Rầm rầm rầm… một bên sườn núi chợt sụp đổ để lộ ra một đường hầm bí mật.
Vạn Trùng quốc chủ đưa tay chụp lấy không khí, nhắm mắt cảm nhận, linh khí thật nồng đậm, quả nhiên đây chính là cửa vào linh mạch.
“Khởi động trận pháp, giết hết bọn chúng.” đúng lúc này Bạch Long Vệ chạy tới bao vây, một tên lính chỉ huy hét lên.
Bọn họ đồng loạt kết ấn ký, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, sau đó vỗ xuống mặt đất. Các đường mạch xung đan xen sáng lên.
Vạn Trùng quốc chủ và mười vị thống lĩnh bị bao vây trùng trùng trong các trận pháp.
“Khốn kiếp! trận pháp gì thế này!” Hắc Hung gầm thét, chạy lấy đà dùng cặp sừng bọ hung của mình tông vào vách trận.
Rầm! Trận pháp gợn sóng nhưng không bị phá.
Sát Hồ Điệp tay hết ấn, cả người tan rã thành vô số cánh bướm chập chờn tay, phân tán khắp nơi. Nhưng trận pháp kín không kẽ hở, không một con bướm nào có thể bay thoát.
Đám yêu làm đủ mọi cách nhưng không thể thoát ra được.
“Chủ thượng…” bọn họ gọi.
Tên chủ thượng dưới lớp áo choàng, đôi mắt bắn ra huyết quang một trảo chụp xuống đất, trận pháp vặn vẹo nhưng sau đó lại trở nên như không.
“Ha ha ha… các ngươi đừng phí công vô ích, trận pháp này ngay cả giả đan cũng không phá được. Hôm nay là ngày tàn của các ngươi.” một tên thống lĩnh mặc bạch y lớn tiếng cười.
“Bạch Long Vệ, kết ấn! luyện chết đám sâu bọ này!” hắn lớn giọng ra lệnh.
Bọn Bạch Long Vệ bàn tay ấn vào trận pháp, linh khí tràn vào, trận pháp theo bọn hắn điều khiển. Trước đó trận pháp là tự hành điều khiển.
Núi Bạch Mã là yếu điểm của Đại Trịnh, bởi vậy các đời hoàng đế liên tục gia cố, ngay cả giả đan cũng bị vây khốn.
Tên thống lĩnh tuyên bố muốn luyện chết Vạn Trùng quốc chủ không phải nói đùa.
Oanh! bầu trời vỡ ra, một khối thiên thạch to như ngọn núi rơi xuống mang theo vô cùng lực lượng. Bọn Vạn Trùng quốc trước mắt nó chỉ như sâu kiến.
“Để ta!” Hắc Hung hét lớn, biến trở lại chân thân là một con bọ hung màu đen khổng lồ, nó vươn cặp sừng to lớn đâm vào thiên thạch.
Oanh! hai bên va chạm, viên thiên thạch rạn nứt, từng mảnh thiên thạch văng tung tóe khắp nơi. Hắc Hung sụp xuống thân hình, sừng xuất hiện vết rạn, nội tạng nhộn nhạo.
Đám thống lĩnh liên tục ra tay ngăn cản.
Phốc phốc… không tránh kịp, La Y bị mấy mảnh thiên thạch cắt vào người, nàng không đau mà càng giận hơn.
La Y há miệng hét lớn, từng vòng âm ba xoắn nát mảnh vỡ.
Khi các mảnh vỡ rơi xuống pháp trận, kỳ lạ là không gây tổn hại cho pháp trận mà giống như giọt nước vào hồ, hòa vào trong trận.
Vừa mới hóa giải xong thiên thạch thì dưới chân đột nhiên rung động, mặt đất nứt ra, phía dưới phun lên nhiệt hỏa hừng hực.
Gào! từ dưới một con hỏa tích dịch chui lên, cả người giống như là từ dung nham cấu thành.
Nó vung đuôi quẫy, dung nham bắn tung tóe.
“Cẩn thận!” đám yêu nhảy lên tránh né.
Con hỏa tích dịch nhảy chồm lên vồ lấy Xích Hoàng, há cái miệng nhiễu dung nham cắn tới.
Xích Hoàng tốc độ chậm, không kịp tránh né, hắn gầm lên.
“Muốn ăn ta không dễ đâu!”
Lưng hắn phát sáng, một lồng bảo vệ bao quanh.
Phập! hàm răng của quái thú cắm ngập vào lồng bảo vệ khiến cái lồng rạn nứt như mạng nhện.
Chu Ôn búng nhảy lên, hắn là một con châu chấu màu xanh, đáp xuống lưng con tích dịch, hàm răng mở rộng, két một tiếng, cắn đứt đầu con tích dịch.
Ầm! con tích dịch đổ sụp, thân thể hòa tan thành dung nham, biến mất trong trận pháp.
“Chu Ôn, tốt lắm!” Thanh Lang giơ ngón cái khen ngợi. Những yêu còn lại thở phào vui mừng.
Nhưng niềm vui chẳng được bao lâu thì… phốc! một thanh kiếm từ dưới pháp trận phóng lên, chém vào Đại Cường, một con gián.
“Đại Cường!” La Y hét lớn.
Đại Cường cái đầu lủng lẳng, chỉ còn dính một chút thịt với cổ.
La Y muốn chạy tới giúp nhưng đã bị Thanh Lang ngăn lại:
“Hắn không chết được. Trước tiên lo cho tính mạng ngươi đi.”
Thanh kiếm sau khi bay lên lại vòng xuống tấn công. Xoẹt! một vệt ánh sáng lóe lên.
Sát Hồ Điệp dựng tóc gáy giật mình, khi kịp định thần thì thanh kiếm đã điểm sát mi tâm. Quá gần! không còn kịp thi triển Hồ Điệp Hóa.
Chúng yêu cũng không kịp phản ứng, tất cả chỉ biết trơ mắt nhìn Sát Hồ Điệp bị giết.
Vút! chính lúc này một bóng đen lao tới, vung ra bàn tay chặn lại mũi kiếm.
Keng! thanh kiếm giống như đâm vào tấm sắt bị bắn ngược ra.
“Chủ thượng!” Sát Hồ Điệp hô lên.
Tong! nàng thấy được từ bàn tay nhỏ xuống một giọt máu. Nàng vô cùng lo lắng.
“Không sao!” vị chủ thượng thu lại bàn tay vào trong tay áo, giọng bình tĩnh.
“Không thể tha thứ được!” chúng yêu hét lớn trong lòng, thái độ giận dữ.
“Hồ Điệp Hóa!” Sát Hồ Điệp quát lớn, thân hình tan biến thành vô số cánh hồ điệp.
“Thiên Võng!” La Y há miệng phun ra tầng tầng mạng nhện bao trùm.
Đại Cường nâng lên cái đầu đặt vào cổ, huyết nhục nhúc nhích lối lại, không hổ là gián yêu, sức sống thật mãnh liệt. Hắn há miệng phun ra dịch ăn mòn hôi thối.
Mấy vị thống lĩnh còn lại cũng đồng loạt ra tay.
Xoạt! lưỡi kiếm lướt ngang chém đứt Thiên Võng, tàn sát hồ điệp, thanh kiếm đi như điện, lóe lên rồi biến mất. Các vị thống lĩnh không làm gì được, ngược lại còn bị nó làm thương tích.
“Khốn kiếp!” bọn họ mắng to trong lòng.
Như vậy thì làm sao mà đánh nữa!
Thanh kiếm này do trận pháp tạo ra nhưng mức độ cứng rắn, sắc bén không thua kém Trúc Bảo cửu cấp. Rất khó chơi!
“Hừ!” vị chủ thượng hừ lạnh, tay áo vung lên. Trong tay áo một cơn gió lốc bay ra cuốn lấy thanh kiếm vào trong.
Thanh kiếm vùng vẫy nhưng không thoát được, trong tay áo nó liên tục trồi lên, muốn phá vỡ tay áo, kết quả là đều vô ích. Răng rắc… có tiếng gãy vỡ.
Phụt! đám Bạch Long Vệ bên ngoài điều khiển trận pháp bị phản phệ há miệng phun máu.
“Trận pháp này cũng chẳng phải cái gì ghê gớm, không đủ linh lực cung cấp thì nó cũng chỉ là một cái phế trận.” vị chủ thượng buông lời khinh thường.
Đám thống lĩnh tinh thần lên cao. Đúng như vậy, chỉ cần tiêu hao hết linh lực của đám bày trận thì bọn họ có thể phá trận.
Đây là cuộc chiến tiêu hao.
Bọn họ tự tin mình sẽ thắng, bởi vì bọn họ đều tu vi Trúc Cơ, nội lực hùng hồn. Quan trọng nhất là chủ thượng ở đây, chủ thượng là bất khả chiến bại.
“Đổi người!” tên đội trưởng Bạch Long Vệ quát lệnh. Những kẻ bị thương được kéo ra ngoài, người khác lập tức thế vào chỗ trống giữ vững trận pháp.
Đứng từ trên núi nhìn xuống, bọn Trần Anh sắc mặt phức tạp.
Bọn họ tất nhiên không ưa Vạn Trùng Quốc, muốn bọn chúng chết trong trận. Nhưng nếu bọn chúng chết thì ai sẽ phá trận, lúc này bọn họ lại mong Vạn Trùng Quốc thành công.
“Trận pháp này không tầm thường, vương gia có cách phá giải?” Vương Song lên tiếng hỏi.
Dự Dương Vương lắc đầu:
“Cửa vào mỏ linh mạch là bí mật cao nhất của Đại Trịnh, chỉ có hoàng đế biết. Ta khi nhận Lệnh Vương Kiếm mới được lão tổ nói cho Đại Trịnh có mỏ linh mạch, sau đó thì không còn gì nữa.
Ta làm sao biết được cách phá giải.”
“Chúng ta xuống dưới sao?” Vương Song lại hỏi.
“Không vội! nơi đây được từng đời từng đời hoàng đế gia cố, không dễ vượt qua. Nếu không có Thái Đức dẫn đường sẽ gặp nguy cơ như bọn chúng.” Dự Dương Vương vừa nói vừa chỉ tay đám Vạn Trùng Quốc.
Dự Dương Vương đưa mắt nhìn quanh, hét lớn:
“Hoàng huynh, Vạn Trùng Quốc xâm nhập, đệ tới cứu giá, xin hoàng huynh lên tiếng.”
Im lặng, không ai trả lời hắn.
Dự Dương Vương tiếp tục hét lên vài lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, xem ra Thái Đức không tin bọn họ, cũng phải thôi.
“Thay vì lớn tiếng kêu gào sao chúng ta không hợp tác.” đúng lúc này phía dưới chân núi vọng lên tiếng nói.
Đám Trần Anh cúi đầu nhìn xuống, là Vạn Trùng quốc chủ.
“Quốc chủ nói đùa, chúng ta đang là tử địch đấy.” Dự Dương Vương cười khẩy nói.
“Tử địch… ha ha ha… không chung lợi ích mà thôi! nhưng bây giờ thì chúng ta có chung lợi ích rồi.” vị chủ thượng cười nói.
Đám Trần Anh nhìn nhau phân vân.
Vị chủ thượng ngửa mặt cười lớn. “Các ngươi còn chần chờ nữa, đợi hắn kết Kim Đan thành công, các ngươi cũng biết kết cục của mình rồi đấy.”
Bọn họ liếc mắt với nhau, Dự Dương Vương đột nhiên nổi giận đùng đùng:
“Vạn Trùng quốc chủ to gan! ngươi cho rằng bằng vào vài câu nói có thể ly gián được bọn ta. Bọn ta trung thành tuyệt đối với bệ hạ, với Đại Trịnh.”
“Trần Anh ta thề chết trung thành với bệ hạ.”
“Hôm nay, rìu của Vương Song ta sẽ uống máu các ngươi.”
Trần Anh và Vương Song lần lượt tỏ thái độ.
“Ha ha ha… đám côn trùng các ngươi quá khinh thường danh sĩ Đại Trịnh.” tên đội trưởng Bạch Long Vệ cười lớn tự hào.
Vạn Trùng quốc chủ liếc mắt, không thèm tranh luận.
“Bạch Long Vệ, bọn ta giúp quý vị!” bọn Dự Dương Vương phi thân nhảy xuống.
“Đa tạ các vị vương công đại thần, chỗ này bọn hạ quan giữ được.” tên đội trưởng lên tiếng.
“Vị tiểu tướng này không cần khách sáo.” Dự Dương Vương cười híp mắt.
Rồi đột nhiên… phốc! hắn bị một bàn chụp lấy cổ, khóa lại khí cơ.
Cùng lúc những người khác ra tay, khống chế lại toàn bộ Bạch Long Vệ.
“Vương gia, ngài…” hắn hoàn toàn bị bất ngờ.
“Ngươi một lòng trung thành lại bị đám Vạn Trùng Quốc giết, ta thấy rất tiếc. Ta sẽ báo lên hoàng huynh phong thưởng cho sự hy sinh của ngươi.” Dự Dương Vương kéo lên nụ cười nói.
Tên đội trưởng không hiểu một chút nào.
Răng rắc… trận pháp bị Vương Song bổ ra.
Trận pháp này bên trong khó phá, bên ngoài lại dễ phá.
“Vạn Trùng quốc chủ!” Trần Anh nhắc một câu.
“Loài người các ngươi luôn như thế giả dối.” Vạn Trùng quốc chủ khinh bỉ một câu.
“Quốc chủ không cần mỉa mai, quốc chủ nên biết phải làm gì?” Dự Dương Vương nói.
Vạn Trùng quốc chủ phất tay, đám thuộc ra tay giết toàn bộ Bạch Long Vệ đang bị khống chế, vết thương mười phần rõ ràng.
Dự Dương Vương lúc này cười híp mắt, nói:
“Hợp tác phá trận?”
“Hợp tác phá trận.” Vạn Trùng quốc chủ gật đầu.
Bọn họ không cần bàn bạc, đều là người thông minh, nói ít hiểu nhiều, thậm chí không cần nói vẫn hiểu.
Bọn họ phân thành từng nhóm nhỏ tiến hành thăm dò trận pháp.