Vụ nổ qua đi, sau một vài giây đứng hình, Trần Anh, Vương Song và Dự Dương Vương sực tỉnh, ánh mắt lóe sáng. Bọn họ nhảy ra khỏi bát bảo phóng đi.
Thái Đức mất, thái tử mất, vương vị bị trống. Bọn họ phải cấp tốc trở về sắp xếp, tranh tiên cơ.
Đám quan còn lại ngơ ngác vẫn chưa hiểu lắm vì sao bọn họ lại vội như vậy.
Khổ Bi thì chỉ chắp tay, cúi đầu niệm:
“A Di Đà Phật!”
Con người đều vì danh và lợi mà mờ mắt, bao giờ mới được siêu thoát.
…
Mạc Thiên Cửu đang luyện thi, cả hang động đột nhiên rung động kịch liệt, trần hang có dấu hiệu sụp đổ lần nữa. Hắn vội vàng thu lại thi quan. Luyện khôi các bước quan trọng đã làm xong, bây giờ thu lại cũng không ảnh hưởng nhiều.
Hắn lập tức chạy sâu xuống hầm mỏ. Vụ nổ từ phía trên đổ xuống, đi xuống mới an toàn.
Hắn vừa chạy vừa phóng xuất dị năng từ trường cảm ứng kim loại, thăm dò đường đi.
Rầm rầm rầm… phía sau đất đá đổ sụp, bụi bay mịt mù, che lấp lối về, cảm giác như một con thú lớn đang khép miệng, hắn phải chạy thật nhanh.
Nửa ngày sau chấn động dừng lại, “Phù!” Mạc Thiên Cửu chống tay lên vách tường thở dốc, mệt chết ta rồi. Không biết phía trên đánh nhau kiểu gì mà nổ lớn như vậy.
Đường đằng sau đã hoàn toàn bị phá hủy, hắn chỉ có thể tiếp tục đi xuống. Hắn không chút nào lo ngại việc mình bị lạc hoặc bị nhốt vĩnh viễn ở đây, bởi vì hắn có siêu năng lực, có người máy X1, phá đất mà lên dễ như trở bàn tay.
Mạc Thiên Cửu cảm ứng được phía dưới sâu có một khoảng trống lớn, khả năng cũng giống như hang động vừa rồi, hắn dự định tới đó tiếp tục luyện thi khôi.
Đi xuống, đi xuống… tiếp tục đi xuống.
Nửa ngày sau, hắn đi hết đường hầm, chính xác là đụng phải trận pháp, phía sau trận pháp chính là hang động lớn.
Mạc Thiên Cửu đưa tay sờ lên trận pháp, tỉ mỉ quan sát từng hoa văn. Hắn bây giờ đối với trận pháp đã có một chút hiểu biết.
Trận pháp có thể nói tương tự với lập trình ở Trái Đất, một bên dùng ký tự, một bên dùng hình vẽ. Cả hai đều đề cao tính quy tắc và logic. Chỉ cần sai một chút là không hoạt động.
Nếu lập trình có nhiều ngôn ngữ thì trận pháp cũng có nhiều trận dạng.
Trận pháp này là trận pháp thuộc dạng phong ấn không có tính không kích. Trận pháp mà hắn sử dụng là trận pháp thuộc dạng điều khiển. Cả hai tương đối khác nhau.
Nên hắn chỉ nhận ra trận pháp này, còn cách phá thì hắn không biết.
Vẫn là phải dùng đến phương pháp nguyên thủy nhất: bạo lực.
Mạc Thiên Cửu phất tay, người máy X1 xuất hiện. Hắn tại trên lưng người máy làm ra một chút thay đổi, thay vì dùng linh thạch thì người máy sẽ trực tiếp hấp thụ linh khí nơi đây làm nguồn động lực.
O o o… người máy bắt đầu chuyển động, hai mắt sáng lên.
X1 thu tay về phía sau rồi… oanh! không khí nổ bể, đánh mạnh vào pháp trận.
Rầm rầm rầm pháp trận lung lay kịch liệt, chưa phá nhưng đã gần giới hạn chịu đựng.
X1 tiếp tục thu tay. Oanh oanh oanh… liên tục mười đấm, trận pháp không chịu nổi, ầm ầm sụp đổ.
Mạc Thiên Cửu điều khiển người máy trước tiên tiến vào thăm dò. Nửa ngày sau, người máy không gặp công kích, hắn thấy an toàn mới đi vào.
Khi hắn vừa bước vào không khỏi kinh ngạc tròn mắt.
Thái Đức!!!
Hang động này cao khoảng mười mét, dài hai mươi, rộng gần hai mươi, tương đối vuông. Chính giữa hang có một bàn trụ, bên trên khắc họa nhiều hoa văn, đây hẳn là trung tâm điều khiển trận pháp.
Thái Đức nằm dựa vào bàn trụ, khí tức mỏng manh, quần áo rách rưới còn hơn ăn mày, trên người đầy vết thương, từng mảng vết phỏng lớn, tóc tai bù xù. Nhìn suýt nữa không nhận ra.
Trên đầu hắn treo một điểm kim quang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nếu nhìn kỹ sẽ thấy viên Kim Đan này xuất hiện nhiều vết nứt li ti, nó đã bị tổn thương cực nặng.
Thì ra trước đó tự bạo không phải Kim Đan mà là Trụ Thế Ấn. Thái Đức hắn đâu có ngu, vì sao lại phải chết cùng đám sâu kiến kia.
Trụ Thế Ấn tự bạo sức mạnh không kém gì Kim Đan.
Trụ Thế Ấn mặc dù rất quan trọng nhưng so với tính mạng bản thân có là gì. Vị trí cửa vào linh mạch cũng đã bị bại lộ, tầm quan trọng của Trụ Thế Ấn giảm sút, có hủy cũng không quá hối tiếc.
Chỉ cần hắn còn sống, sẽ có cái khác Trụ Thế Ấn, cái khác Bạch Mã Sơn. Sống mới là quan trọng nhất.
Thái Đức đặt chế độ tự bạo Trụ Thế Ấn, trong vài khắc ngắn ngủi, hắn lao đầu chui xuống mỏ linh mạch tránh nạn, đồng thời có ý mượn nhờ nơi đây linh khí khôi phục Kim Đan lẫn bản thân.
Kế hoạch của hắn thành công, Hòa Sinh bị nổ chết, hắn còn sống.
Còn đám quan lại kia… không quan trọng. Mặc cho bọn chúng làm ra cái gì, đỡ ai lên vương vị, hắn trở về, tất cả kết thúc.
Kim Đan lúc này có dấu hiệu tích cực, một chút lành lại. Nhưng Thái Đức thì vẫn nguy cấp trong sớm chiều. Các vết thương ngoài da không vấn đề đang hồi phục nhanh chóng, nguy hiểm nhất là độc Thực Huyết Hắc Ban, nó đã lan tới nửa mặt hắn, liên tục hút lấy huyết nhục.
Mạc Thiên Cửu bước lại gần, cách mười bước thì dừng lại quan sát.
Thái Đức cảm ứng được bước chân, từ từ mở mắt, giật mình! Có phải mình đã chết rồi không nên mới thấy hồn ma.
Đây rõ ràng là Mạc Thiên Cửu, cái tên kim linh căn bị mình lấy máu.
Hắn đến đón mình tới âm phủ sao? Diệp Hồng Vân đâu, sao không phải là nàng?
Thái Đức lúc này đầu óc bất minh suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng Kim Đan cảnh cảm ứng thiên địa cường đại, hắn cảm nhận được hơi thở sự sống, đồng thời phát hiện bóng của Mạc Thiên Cửu, đây không thể nào là hồn ma được, trước mắt là người thật.
Thái Đức vội vàng há miệng, nuốt Kim Đan vào bụng, vịn bàn trụ đứng dậy, tư thế phòng thủ.
“Ngươi vì sao ở đây? Vì sao còn chưa chết?”
Mạc Thiên Cửu nhìn hắn cười cười, không vội ra tay. Hắn đã nhìn ra Thái Đức trúng độc giống thái tử.
Nhìn thái độ khinh khỉnh của Mạc Thiên Cửu khiến Thái Đức càng thêm tức giận, ánh mắt này giống như thượng vị giả nhìn một con kiến vậy, là loại ánh mắt hắn thường dùng, hắn chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy. Thái Đức quát lên:
“Không được nhìn trẫm như vậy! Trẫm nói cho ngươi biết: trẫm chính là Kim Đan lão tổ, cửu ngũ chí tôn. Tất cả các ngươi đều phải thần phục!”
“Thật đáng thương!” Mạc Thiên Cửu buông ra một câu, đường đường là hoàng đế một nước không ngờ lại phải chịu tình cảnh này.
“Gừ!! ngươi dám sỉ nhục trẫm!” Thái Đức tức giận, mặt nổi gân xanh. Hắn xúc động mất khống chế khiến cho Thực Huyết Hắc Ban lan càng nhanh.
Thái Đức một bàn tay vỗ tới, nhưng lại không phát ra bất kỳ cái gì khí thế, có chăng là lực đánh mạnh hơn người phàm một chút.
Bành! Thái Đức loạng choạng lui lại, rên lên một tiếng bàn tay đỏ ửng. X1 xuất hiện tránh trước mặt Mạc Thiên Cửu, Thái Đức đánh vào X1 chỉ có đau tay.
Quá yếu! đây chính là nhận xét của hắn.
Không muốn nhiều lời với Thái Đức nữa, Mạc Thiên Cửu chỉ tay lệnh: “Giết!”
X1 lập tức lao tới tấn công túi bụi, Thái Đức hoàn toàn bất lực chỉ biết ôm mặt chịu đòn. Hắn hét lên:
“Khốn kiếp! Đừng ép ta. Ta sẽ tự bạo Kim Đan!”
“Bạo đi! Ngươi bạo cho ta xem.” Mạc Thiên Cửu khinh thường. Hắn sở dĩ có suy nghĩ này vì không biết được uy lực tự bạo của Kim Đan. Nếu như hắn biết Kim Đan tự bạo tương đương với một trái bom nguyên tử cỡ nhỏ, hắn đã co giò lên chạy.
Bị khiêu khích, Thái Đức không chịu được, há miệng muốn phun ra Kim Đan. Bốp! một cú giáng trời đánh vào bụng, Thái Đức đau đến chảy nước mắt, Kim Đan chưa ra đã phải nuốt vào.
Khốn kiếp! Thái Đức giận dữ, nếu vậy ta để nó nổ trong bụng, tan xương nát thịt cũng phải giết tên này.
“AAA!” bụng hắn đang phồng lên giống như bụng đom đóm lập lòe phát quang.
Bốp! X1 lên gối.
“Oa!” Thái Đức đau trợn mắt, há miệng phun ra mật xanh mật vàng. Bụng chưa nổ đã xẹp xuống.
Người máy X1 lập tức vòng vào ra sau, dùng động tác đấu vật kẹp lấy cổ Thái Đức, nâng hắn lên muốn siết cổ hắn đến chết.
“Ư ư ư…” Thái Đức hai tay đánh vào người máy, cố gắng gỡ tay người máy ra nhưng đều vô dụng, chân thì đạp loạn xạ.
Một phút sau, Thái Đức buông thõng tay chân, mắt mở trừng trừng chết không nhắm mắt. X1 không buông tay tiếp tục siết cổ. Tu tiên giới giảo hoạt, ai biết hắn có giả chết hay không.
Mười phút sau, thấy Thái Đức hoàn toàn bất động, Mạc Thiên Cửu mới yên tâm lệnh cho X1 buông người. Bịch! Thái Đức bị thả xuống.
Vì Thái Đức đã không còn sinh mệnh sống, Thực Huyết Hắc Ba cũng ngừng lan tràn, tự khô héo, nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Mạc Thiên Cửu bước lại gần, cúi đầu nhìn cái xác, rất hài lòng. Hắn có thể luyện Thái Đức thành khôi lỗi, đây dù sao cũng từng là một vị Kim Đan cảnh, hẳn sẽ là một thi khôi mạnh.
Luyện thi khôi từ người chết sẽ dễ hơn một điểm so với người sống. Nhưng chuẩn bị cũng khá phức tạp.
[Vui lòng đặt tên cho hệ thống!!]
“Phiền bỏ mẹ”
[Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt túc chủ.]