấy thế nào?” hắn giọng ôn tồn hỏi.

“Hình như trước đó bệ hạ từng nói châu Thái Hòa phát sinh tu sĩ chiến đấu?” quốc sư từ từ mở mắt hỏi lại, đôi mắt trong suốt không một chút tạp niệm.

“Ý quốc sư là lần này có tu sĩ nhúng tay?”

“Không dám khẳng định.” quốc sư lạnh nhạt trả lời.

“Vậy nên như thế nào xử lý?” hoàng đế lại hỏi.

“Bệ hạ trí tuệ thông thiên, hẳn là đã có biện pháp.”

Hoàng đế nghe vậy mỉm cười, mỹ nữ quốc sư luôn luôn lạnh nhạt, cự tuyệt người ngàn dặm.

“Chuyện tu sĩ tất nhiên phải do tu sĩ giải quyết. Dựa vào trước đó suy đoán, khả năng là tu sĩ Trúc Cơ gây ra. Muốn trấn tràng, vậy thì cũng phải phái ra tu sĩ Trúc Cơ. Ngặt nỗi đám lừa kia đa nghi, sẽ không chịu rời kinh thành.”

“Vậy để thần đi đi.” quốc sư nghe tới đây đã hiểu ý hoàng đế.

“Hây da… việc này vốn không nên làm phiền quốc sư, trước đó quốc sư đã phải bôn ba phương bắc.” hoàng đế thở dài, sau đó nghiêm sắc mặt oán trách: “Tất cả cũng tại đám kia, suốt ngày tìm cách chống đối trẫm.”

“Bệ hạ không cần oán trách sẽ tổn tâm thần, ảnh hưởng tu đạo. Ngày chúng ta thu hoạch, bọn chúng sẽ bị quét sạch.” quốc sư giọng nói êm tai nhưng lại ẩn chứa sóng dữ.

Nàng đứng dậy, ngón tay điểm không, một thanh kiếm bay tới, nàng nhẹ nhàng bước lên, biến mất vào mây trời.

“Chúc quốc sư mã đáo thành công!” hoàng đế đứng dậy chúc mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.