Thái Đức dẫn Diệp Hồng Vân đi sâu xuống lòng đất.
Xung quanh vách động còn thấy được vết đào cuốc nham nhở. Hang động toát lên vẻ hoang cổ, có thể ngửi được mùi rêu mốc, nghe tiếng nước nhỏ tong tong.
Diệp Hồng Vân hít sâu một hơi, linh khí thật nồng đậm, nếu ở đây tu luyện một ngày có thể so bên ngoài một năm. Thái Đức thấy thái độ của nàng thì cười đắc ý, đây chính là bảo khố lớn nhất của Đại Trịnh.
Bọn họ đi qua các hang động ngoằn ngoèo, cuối cùng đến một chỗ động rộng lớn, đây là động trung tâm, có nhiều đường hầm thông đi các hướng, những cửa động này đều đã bị phong ấn lại.
“Đây chính là nơi ta chuẩn bị kết đan cho chúng ta. Những cửa động đều đã bị ta phong ấn lại, một khi mở ra linh khí sẽ ào ào đổ vào.” Thái Đức dang hai tay tự hào nói.
Hắn đạp chân một cái, các mạch xung dưới đất sáng lên chạy lan khắp hang động, trở thành một trận pháp bao trùm.
Diệp Hồng Vân phất tay lấy ra dụng cụ.
Năm khối trụ thủy tinh rơi xuống năm phương vị, trấn giữ ngũ hành trận pháp.
Năm người bọn Mạc Thiên Cửu bị trói vào năm khối thủy tinh đối ứng với thuộc tính linh căn của bọn họ.
Trung tâm trận pháp là âm dương bát quái đồ.
Diệp Hồng Vân ngồi vào phần dương điểm âm, Thái Đức ngồi vào phần âm điểm dương.
Diệp Hồng Vân kết ấn miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Phốc! trụ thủy tinh phóng ra hàng loạt gai nhọn, cắm vào cơ thể năm người nhưng tránh chỗ hiểm, không giết chết bọn họ. Gai nhọn bắt đầu hấp thu máu của bọn họ.
Trụ thủy tinh lập tức sáng lên, dòng máu từ trụ thủy tinh chuyển vào mạch xung trận pháp, theo từng khe rãnh tới trung tâm âm dương đồ.
Đến phiên Thái Đức, hắn kết ấn mở ra một phần trận pháp cho linh khí đổ vào.
Từng sợi linh khí đi vào pháp trận, hòa cùng với máu tạo thành hỗn hợp máu - linh khí.
Diệp Hồng Vân và Thái Đức hai tay chưởng chạm vào nhau, công pháp điều hòa phối hợp, ở giữa xuất hiện một điểm hắc quang, hỗn hợp máu và linh khí bốc hơi, từng sợi lượn lờ bị điểm hắc quang này hấp thụ.
Bọn họ đang luyện đan, một phương pháp luyện đan vô cùng kỳ lạ, gọi là Nghịch Tế Song Luyện Đan.
Phương pháp này bị liệt vào hàng cấm thuật, Xiển Giáo từ lâu đã cấm dùng nó, không biết vì sao Diệp Hồng Vân lại có, mang đến Đại Trịnh.
Thuật này bị cấm không phải vì nó tàn ác giết người luyện đan. Chuyện giết người luyện đan ở tu tiên giới quá phổ biến, nếu hiệu quả ngay cả tông môn chính phái cũng sẽ âm thầm làm.
Thuật này có hai cái khó:
Thứ nhất cần ngũ hành linh căn tu luyện một loại công pháp. Không phải cứ tùy tiện bắt tu sĩ ngũ hành linh căn là dùng được.
Thứ hai viên đan này sẽ khiến người dùng dễ bị điên, linh đài vẩn đục, ảnh hưởng đến tương lai tiến cảnh. Một khi đã dùng đan này sẽ chết tại cảnh giới Kim Đan sơ kỳ.
Đệ tử tông môn lớn nghe vậy có lẽ sẽ sợ nhưng với Thái Đức như vậy quá đủ.
Kim Đan sơ kỳ ở mảnh đất này chính là trời, quan trọng nhất là tuổi thọ được kéo dài.
Nhiều người đều nói hắn ngu ngốc khi thấy hắn luyện trường sinh đan.
Ai cũng biết trường sinh chỉ có Chân Tiên, không thể nào do một viên đan quyết định.
Hắn không hiểu sao? hắn hoàn toàn hiểu nhưng hắn thích đùa giỡn lòng người. Để tất cả mọi người hiểu lầm, sau đó sẽ phải ngỡ ngàng bật ngửa. Như vậy mới thú vị.
Muốn sống tiếp, mục tiêu thực tế hơn chính là tiến cấp.
Kết Kim Đan, hắn sẽ có thêm ba ngàn năm thọ nguyên, đủ sức cho hắn hưởng thụ một thời gian dài.
…
Cách núi Bạch Mã năm mươi dặm, đoàn yêu Vạn Trùng Quốc dừng chân. La Y chỉ tay:
“Chủ thượng, chính là ngọn núi kia, thuộc hạ cảm ứng được Khiển Ty Trùng đang nằm trong ngọn núi.”
“Xem ra trong núi có mật thất.” vị chủ thượng nhận xét một câu, quay sang nhìn Mậu Thổ lệnh: “Đào hầm!”
“Vâng!” Mậu Thổ chắp tay, sau đó nhảy chồm lên chui xuống đất biến mất.
“Hậu Hoàng, thăm dò tình hình.” vị chủ thượng tiếp tục ra lệnh.
“Vâng!” Hậu Hoàng đáp, há miệng phun ra bầy ong vô tận.
Chúng yêu thì im lặng chờ đợi.
Nửa giờ sau, đột nhiên… oanh oanh oanh! có tiếng nổ lớn liên hồi. Tiếp theo là một tiếng hét thảm thiết.
Chúng yêu đứng dậy, sắc mặt căng thẳng, tiếng hét là của Mậu Thổ, xem ra đã gặp bất trắc.
“Chủ thượng…” Hắc Hùng hỏi ý kiến.
Vị chủ thượng nhíu mày, chưa đưa ra quyết định.
Hậu Hoàng thông qua bầy ong truyền về tin tức, vội nói:
“Mậu Thổ đã bị phát hiện, bị trận pháp đánh cho trọng thương, một đoàn tu sĩ đang vây giết, tình thế vô cùng nguy hiểm.”
“Đi!” vị chủ thượng lập tức ra lệnh.
Mậu Thổ là Trúc Cơ hậu kỳ nhưng tấn công và phòng thủ đều không mạnh. Nếu không được cứu chỉ sợ chết chắc.
Bầy yêu phóng như điên tới núi Bạch Mã.
Cùng lúc, cách núi Bạch Mã chỉ trăm mét, tại khu nghỉ dưỡng, nghe được tiếng nổ, đám Trần Anh đứng bật dậy hướng mắt về ngọn núi.
Trần Anh đảo mắt mấy vòng, ánh mắt lóe sáng, cơ hội đến rồi. Hắn phóng lên cao, vận nội lực hét lớn:
“Núi Bạch Mã có thích khách, Dự Dương Vương, Vương Song hai vị theo ta hộ giá bệ hạ.”
Bọn Dự Dương Vương vừa nghe lời này liền đoán ra ý của Trần Anh, lập tức hô ứng.
“Cấm Vệ Quân đâu? nhanh chóng bảo vệ hoàng thượng.” Dự Dương Vương hét lớn. Cấm Vệ Quân là quân có nhiệm vụ bảo vệ hoàng gia, chỉ nghe lệnh một mình hoàng đế.
Nghe lời này, chủ soái Cấm Vệ Quân hơi chần chờ.
“Nhanh lên! còn chờ gì nữa, bệ hạ đang gặp nguy hiểm, nếu bệ hạ có chuyện gì, các ngươi đừng hòng mong sống.” Dự Dương Vương quát tháo.
Chủ soái Cấm Vệ Quân nghe vậy lập tức phát lệnh, lấy đi một phần ba số quân đến núi Bạch Mã, hai phần ba còn lại thì ở lại bảo vệ hoàng tộc, những người cũng đang nơm nớp lo sợ.
“Bắc quân đâu? theo ta hộ giá!” Vương Song chớp thời cơ điều động quân.
Lần này lễ tổ hắn chỉ được phép mang theo năm mươi thân binh, nhưng những người này đều là tinh anh trong tinh anh.
Đoàn người nhanh chóng tiếp cận núi Bạch Mã.
“Dừng lại!” Hòa Sinh đưa tay ngăn lại.
“Hòa Sinh, tránh ra! bọn ta phải cứu giá.” Trần Anh hét lớn.
“Không có lệnh của bệ hạ, ai cũng không được lên núi. Nếu không giết không tha!” Hòa Sinh lạnh giọng.
“Hừ, Hòa Sinh nhìn đây.” Dự Dương Vương cầm ra một thanh kiếm ngắn, chạm khắc tinh xảo đính ngọc quý.
“Đây là Lệnh Vương Kiếm, thấy kiếm như thấy bệ hạ, còn không nhanh tránh đường.”
Hòa Sinh nhìn thanh kiếm, đúng là Lệnh Vương Kiếm. Kiếm này không phải do Thái Đức ban, Dự Dương Vương dẫn đầu phe hoàng gia có lẽ vị lão tổ nào đó ban cho, nhằm kiểm soát quyền lực của hoàng đế.
Hòa Sinh lắc đầu:
“Lệnh Vương Kiếm cũng không được! không có mệnh lệnh trực tiếp từ bệ hạ, Hòa Sinh tuyệt không nghe bất kỳ lệnh của ai?”
“To gan! ngươi đây là muốn tạo phản đúng không?” Dự Dương Vương quát lớn.
Hòa Sinh không lùi một bước:
“Vương gia xin rời khỏi đây!”
Rầm rầm rầm… đối diện phía bên kia núi vang lên kịch liệt tiếng chấn động, hình như đang có đánh nhau lớn.
“Bệ hạ đang gặp nguy hiểm, Hòa Sinh! nếu ngươi còn tiếp tục ngu ngốc, đừng trách bọn ta.” Dự Dương Vương tỏ ra lo lắng cực độ cho hoàng huynh, nộ khí xung thiên, mất đi bình tĩnh.
Hòa Sinh ngoái nhìn, lo lắng không kém nhưng hắn vẫn bình tĩnh, nói:
“Vương gia yên tâm, bệ hạ sẽ không có vấn đề gì, xin vương gia…”
Bành! hắn chưa kịp nói hết thì một chưởng đã đánh vào vai, khiến hắn bay ngược ra sau, đập vào đám binh sĩ, khóe miệng trào máu, đau đến thấu tim gan. Hắn gần như đã bị ngất đi.
“Hừ, nể tình ngươi có công đánh giặc, ta chỉ cảnh cáo.” Dự Dương Vương hừ lạnh. Một tên Luyện Khí Kỳ thì làm sao chịu được một chưởng của hắn.
Hắn cầm Lệnh Vương Kiếm giơ cao, lớn tiếng:
“Thấy kiếm như thấy bệ hạ, tất cả theo ta cứu giá.”
“Không… không được…” Hòa Sinh thều thào nhưng hắn đã vô lực.
Quân lính rẽ ra hai bên nhường đường.
Bọn Dự Dương Vương lập tức phóng lên núi.
Khi đã lên núi, giữa sân tế, bọn họ thấy được thái tử đang nằm thoi thóp, độc chất đã lan toàn thân, không thể cứu nữa.
Dự Dương Vương liếc mắt một cái, không để ý nữa. Hắn chợt có cảm giác không lành.
Hắn trước đó nghĩ rằng là hắn dùng tình cha con thuyết phục Thái Đức đến đây, mở ra linh mạch cứu thái tử. Nhưng thái tử sắp chết, Thái Đức lại không thấy đâu.
Thái Đức nào có ý cứu thái tử.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình như một tên hề, cứ nghĩ mình thông minh dụ được Thái Đức, hóa ra mình lại bị Thái Đức lừa.
Chỉ sợ kẻ ám sát thái tử chính là Thái Đức.
Hoàng gia tranh đấu, con giết cha, cha giết con có gì là hiếm.
Khốn kiếp Thái Đức! Dự Dương Vương nghiến răng mắng to trong lòng.
Thái Đức quyền mưu quá đáng sợ! chỉ sợ bọn họ xông lên núi cũng nằm trong tính toán của Thái Đức.
Phải làm sao đây!?
Dự Dương Vương lúc này chợt xoắn xuýt.
“Diệp Hồng Vân không ở chỗ ở.” Trần Anh lên tiếng, kéo sự chú ý của mọi người. Hắn tiếp tục: “Ta đã nhờ mấy vị cao tăng khống chế Diệp Hồng Vân, kết quả không phát hiện ai ngoài Trần Hảo. Tên này bị trúng thuốc mê, đang ngủ say như chết.”
“Năm tên đệ tử mất tích mang năm thuộc tính ngũ hành. Trần Hảo là lôi thuộc tính nên bị bỏ lại. Xem ra suy đoán của chúng ta đã đúng.” Vương Song lẩm bẩm.
Hơn năm mươi năm trước, Diệp Hồng Vân đến Đại Trịnh, trở thành quốc sư, nàng ta lúc đó có tám vị đồ đệ, vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà năm người không còn thấy tung tích nữa.
Lúc đó các phe chèn ép phủ quốc sư nhưng chưa nhất trí liên hợp, nên việc mấy vị đệ tử quốc sư gặp nạn, phe này cứ nghĩ là do phe kia làm, nhiều dấu vết cũng đã chứng minh điều đấy.
Sau khi Thái Đức bỗng nhiên cải lão hoàn đồng, quốc sư càng được trọng dụng, bọn họ bắt đầu liên hợp với nhau.
Cùng trao đổi, các thông tin dần hé lộ sự thật.
Diệp Hồng Vân dùng đệ tử có ngũ hành linh căn làm cái gì đó, mà Thái Đức cải lão hoàn đồng chỉ là bước đầu, bước tiếp theo chính ở ngay đây.