Ngụy Thái Triều cùng bá quan văn võ vừa thấy Mạc Thiên Cửu ngự kiếm đứng trên không thì đã hoàn toàn tin tưởng đây là tiên nhân.
“Bái kiến tiên nhân!” cả bọn quỳ xuống hô.
Mạc Thiên Cửu cúi đầu nhìn, yên lặng.
Đám Ngụy Thái Triều toát mồ hôi, quãng thời gian này chỉ có mười hơi thở nhưng bọn hắn cảm thấy mình đã già đi mấy tuổi. Trước mặt tiên nhân vô cùng áp lực.
“Đứng dậy đi!” hắn lúc này mới ra lệnh.
Ngụy Thái Triều vội vàng đứng dậy, giải thích:
“Chuyện vừa rồi…”
“Được rồi, không cần nói…” Hắn phất tay cho ngưng lại. “Những gì ngươi muốn nói ta đều biết.”
Ngụy Thái Triều bị lời này đâm xuyên tim, tiên nhân đúng là tiên nhân, ngài ấy đã sớm nhìn ra trò vặt của ta trong chuyện này.
“Thật ra không như ngài nghĩ, tiểu nhân…”
Đã rất lâu rồi hắn mới xưng mình là tiểu nhân. Mặc dù chức quan của hắn không phải lớn nhất, nhưng ở đây hắn chính là thổ hoàng đế, chưa bao giờ phải cúi đầu.
“Nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, không nói không sai.” Mạc Thiên Cửu đáp phi kiếm xuống trước mặt hắn.
Ngụy Thái Triều cúi đầu, ngoan ngoãn như tiểu bảo bảo trước mặt cha mình, cảm giác như đã bị nhìn thấu tâm can.
“Ngươi là người triều đình, ta dù không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật. Chuyện vừa rồi là những tên kia quá đáng, ta mới ra tay.”
“Phải phải… tiên trưởng dạy phải, là bọn chúng làm sai.” Ngụy Thái Triều mau mắn đáp, hắn đã nhìn ra ý trong lời Mạc Thiên Cửu tha cho hắn, không muốn truy nữa.
“Cho tất cả mọi người vào trong đi.” Mạc Thiên Cửu lạnh nhạt nói.
“Tiên trưởng…” hắn hạ thấp giọng như sợ dân chúng nghe được. “Lương thực…”
“Ta hiểu!” Mạc Thiên Cửu nói chen ngang. “Nhưng ta cũng biết các ngươi cất giấu không ít, lấy ra đi.”
Ngụy Thái Triều lòng sầu khổ, vị tiên nhân này đúng là không gì không biết, bọn họ đúng là giấu khá nhiều, đủ ăn trong nhiều tháng trời.
“Yên tâm đi! có ta ở đây, các ngươi không chết được. Bây giờ quan trọng nhất là cứu vớt nạn dân, đây là phúc đức của các ngươi, cũng là phúc đức của ta.” mấy chữ cuối Mạc Thiên Cửu trầm giọng nhấn mạnh.
Nghe tới đây, Ngụy Thái Triều đã hiểu. Mặc dù là phàm nhân nhưng chuyện tiên nhân nhiều ít hắn vẫn biết một ít.
Tiên nhân có nhiều loại, trong đó có một loại thích dạo chơi nhân gian, giúp đỡ người khốn khổ thu thập công đức. Nghe nói là dùng công đức này để tiến cấp.
Xem ra vị tiên nhân trước mắt chính là loại này. Hèn gì tích cực như vậy.
Nếu như hắn làm trái chẳng khác nào đoạn người ta tu hành, đây là thù không đội trời chung.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy mình đã nắm được vị tiên nhân này, tâm tình lập tức bình ổn, không còn hoảng hốt sợ hãi đủ điều như trước.
Con người rất kỳ diệu, chỉ cần cho họ một sợi dây, dù cho giữa dòng nước lũ, họ cũng không sợ.
“Tiên trưởng dạy phải… tiên trưởng dạy phải… mọi chuyện xin nghe lời tiên trưởng.” Ngụy Thái Triều chắp tay cúi đầu bái.
Ừm! Mạc Thiên Cửu gật đầu một cái. “Vậy chuyện ở đây giao cho ngươi, ta đi cứu người. Bên ngoài còn rất nhiều nạn dân.”
Dứt lời hắn đạp phi kiếm phóng lên trời.
“Cung tiễn tiên trưởng.” mọi người chắp tay hành lễ.
Khi bóng hình hắn đã biến mất, mấy vị quan lại ngẩng đầu đưa mắt nhìn nhau, sau đó tập trung ánh mắt vào Ngụy Thái Triều.
“Các ngươi thấy hết rồi đó! đấy là một vị tiên nhân. Tích cực làm việc lên cho ta. Đừng nghĩ cái gì tạp niệm. Trong lòng luôn phải tụng niệm vì dân vì nước, hy sinh quên mình.” Ngụy Thái Triều từng chữ nhấn mạnh.
“Vâng! chúng thuộc hạ đã hiểu.” đám người chắp tay. Ở đây đều là người thông minh, nói một câu là hiểu liền.
Ở trước mặt tiên nhân tốt nhất thành thành thật thật, không nên có cái gì suy nghĩ xấu.
Bọn họ trong lòng cũng thầm kêu may mắn, may mắn trước đó không nhận công việc này. Nếu không bọn họ đã đi gặp ông bà tổ tiên.
Mạc Thiên Cửu trên phi kiếm đảo một vòng, hắn không phải là người tốt nhưng hắn thích hưởng thụ cảm giác được tung hô, cảm giác được người ta quỳ bái sùng kính. Mà chuyện này lại trong khả năng của hắn, tội gì không làm.
Hắn không phải loại người làm ơn không cần báo đáp, ngược lại, ta đã giúp ngươi vậy ngươi phải trả ơn ta. Dân chúng quỳ cái tung hô cũng là một loại trả ơn.
…
Một nhóm người đang ôm nhau chịu chết giữa một bầy xác sống.
Mạc Thiên Cửu ngón tay chỉ xuống, thanh kiếm cắm đầu lao đi. Phốc phốc… từng cái đầu rơi xuống. Hắn hạ thấp, chỉ tay về hướng trung tâm thành.
“Các ngươi nhanh đến chỗ phủ tri châu, nơi đó an toàn.”
“Đa tạ, đa tạ tiên trưởng…” nhóm người vui mừng cảm tạ, nhưng khi ngước mắt lên nhìn thì đã thấy trống không.
Một chỗ khác, có ba cậu nhóc đang ngồi trên tán cây khóc hu hu. Phía dưới xác sống không ngừng cào cấu. Ba đứa nhóc tương đối an toàn nhưng kéo dài qua chỉ sợ không được.
Hắn lao vút tới, nắm áo ba bọn chúng bay lên. Giữa đường gặp một toán quân đội liền giao cho bọn họ.
Một con thuyền chơ vơ giữa dòng kênh, hai bên bờ xác sống vây kín, không thể tấp vào bờ, đám người trên thuyền sợ hãi.
Mạc Thiên Cửu bay tới quét sạch xác sống, đưa bọ lên bờ.
“Nhanh chạy về phía phủ tri châu.” hắn chỉ tay.
…
Gừ gừ gừ… trên đường phố khắp nơi là xác sống đi lại. Hắn chỉ có hai thanh kiếm, thật sự là giết không xuể, chỉ có thể cố gắng hết sức, cứu được người nào hay người đó.
Đúng lúc này hắn nghe được tiếng kêu cứu văng vẳng bên tai. Tình hình lúc này khắp nơi đều có tiếng kêu cứu nhưng tiếng kêu này đặc biệt quen khiến hắn chú ý.
Không cần nghĩ nhiều, hắn lập tức ngoặc hướng đi theo tiếng kêu.
Khi tới nơi, hắn liền biết vì sao nghe quen như vậy.
Chỗ này là Tác Họa Phiến, phía dưới đã bị xác sống vây chặt, có khói lửa bốc lên, tại trên từng thứ bảy cao nhất, có vài người còn sống đang cố gắng kêu cứu. Mà tiếng kêu dẫn hắn tới đây chính là của nàng Thiết Bối Yên Mộng.
Đã từng cả đêm với nàng, tiếng kêu ấy làm sao quên được.
Hắn hạ xuống bên cửa sổ.
“Công tử…” Yên Mộng không thể tin vào mắt mình, không ngờ có thể gặp công tử vào lúc này.
“Lên đây!” hắn đưa tay ra đón.
Yên Mộng đôi mắt ướt át cảm động, đưa ra bàn tay ngọc ngà. Hắn nắm lấy tay nàng kéo mạnh một cái, nhấc nàng bay ra ngoài, ôm trọn vào lòng hắn.
Hai bên mắt đối mắt gần sát nhau, vài giây đứng hình giống như thế giới này chỉ có bọn họ.
“Quác quác…” Đậu Đen kêu lớn, không thể chịu được hai tên này. Bây giờ là lúc nào rồi còn tình với tứ.
Yên Mộng giật mình cúi đầu e thẹn, mặt đỏ hồng, thỏ thẻ:
“Đa… đa tạ công tử…”
“Chuyện nhỏ thôi!” hắn lợi dụng cơ hội, ôm sát mỹ nhân vào lòng. “Cẩn thận! coi chừng té.”
Yên Mộng lúc này mới nhớ ra mình đang đứng trên không, nàng thoát chút hoảng hốt, hai tay tự động ôm lấy cổ hắn tìm kiếm sự an toàn.
Mạc Thiên Cửu cười híp mắt.
“Công tử, ngài là… tiên nhân sao?”
“Coi như thế đi!”
Ôm mỹ nhân trong lòng, chỉ cần hơi cúi đầu là sẽ nhìn thấy khe sâu hun hút, lại thêm hương thơm quyến rũ, hắn không tự chủ được, thẳng nhỏ lại ngóc đầu dậy.
“Công tử… đừng như vậy mà…” Yên Mộng phát hiện, lắc lư thân hình cố tránh xa.
Mạc Thiên Cửu cười ngượng ngùng, đổi chủ đề:
“Để ta mang ngươi đến nơi an toàn.”
Sau đó hắn phóng đi, hai thanh kiếm còn lại cũng mang mấy người sống sót đi. Tác Họa Phiến lớn như vậy, cuối cùng chỉ có vài người sống sót. Bọn họ đi không lâu thì lửa bốc lên càng lớn, cả tòa lâu phủ ầm ầm đổ sụp.
…
Chiều tối.
Mạc Thiên Cửu dừng cứu người, bây giờ chỉ sợ đã không còn người sống.
“Tiên trưởng, đa tạ ngài cứu giúp dân chúng thành Thái Hòa.” Ngụy Thái Triều nịnh hót.
Mạc Thiên Cửu thở dài.
“Chỉ tiếc ta thực lực còn chưa đủ, không thể cứu hết mọi người.”
Ngụy Thái Triều im lặng, người ta đây là đang tự cảm khái bản thân, không nên xen miệng vào.
Một lúc sau, Mạc Thiên Cửu đổi chủ đề:
“Dân chúng thế nào rồi?”
“Đã được bố trí an toàn, không ai phải thiếu ăn thiếu mặc. Tiên trưởng yên tâm!” hắn nhanh chóng báo cáo.
“Tốt!” Mạc Thiên Cửu gật đầu khen một câu.
Ngụy Thái Triều vui sướng trong lòng.
“Tiên trưởng, tiếp theo không biết ngài định làm gì?” hắn hỏi.
Mạc Thiên Cửu suy nghĩ một thoáng, không trả lời mà hỏi lại:
“Ngươi đã báo tin lên triều đình chưa?”
“Dạ bẩm đã báo. Nhanh nhất một tháng nữa viện binh sẽ đến.” hắn thành thật khai báo.
“Vậy trong lúc này ta sẽ tiêu trừ xác sống trong thành. Hây… giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy.” Mạc Thiên Cửu thở dài.
Bọn họ sau đó tiếp tục nói về tình hình.
“Tiên trưởng, ngài không biết đã có chỗ dừng chân chưa? chi bằng ở lại phủ của tiểu nhân.” Ngụy Thái Triều phát ra lời mời.
Mạc Thiên Cửu gật đầu không từ chối.
Tối hôm đó, Ngụy Thái Triều và các quan viên mở một bàn tiệc nhỏ tiếp đãi Mạc Thiên Cửu, vì tránh cho gây phản cảm nên bọn họ không dám rầm rộ, coi như là bữa ăn gia đình.
Trong bữa ăn, các vị quan viên cố gắng làm quen gây ấn tượng với tiên nhân.
Đối với bọn họ mời rượu, hắn ai cũng không từ chối, cùng mọi người nói vài ba câu cho bọn họ cảm giác thân thiện dễ gần.
…
“Phu nhân không được đâu, lão gia đang tiếp đón khách nhân quan trọng.” một vị tỳ nữ đang cố níu tay áo phu nhân lại nói.
“Khách nhân quan trọng gì chứ? còn tưởng ta không biết là tiên nhân hay sao?” Thái Tư nói.
Tỳ nữ bối rối, không ngờ phu nhân đã biết. Trước đó lão gia từng dặn chớ để phu nhân đi loạn, vì ai cũng biết phu nhân tính cách ương ngạnh, cao ngạo, không coi ai ra gì.
Bình thường thì cũng thôi đi, Ngụy Thái Triều đủ sức một tay che trời. Nhưng mà hôm nay có tiên nhân, nếu như nàng lại giở thói ngang ngược làm tiên nhân bực mình, vậy thì không chỉ nàng mà cả cái Ngụy gia này cũng không chịu nổi.
“Phu nhân đừng có đến đó mà!” tỳ nữ ôm eo nàng ghì lại.
Thái Tư hừ lạnh.
“Các ngươi có phải sợ ta gây chuyện.”
Tỳ nữ ngước nhìn nàng, biểu cảm kiểu: không ngờ phu nhân cũng biết.
“Hừ, các ngươi quá khinh thường ta. Ta lớn rồi, có phải con nít nữa đâu.”
“Vậy phu nhân đừng đến đó nữa nha.”
“Không được, ta muốn xem một lần tiên nhân là trông như thế nào? có phải ba đầu sáu tay, mười hai con mắt.” nàng lại giở thói ngang ngược.
“Đừng mà phu nhân.” tỳ nữ khóc hết nước mắt, nằm xuống ôm chân nàng, dù có bị nàng đá bao nhiêu cái cũng không buông ra.
Vậy là Thái Tư kéo theo người hầu lết đi, tới sảnh tiệc, nàng không dám ra mặt, nàng dù ngang ngược cũng chưa tới mức úng nước, nàng chỉ tò mò muốn xem tiên nhân là cái gì hình dạng mà thôi.
Thái Tư núp sau trụ lớn, hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn, từ chỗ nàng tới chỗ bàn tiệc cách tương đối xa, trên đường đi lại có nhiều vật chắn, hẳn là sẽ không bị phát hiện.
Khi nàng đưa mắt nhìn bàn tiệc, rất nhanh tập trung vào một vị thanh niên, mấy lão già kia nàng đều nhận biết nên vị thanh niên này hẳn là tiên nhân.
Cũng đâu có cái gì kỳ lạ đâu? ngoại hình giống như một người bình thường, có tuấn tú chút nhưng chưa đến mức khiến chị em rụng trứng.
Nàng còn đang suy nghĩ thì hắn đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía nàng, bốn mắt nhìn nhau. Nàng tròn mắt, khuôn mặt này hình như có hơi quen.
Mạc Thiên Cửu mỉm cười nâng chén rượu đối với nàng mời.
Ngụy Thái Triều và mấy vị quan lại theo động tác của hắn nhìn tới.
Ngụy Thái Triều sầm mặt. Đã nói là không cho nàng ra ngoài mà! lũ hạ nhân này làm cái gì vậy, một nữ tử cũng không giữ được.
Hắn cầm chén, một ngụm uống hết, cười nói;
“Không cần ngạc nhiên, ta và ngươi mấy ngày trước đã gặp nhau.”
Bọn Ngụy Thái Triều đưa mắt nhìn nhau không hiểu, Thái Tư miệng tròn xinh xắn, ta đã từng gặp tiên nhân sao.
“Ngày hôm đó là ta đã cứu ngươi khỏi bọn cướp.” hắn tiếp tục nói.
Thái Tư a lên một tiếng, nhớ rồi! chính là hắn. Lúc đó nàng đang trong tâm trạng hoảng loạn, chỉ muốn thật nhanh trở về, bởi vậy đối với người cứu mình không nhớ kỹ. Mà nàng lúc đó cũng đã trả công cho hắn, trong mắt nàng hai bên đã sòng phẳng với nhau, bởi vậy càng không nhớ trong lòng.
Ngụy Thái Triều cũng ngay lập tức nhớ ra sự kiện đó, dù sao mới xảy ra không lâu.
“Ta ngày đó phát hiện ngươi có tiên duyên…” Mạc Thiên Cửu cầm chén rượu, xoay xoay trong tay ngắm hoa văn.
Thái Tư nghe vậy thì chỉ có hiếu kỳ. Còn trong lòng bọn Ngụy Thái Triều chính là bạo nổ, tiên duyên là cái gì chứ? càng biết nhiều bọn chúng đối với thứ này càng khao khát, kính sợ.
“Nhưng đáng tiếc…” hắn đặt chén rượu xuống. “Mấy nén bạc của ngươi đã cắt đứt tiên duyên chúng ta.”
Lời này vừa ra bọn Ngụy Thái Triều hoàn toàn nổ tung. Trời ơi! tiên duyên cứ như thế… mất rồi.
Thái Tư vô tư, còn chưa biết mình mất mát bao nhiêu.
“Thấy mặt cũng đã thấy rồi! ta cũng không phải cái gì ba đầu sáu tay. Ngươi có thể trở về.” Mạc Thiên Cửu đạm mạc nói.
Thái Tư ngây ngô, gãi gãi đầu, lời này đúng a, thấy cũng đã thấy rồi, vậy ta… về thôi!
Nàng cứ thế quay đầu trở về phòng.