Xưa nay có thể khống chế Thiên Hạ Đồ chỉ có một mình thiên tử, ngay cả thân vương, hoàng hậu, hoàng thúc cũng không thể.
Vậy mà giờ phút này đây, Hòa Sinh đang cùng hắn tranh giành quyền trưởng khống Thiên Hạ Đồ. Đây là có chuyện gì?
Hẳn là tên này tại trên tinh huyết của mình giở trò gì đó. Chắc chắn là như vậy rồi. Mình thật sơ suất quá, đưa tinh huyết cho Hòa Sinh mà không có hậu bị.
Nhưng ngươi tưởng như vậy là có thể thu được Thiên Hạ Đồ sao? Mơ tưởng!
Thái Đức tiếp tục vận pháp tăng lực triệu hoán.
Thiên Hạ Đồ trong tay Hòa Sinh rung động kịch liệt. Ông! Thiên Hạ Đồ quang mang chiếu rọi.
“A!” Hòa Sinh đau đớn, lấy tay che mắt. Thiên Hạ Đồ thoát khỏi tay, bay lên trên không.
“Tới đây!” Thái Đức quát, đưa tay chụp.
“Đừng hòng!” Hòa Sinh lập tức dùng hai ngón tay phải vuốt từ bả vai trái xuống, máu lập tức dồn vào lòng bàn tay trái bắn vào Thiên Hạ Đồ.
Thiên Hạ Đồ ngừng giữa không, tới tới lui lui. Hai bên giằng co quyết liệt. Cái này giống như hai cái nam nhân đang kéo tay tình nhân, ông nào cũng không chịu nhường.
Ông! một tiếng, Thiên Hạ Đồ phát sáng mở ra.
Thái Đức nhíu mày, Thiên Hạ Đồ tự khởi động. Khốn kiếp! tên thái giám kia rốt cuộc đã giở trò gì?
Thiên Hạ Đồ phát ra lực hút cường đại, hút hai người vào trong. Nó không biết phải chọn ai giữa hai người họ bởi vậy để bọn họ tự quyết đấu với nhau.
Thái Đức rơi xuống một ngọn núi. Hòa Sinh rơi xuống một cánh đồng.
Hai bọn họ đứng dậy. Một từ trên cao nhìn xuống, một tứ dưới đất nhìn lên.
Ánh mắt giao hội. Thái Đức nhìn ra sự thù hận trong mắt đối phương.
“Ngươi là hậu duệ thái tử năm xưa?!” Thái Đức lên tiếng.
Lúc này hắn còn không nhìn ra sự thật thì quá ngu ngốc rồi. Có thể được Thiên Hạ Đồ tán đồng, ngoài hắn ra thì chỉ có thể là người của nhánh này.
Lão tổ không diệt cỏ tận gốc, ngày hôm nay trở thành rắc rối cho hắn.
“Tất cả đều phải trả về đúng vị trí. Ta sẽ lấy lại những gì các ngươi đã cướp của ta.” Hòa Sinh lạnh lùng, xác thực suy nghĩ của Thái Đức.
Hắn bây giờ khí chất hoàn toàn thay đổi, không còn là tên công công ôn nhu, ẻo lả. Trên người toát ra vương giả bá đạo, có khí tượng cửu long vờn quanh. Hắn lúc này thình lình khí tức là cảnh giới giả đan.
Che giấu thật sâu!
Thái Đức thắc mắc:
“Ngươi có thời gian dài nắm trong tay Thiên Hạ Đồ vì sao bây giờ mới cướp?”
“Ta đã từng thử, Thiên Hạ Đồ không nhận.” Hòa Sinh trả lời.
Thiên Hạ Đồ chỉ nhận chính tông mạch.
Còn nhớ năm xưa để Thiên Hạ Đồ đổi chủ, Trung Hưng Hoàng Đế đã bắt hoàng huynh của mình, tức là thái tử, người kế thừa chính danh Thiên Hạ Đồ. Lấy máu của thái tử trộn cùng máu của mình, huyết tế cho Thiên Hạ Đồ, để chí bảo nhận máu của mình, sau đó dần dần thay đổi tỷ lệ.
Phải mất hết mười năm trời, hắn mới thành công hoàn toàn thu phục Thiên Hạ Đồ. Từ đây hắn thành chính mạch. Trong thời gian này, thái tử chịu cực hình không cần miêu tả cũng biết vô cùng thống khổ, hắn thành công thì mới được giải thoát.
Hiện tại, Hòa Sinh thử, Thiên Hạ Đồ có chút phản ứng nhưng không mở ra.
Hắn nghĩ lặp lại cách làm năm xưa, một phần để lấy lại Thiên Hạ Đồ, một phần để trả thù. Bởi vậy thay vì nhìn Thái Đức bị mấy vị cao tăng luyện hóa, hắn lựa chọn giải cứu, tự mình giải quyết.
Thái Đức vẫn còn một thắc mắc:
“Diệp Hồng Vân và ngươi là cùng một bọn?”
Hòa Sinh lúc này cũng không cần phải che giấu nữa, gật đầu:
“Nàng và ta là đồng môn sư huynh muội.”
Thái Đức nhíu mày, chỉ sợ không đơn giản. Hai người này khả năng là đạo lữ đi. Nếu không Diệp Hồng Vân làm sao có thể hy sinh lớn như vậy.
Trận này cục đã bắt đầu từ mấy chục năm về trước.
Đầu tiên là Hòa Sinh đến Đại Trịnh, xây đắp thân phận một cái thư sinh nghèo. Từng bước leo lên đến bên cạnh Thái Đức.
Diệp Hồng Vân xuất hiện, thu hút sự chú ý của Thái Đức, khiến cho hắn hiểu lầm Diệp Hồng Vân là hậu duệ của thái tử năm xưa.
Kế hoạch đến lúc này vẫn đúng như Hòa Sinh muốn. Hắn không chỉ muốn trả thù, mà còn muốn lấy lại ngai vàng, lấy lại tất cả những gì đáng lẽ thuộc về mình.
“Hắc hắc… vì báo thù ngươi ngay cả tự cung cũng làm. Ta không thể không phục ngươi điểm này.” Thái Đức cười giễu cợt. Hắn đang công tâm đối thủ.
“Ngươi một tên phế nhân cũng đòi làm hoàng đế, không sợ trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ sao?”
“Một cái mệnh căn mà thôi, chờ ta bước vào Kim Đan lại tái tạo.” Hòa Sinh đối với chuyện này đã sớm nghĩ cách giải quyết.
Đối với phàm nhân là tuyệt đối không thể nhưng tu sĩ mà nói, đoạn chi trùng sinh còn được, huống chi là tiểu trùng trùng.
“Được, ta muốn xem một tên phế nhân thì có bao nhiêu thực lực.” Thái Đức sắc mặt trầm xuống, đạp mạnh mặt đất, ngọn núi dưới chân nứt ra làm đôi. Hắn ầm ầm lao xuống, không khí nổ bể sau lưng. Bàn tay vỗ ra, là chiêu Cửu Long Tranh Châu.
Hòa Sinh cũng không kém cạnh, đứng trung bình tấn, khí tức tiêu thăng. Hắn gầm lên: “AAAA!”
Hắn hai chưởng chụp lại đánh ra, cũng là chiêu Cửu Long Tranh Châu.
Chín cặp rồng cùng tranh châu. Gào!!!!
Ánh sáng chói lóa, sông núi băng diệt, từng dãy sơn mạch sụp đổ, hồ biển vỡ bờ tràn lan.
Cũng may đây là trong bảo vật, tất cả chỉ là giả tượng. Nếu như ở ngoài thực, chỉ sợ một vùng rộng lớn đã bị quét sạch sự sống.
Chiêu đầu tiên tạm tính ngang tay.
Hòa Sinh là giả đan, kém một cái cảnh giới nhưng Thái Đức liên tục chiến đấu, lại còn trúng độc nên hai bên cân bằng.
Thái Đức biến mất tại chỗ, xuất hiện đã sau lưng Hòa Sinh, hai trảo móc tới phân thây. Cửu Long Phân Thiên!
Hòa Sinh biết đối thủ tấn công, cũng không quay đầu. Hắn gồng lên hét lớn, trên người lập tức phủ một lớp vảy xanh giống như vảy rồng. Đây là Mạch Long Giáp.
Rẹt!!! hai trảo cào dài trên lưng bắn ra hỏa hoa. Hòa Sinh vô sự.
Bên ngoài.
Ầm ầm ầm… Thiên Long Bát Bảo đại triển thần uy đánh cho đám Ám Vệ liên tục bại lui, nếu bọn chúng không phải là tử sĩ chỉ sợ đã sớm quay đầu chạy. Nhưng mà cho dù có liều mạng cũng chỉ kéo dài được một chút thời gian. Bại cục đã định.
Ám Vệ nhanh chóng bị tiêu diệt.
“A Di Đà Phật!” tăng chúng Thanh Long Tự đối với xác chết không phân địch ta chắp tay tuyên Phật hiệu, lẩm nhẩm đọc kinh siêu thoát.
Bọn Trần Anh ngước đầu nhìn tấm Thiên Hạ Đồ đang trải rộng.
“Vương gia thấy thế nào?” Trần Anh hỏi.
Dự Dương Vương ngưng mi:
“Chỉ sợ là dư nghiệt năm xưa.”
Đến bây giờ bọn hắn đã đoán ra thân phận thật của Hòa Sinh. Chỉ bằng vào việc tranh giành quyền khống chế Thiên Hạ Đồ đã sáng tỏ tất cả.
“Chúng ta nên làm thế nào đây?” một vị quan hỏi.
Bọn họ là thần tử, đây là việc hoàng gia, bọn họ theo lẽ không nên can thiệp. Nhưng nếu Thái Đức thắng thì bọn họ chết chắc, còn Hòa Sinh thắng bọn họ chỉ sợ kết cục cũng không có gì tốt đẹp.
Những năm này bọn họ đối với Hòa Sinh làm ra rất nhiều điều xấu. Vui thì gọi một tiếng Hòa đại nhân, không vui thì lớn tiếng mắng: Cái tên bất nhân này!
Hòa Sinh lên làm vua, có thể bỏ qua những sỉ nhục này sao?!
Không thể nào!
Mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía Dự Dương Vương. Hắn híp mắt nhìn, nhỏ giọng:
“Tọa sơn quan hổ đấu.”
“Sau đó…” Trần Anh lên tiếng.
“Hai hổ cùng chết.” Dự Dương Vương nói.
Ý tứ rất rõ ràng, Thái Đức hay là Hòa Sinh đều phải chết. Mọi người khẽ gật đầu đồng tình.
Vậy là tất cả bọn họ đều đứng im, ngước đầu nhìn Thiên Hạ Đồ treo ngược.
Oanh oanh oanh… Hòa Sinh và Thái Đức đánh nhau kịch liệt, chiêu chiêu ác tâm. Thái Đức ban đầu dựa vào tu vi cao hơn mà chiếm một chút thượng phong nhưng càng đánh hắn càng suy yếu, độc phát kịch liệt, hắc tuyến đã lan tới cổ.
Thái Đức gầm lên giận dữ, hắn biết mình sắp không xong rồi.
Khốn kiếp! sao lại có thể như thế?! Mọi chuyện rõ ràng đều trong kế hoạch, chớp mắt một cái hắn rơi vào cửa tử.
Nhưng ta cho dù có chết, các ngươi cũng đừng hòng được toại nguyện.
Thái Đức đã làm ra quyết định trong lòng.
Hắn tay liên tục kết ấn, vỗ vào đan điền. Hắn phồng ngực há miệng phun ra Kim Đan. Kim Đan mặc dù nhỏ như hạt tiêu nhưng quang mang chiếu rọi cả một vùng rộng lớn.
Tất cả mọi người ngước nhìn, không hiểu Thái Đức muốn làm gì.
“Các ngươi đều muốn trẫm chết… khặc khặc… vậy trẫm sẽ để các ngươi chôn cùng.” Thái Đức hai tay nâng Kim Đan cười man rợ.
“Ngươi điên rồi!” Hòa Sinh thất sắc.
Thái Đức đây là muốn tự bạo Kim Đan.
Kim Đan là kết tinh của Kim Đan Cảnh, tự bạo Kim Đan… nghĩ thôi cũng thấy rùng mình! Sẽ chết đấy, tất cả sẽ chết.
“Khặc khặc… đúng vậy! ta điên rồi. Là các ngươi ép ta. Tất cả cùng chết đi!” Thái Đức cười lớn điên cuồng, hai tay giơ cao Kim Đan.
Kim Đan trên bề mặt xuất hiện li ti vết nứt, lực lượng bành trướng, kim quang chói mắt.
Hắn không nói đùa, hắn thật sự sẽ cho nổ Kim Đan.
Phản ứng đầu tiên là Thiên Hạ Đồ, nó không ngừng run rẩy, nếu Kim Đan bạo nổ trong nó, chỉ sợ chín phần bị hủy, phần còn lại cũng chỉ bán được đồng nát.
Thiên Hạ Đồ run rẩy, hất hai bọn họ ra ngoài, bản thân cuốn lại, tự phong ấn, bay vút về phía hoàng cung chạy trốn.
Hòa Sinh không nghĩ nhiều, quay đầu liền chạy.
Đám Trần Anh sắc mặt cũng tái mét, cùng tăng nhân Thanh Long Tự nhảy vào Thiên Long Bát Bảo, mượn nhờ Kim Bảo chạy trốn.
Không ngờ Thái Đức lại chọn cách này, hắn điên rồi!
Không ai muốn đối diện với một vụ nổ Kim Đan cả.
“Ha ha ha…” Thái Đức cười điên cuồng.
Sau đó… thiên địa trắng xóa, thời gian ngừng lại, không gian đứng im. Đám người mất đi tất cả cảm giác, tiếng của vụ nổ cũng không nghe thấy, bọn họ vẫn đang giữ tư thế chạy gấp, nét mặt hoảng sợ.
Một vòng ánh sáng quét qua.
Bụp bụp bụp… từng bóng người tan biến.
Cây cối, đá núi… bị quét sạch, không còn hòn đá nào chồng lên hòn đá nào, sông hồ bị sấy khô. Cảnh tượng như diệt thế.
Khi vụ nổ qua đi.
Thái Đức không thấy đâu, Hòa Sinh cũng không còn.
“A!” hàng loạt những tiếng kêu rên, thất khiếu đổ máu. Trong bát bảo, mặc dù đã được bảo vệ nhưng vẫn chết một đống. Kết quả này có thể nói đã rất tốt.