Kết thúc buổi hoạt động ngaòi giờ lên lớp, với bao công sức bỏ ra, cuối
cùng tổ 1 của nó cũng dành đc chiến thắng, với phần quà là mấy con sứ
lưu niệm, nhưng món quà mà chúng nó kết nhất là miễn trực nhật 1 tháng,
cùng với những lời khen ko ngớt từ phía Đoàn trường lẫn thầy Hùng xi
lanh. Để ăn mừng chiến thắng, chúng nó quyết định đập phá tại “Ko tên
quán”.Cái quán nhỏ, đúng là gần như tan tành bởi tiếng hò hét ăn mừng
của chúng nó.
- Này, ai đã quay cảnh tôi hát hả? – Nó giơ cái
xiên vẫn còn cắm miếng nem chua rán chỉ vào mặt từng thằng con trai.
Thằng Duy te tởn.
- Tôi đó, thấy trình độ nghệ thuật cao ko?
- Này thì cao này! – Nó ngoạm miệng nem chua rán rồi ko thương tiếc lấy cái xiên hăm doạ chọc túi bụi thằng bạn.
- Á, má ơi! Đừng, đừng… Chị hai ơi…. Tha cho em!....
Thế là những tiếng cười lại vang lên khanh khách trên những khuôn mặt
sáng ngời. Có một chàng trai cười nhiều lắm và đôi mắt chỉ nhìn vào một
người con gái mà thôi.
****
Nó nằm ôm gâú và lại mơ
màng đến bạch mã hoàng tử mang tên “Thầy”. Hình như nó thấy nhớ thầy,
nhưng nhắn tin giờ này có làm phiền thầy ko nhỉ? Đã gần 10h đêm rồi mà.
- “Thầy ngủ chưa ạ?”
- “Cô bé chưa ngủ à?”
- “Dạ chưa, hì, tự dưng muốn nói chuyện với thầy!”
- “Chuyện lạ nha, uk, hôm nay thầy sẽ là ông bạn dốc bầu tâm sự cùng em”
- “Trời, em có tâm sự gì đâu….”
-“….”
Đặt điện thoại lên đầu giường, nó kéo gối và nhắm mắt đi ngủ. Có một nụ cười cứ nở mãi trên môi nó ko thôi. Có lẽ, đc nói chuyện với thầy là
một niềm vui với nó.
****
Vừa mới bước ra khỏi phòng,
nó vô cùng ngạc nhiên ko hiểu từ đâu chui ra một chiếc bánh kem có hình
quả táo tầu to tướng, cùng dòng chữ: “Cám ơn dì nhỏ của tôi”. “Cám ơn dì nhỏ của tôi” là của ai nhỉ? Nó ngẫm nghĩ và chợt mỉm cười.
- Ko
đùa đấy chứ? Của Huy Vũ tặng mình à? Cái tên này, muốn chết hay sao mà
dám đề là dì nhỏ của tôi. Xí, còn lâu nhá, tôi ko làm dì nhỏ của ông
đâu, tôi chỉ muốn làm “mợ nhỏ” của cậu thôi! Hì hì – nó lại nghĩ đến
thầy rồi đó. Và nó ko hề biết rằng trong góc khuất có một cậu bè đôi mắt buồn rười rượi.
Nó xuống đến phòng ăn, chờ mãi Huy Vũ mới xuống.
- Nè. – Nó đẩy miếng bánh ngọt cho Huy Vũ. – Ngon lắm, phần ông đó. Mua ở đâu vậy hả?
- Ở đâu mà chả đc! You ăn đi, tôi ko thích bánh ngọt. – Nói rồi Huy Vũ
ăn phần ăn sáng của mình mà chả thèm để ý đến nó và miếng bánh ngọt thơm ngon trên bàn.
Huy Vũ ăn xong với cặp đi ra lấy xe, bỏ mặc nó ngồi ở đó với khuôn mặt vẫn còn tức tối.
- Cậu ta bị sao ko biết! – nó nhăn mặt.
- Cô chủ à? Cậu chủ ko sao đâu. Bánh là do cậu chủ làm đó, ko phải mua đâu. – Cô giúp việc khẽ cười nói với nó.
- Thật ạ? Cậu ta mà biết làm bánh ngọt sao? Cô ko đùa cháu đấy chứ?
- Thật mà! Cậu ấy giỏi làm bánh ngọt lắm! Giống hệt bà chủ ngày xưa. –
Hoá ra là vậy. Nó ngạc nhiên lắm vì ko ngờ một anh chàng như Huy Vũ lại
biết làm bánh ngọt và giờ nó đã hiểu.
****
Huy Vũ dắt xe ra đến cổng, nó xách túi chạy theo sau.
- Huy Vũ này! Bánh ngọt ông làm ngon lắm! – Huy Vũ quay ngoắt ra nhìn
nó! – Hì, ko ngờ ông lại giỏi như thế! Bữa nào dạy tôi làm với nhá!
- Ko!
- Sao ki bo vậy?
- Ko thích?
- Sao ko thích?
- Hỏi nhiều!
- Này!
- Gì?
- Dạy đi mà! Năn nỉ đấy, Huy Vũ đẹp trai! Ôi ai mà đẹp trai thế này nhỉ?
- Có đi học ko? Ở đấy mà nói linh tinh.
- Thôi mà, đc tôi khen đẹp trai chẳng sướng quá lại còn! Dạy tôi làm bánh ná!
- Để xem đã!
- Hì, ông hứa rồi đó!
- Ai hứa? Người ta bảo xem đã cơ mà!...
Thế là trên con đường quen thuộc, với những hàng cây xanh ngát, những
cơn gió sớm thổi nhè nhẹ có hai cô cậu cứ tranh luận mãi ko thôi. Thỉnh
thoảng lại có tiếng kêu la của cậu bé bởi những cái cấu, véo, đấm của cô bé ngồi sau. “Ai bảo ko chịu dạy người ta làm bánh! Cho chết nè!”
****
“Kít…”. Hai chiếc xe máy gần như chạm đầu vào nhau nếu ko có hai tiếng “kít” từ hai chiếc xe vang lên.
- Này cậu! Đi đứng thế à? - Một cô gái trẻ với khuôn mặt khá đẹp, mặc váy công sở trên con LX đỏ cau mặt.
- Xin lỗi cô, tôi nghĩ khi đi từ ngõ ra cô phải bấm còi.
- Còn cậu, đi qua ngõ sao cũng ko bấm còi?
- Vậy thì cả hai chúng ta đều sai, hơn nữa cũng ko có bên nào bị sao
cả. Chúng ta ko cần ở đây đôi co nữa. Chào cô, tôi phải đi làm rồi! –
Nói rồi anh chàng đi con PS phi thẳng bỏ lại cô gái trẻ đầy ấm ức.
****
- Mày ơi, hình như Hạnh đại ca đi công tác về rồi đấy! - Nhỏ Chins tíu tít.
- Thật à? Ôi, thần tượng của tao về rồi à? I love you cô! - Nhỏ Gấu hôn môi xa liên tục. Nó ngồi nghe tin cũng thấy vui, cô Hạnh về thì đúng là cả trường vui rồi. Cô vừa xinh, dáng lại đẹp, đặc biệt tính cách lại
cực hay. Nói nhỏ nhé, tính cô như đàn ông, ăn nói to kinh khủng, hay cáu giận nhưng vui tính, và quản lý học sinh, thôi rồi, nghiêm cũng kinh,
mà thoáng cũng ghê. Thế mới gọi là Hạnh đại ca.
...
Trong
khi cả lớp đang thao thao bất tuyệt, chợt một cô giáo trẻ với mái tóc
uốn, những đường cong hoàn mĩ thể hiện rõ qua bộ đồ váy công sở cực
sang.
- Các em trật tự chưa nào?
Cả lớp vỗ tay ầm ầm, những tiếng la hét vang lên:
- Hoan hô, cô đã về! Chúng em yêu cô nhiều lắm!
“Rầm” - Tiếng thước kẻ đập vào bàn. Cả lớp im thin thít! Cô giáo trẻ
với khuôn mặt nghiệm nghị, chợt dãn ra cùng nụ cười đầy trìu mến!
- Nhớ các em quá! - Cả lớp gần nhử đổ rạp. Đúng là Hạnh đại ca đã trở về!
Đoạn này có ko hay cũng đừng giận cỏ ná, cỏ đang ốm nhưng vì lời hứa
với mọi người bên hoahoctro.com nên quyết định post tiếp. Mọi ng ủng hộ
cỏ ná!
Cánh cửa phòng khẽ mở ra, tiếng ken két nho nhỏ vang lên, tiếng bước chân nhẹ nện trên sàn nhà, ánh đèn ngủ xanh két.
- Này, này! – Đôi bàn tay dài dài, trắng trắng, xanh xanh khẽ đặt lên vai cậu bé.
- Gì thế? - Cậu bé cau có, mở mắt ra. – AA… - Tiếng la chưa kịp hết câu đã bị bàn tay nhỏ chặn lại.
- Điên à! Tôi Cỏ đây!
- Um… uma… - Nó vội vàng bỏ tay ra khỏi mồm Huy Vũ, cười toe. – You đang đêm mò sang đây doạ ma tôi đấy à?
- Hì, đâu có! Tôi ko ngủ đc!
- Hả?
- Tôi muốn làm một cái bánh kem! Ông dạy tôi làm nhé! Giống cái bánh sáng nay ý.
- Đang đêm, làm cái gì mà làm chứ! Tôi buồn ngủ lắm! – Nói rồi Huy Vũ vớ cái gối ngủ tiếp!
- Này thì ngủ, ngủ này! – Nó lấy tay cù lách Huy Vũ.
- Ôi, buồn chết đi đc! You tha cho tôi!
- Muốn tha thì dạy ng ta làm bánh đi!
- Để mai nhá!
- Ko! Ngay bây giờ!
- Trời ơi! Đất ơi! Mẹ ơi!
****
- Khẽ thôi ko mọi người dậy cả giờ!
- Biết rồi! – Hai đứa chúng nó bắt đầu hì hục trong bếp. Huy Vũ mang ra cả một đống đồ nghề lẫn nguyên liệu làm bánh.
- Đây đều là đồ nghề của mẹ tôi cả đó!
- Vậy à? Mẹ ông nấu nướng giỏi lắm đúng ko?
- Ừ ngày bé tôi thường đứng ngắm mẹ tôi nấu ăn cho cả nhà. Nhìn mẹ tôi lúc đấy đẹp lắm. Mẹ hay cười giống…
- Giống ai?
- À ko!
- Ông làm sao thế? Cùng lắm là giống tôi chứ gì? – Nó lại cười toe.
- Ừ! - Nụ cười im bặt. Ko hiểu sao nó lại có cảm giác lạ thế. Nó giống mẹ Huy Vũ ư? Người mà cậu ta yêu thương nhiều lắm!
…
- Này ko phải làm thế đâu!
- Thế thì làm gì?
- Đã bảo ko phải thế mà!
- Kệ chứ! Thế mới lạ!
- Tôi là sự phụ hay you là sự phụ đó!
- Đệ tử cũng có lúc giỏi hơn sự phụ mà!
- Nhưng bánh chứ ko phải đồ gì mà cho gia vị linh tinh đc đâu!
- Vậy à? Vậy thì ko cho nữa, cho cái này!
- Ôí ối đừng! Cái đấy để sau… Trời ơi, you phải nướng rồi mới quết kem chứ!... Lạy chúa tôi….
Sau hơn một tiếng đồ hồ đánh vật, cuối cùng hai đứa nó cũng hoàn thành
xong chiếc bánh kem vô cùng dễ thương. Chiếc bánh hình trái tim đc phủ
lớp kem hồng dâu tây, trang trí xung quanh là hoạ tiết dây leo màu xanh, điểm trên đỉnh bánh là những trái dâu tây ngon lành, viền bánh đc đổ
sôcôla trông thật ngon mắt.
- Oa đẹp quá! Mình đã tự tay làm ra cái bánh này! Ôi mình giỏi quá!
- Có nói quá ko đó! Tất cả chủ yếu là tôi làm mà!
- Gì vậy? Tôi cũng làm từ đầu mà!
- Nhưng you toàn phá đám thôi, cứ nghĩ cái gì là cho vào cái đấy! Chắc thành hỗn hợp cho heo ăn mất!
- Này nhá! Còn lâu đi! Người ta làm ko cho heo ăn đâu!
- Hì, biết rồi. Nào ăn thử thôi!
- Ông mơ đấy à? Ai cho ông ăn? Người ta chỉ bảo ông dạy làm thôi mà. Bánh này tôi đem đi tặng rồi.
- Tặng ai?
- Tặng ai ông hỏi làm gì? Thôi ứ thèm nói chuyện với ông nữa! Gìơ bánh
làm xong rồi! Tôi chả cần ông nữa!Hì hì– Nó sung sướng bê bánh đi cất
trong khi bỏ lại Huy Vũ với một bãi chiến trường mà chủ yếu là do nó gây ra!
****
- Lệ Quân đi đâu rồi ạ?
- Cô chủ đi học từ sớm rồi, ko biết có việc gì mà trông cô chủ vui lắm!
- Biết ngay mà!
- Gì vậy Vũ? Ngồi xuống ăn sáng đi rồi còn đi học. – Ông Trịnh quay sang chị giúp việc. - Thế Lệ Quân đã ăn sáng chưa?
- Dạ rồi.
Huy Vũ một mình phi xe đến trường, trong lòng cậu cứ khó chịu ko yên.
Cậu cảm thấy khó chịu khi biết rằng chắc chắn chiếc bánh kem cả đêm qua
cậu và nó mất công làm là dành cho ai. Lệ Quân chả lẽ ko biết đc rằng
thứ tình cảm mà cô ấy dành cho thầy là ko đc sao? Lệ Quân đã là gái có
chồng, dù gì thì điều ấy cũng ko thay đổi đc, ít nhất là trong thực tại
bây giờ. Làm như thế thì cô ấy có quá bất công với bố Huy Vũ ko? Ông ấy
luôn đối xử tốt lại tôn trọng cô ấy. Hơn nữa cô ấy chọn ai ko chọn lại
đi chọn em vợ của chồng. Thật ko thể chịu đựng nổi. Những guồng quay xe
đạp ngày một nhanh dù sức nặng trong lòng ngày một lớn.
****
Nó đựng đợi mãi ở sau vườn trường, cuối cùng thì thầy Thiết cũng ra.
- Có chuyện gì vậy cô bé?
- Dạ!.. – Tự dưng nó thấy mình rụt rè đến lạ. Nó là con Cỏ đàn ông đâu biết ngại là gì chứ.
- Em… em muốn tặng thầy cái này. – Nói rồi nó vội chạy đến ghế đá, lấy ra hộp bánh kem với chiếc dây nơ màu nâu xin xắn.
- Uả, sao lại tặng thầy thế này? Hôm nay đâu phải sinh nhật thầy chứ!
- À… à… ko phải em tặng đâu! – nó cố nở một nụ cười tươi rói. – Huy Vũ
làm cả đấy ạ. Em chỉ phụ một tí thôi. Thế nên quà là của Huy Vũ đấy ạ. – Nói rồi, nó chạy mất. Ko hiểu sao nó phải nói dối thế. Thực ra nó muốn
tặng thầy mà.
- Này Lệ Quân!... Đi đâu nhanh thế ko biết! Mình biết làm gì với cái bánh kem này bây giờ! Mang đâu ăn đc nhỉ? – Ông thầy
Thiết nhìn quanh, rồi tiến lại cái ghế đá ngồi khoan khoái. – Ăn tạm ở
đây vậy.
…
- Lâu lắm mới đc trở lại đây! Vẫn đẹp y như
ngày trc! Sáng khoải thật. - Hạnh Đại ca vui sướng tận hưởng cái cảm
giác khoan khoái của hương cỏ cây hoa lá - vườn sau trường là nơi mà
Hạnh Đại ca mê nhất sau mỗi giờ rảnh, ko có tiết dạy mà.
Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày đi tăng cường đến giờ, hôm nay Hạnh Đại ca mới đc
trở lại trốn thân quen này. Vừa mới bước vào trong, tiến đến chỗ ghế đá
quen thuộc, Hạnh Đại ca giật mình bởi một thằng nhóc đang chén bánh kem
tại chỗ ngồi quen của mình.
- Này cậu, sao lại chốn ra đây ăn
bánh hả? Có mau vào lớp học ngay ko? – Ông thầy trẻ ngẩng lên bắt gặp
ngay cái khuôn mặt xinh đẹp quen quen ngày hôm qua. Cả hai cùng ngỡ
ngàng. – Hoá ra cậu là học sinh trường tôi hả? Hư thật, ko mặc đồng
phục, ăn quà vặt, à còn đi xe máy nữa. Cậu nhiều tội ghê.
- Cô là giáo viên?
- Phải? Hạnh! Hạnh Đại ca… (ngập ngừng vì đối phương đang trố mắt) học sinh nó gọi thế.
- À ra là cô Hạnh Đại ca nổi tiếng. Tôi mới về trường nên ko biết nhiều lắm về cô.
- Cậu là học sinh mới?
- À ko! Giáo viên mới!
- Hả!!!???!!!
Dì nhỏ của tôi đã quay về! Cám ơn sự cổ vũ của mọi người, giờ cảm hứng
đã về, cỏ xin tiếp tục hoàn thành truyện. Iu mọi người thật nhiều -
những người luôn ủng hộ và tiếp sức cho cỏ để tiếp tục post tiếp truyện!
Nó bước vào lớp trong tâm trạng buồn rười rượi. Chẳng hiểu vì
sao nữa, lúc sáng nó đã háo hức vô cùng với ý nghĩ sẽ tặng thầy chiếc
bánh kem lần đầu tiên nó chịu vào bếp. Thế nhưng khi gặp thầy, thức sự
nó ko đủ tự tin, cứ như có một cái rào cản nào đó chắn ngang trước mặt
ko cho nó có thể lại gần thầy.
- Ê, tình yêu! Mặt mày bí xị thế
kia? - Nhỏ Chin và nhỏ Gấu đang chúi mũi vào tờ báo hoa học trò giật
mình ngó lên thấy con bạn thất thểu vào chỗ.
- Thất tình!
- Ê, gì vậy? - Cả hai cô bạn ngơ ngác, mồm há to đến mức độ ko cẩn thận vi khuẩn tỉ con có thể bay vào!
- Hì, đùa đấy!
- Cái con tiểu yêu này! Làm tụi tao hú hồn! - Thế là liên tiếp những cú đập báo đc đổ bộ hết lên đầu nó.
- Thôi thôi! Tôi biết lỗi rồi! Đừng đập nữa! Rối hết tóc đẹp của người ta!
Đang cùng đùa nghịch với lũ bạn, nó giật mình bởi tiếng quăng cặp của
Huy Vũ. Lần nào cũng thế, cậu luôn làm nó giật mình, mất mấy giây sống
của nó!
- Định phá cặp mua cặp mới à?
- Ngồi dịch vào!
- Hì, nhầm rồi. – Nó cười toe – Tránh ra để tôi vào! – Nó hét lớn, giả bộ giọng cậu bạn.
- Dịch vào nhanh! Tôi đang mệt!
- Uả sao vậy? Ẩm IC chỗ nào à? – Nó đưa tay sờ trán thằng bạn.
- You thôi đi, lúc nào cũng cợt nhả! Tôi là trò đùa của you đấy à?
Nó thừ mặt, mắt chớp chớp liên hồi.
- Ông sao thế? Sao mới sáng sớm đã cáu gắt với tôi vậy? - Giọng nó nhỏ
đi trông thấy, khuôn mặt chẳng còn chút gì tươi tỉnh. Huy Vũ tưởng nó
vui lắm à? Lúc nó buồn là lúc nó luôn cố tỏ ra thật vui vẻ và cợt đùa
với lũ bạn.
- Chả sao cả! Mệt. Khó chịu trong người thế thôi!
****
Nó gõ cửa, chẳng thấy tiếng trả lời, nó biết mới 9 giờ tối Huy Vũ chắc
chắn chưa ngủ. Nó bước vào, thấy Huy Vũ nằm quay lưng lại phía nó với
cái gối úp chặt vào mặt.
- Huy Vũ này! – Nó lay lay vai cậu bạn.
- Gì?
- Tôi xin lỗi!
Huy Vũ quay ngoắt sang nhìn nó.
- You xin lỗi?
- Ừ!
- You biết lỗi của mình à?
- Ừ, xin lỗi vì cậu đang mệt mà tôi lại đùa cợt!
- You đi ra đi!
- Ê sao vậy?
- Tôi tưởng you biết lỗi, ai ngờ you chả biết gì cả!
- Ơ, thế ông giận chuyện hôm qua à? Xin lỗi, cái bánh ấy tôi đem tặng…
- Tặng thầy chứ gì!
- Ừ!
- Tặng thì cứ tặng, nói với tôi làm gì? – Huy Vũ cáu rồi lại quay mặt vào tường, túm cái gối úp vào mặt.
- Ông… ông biết tôi thích thầy đúng ko?
- You điên đấy à? You điên vừa thôi! You là gái đã có chồng biết chưa!
You… - Huy Vũ vùng dậy bao cơn tức tối trong lòng cậu chợt vỡ oà. Nhưng
cậu sững sờ khi thấy nó, dòng lệ đã rơi ra ngoài khoé mắt, khuôn mặt
mang rõ một nỗi buồn. – Tôi mắng oan lắm mà khóc à?
- Ko! – Nó lắc
đầu. – Tôi thích thầy! Thích thật sự ý! – Huy Vũ bỗng thấy tim mình đau
nhói. Nó thật tệ, sao nó lại nói điều này với cậu chứ! Nó có biết là
cậu… cậu cũng thích nó ko? Gìơ thì đã hết! Hết thật rồi.
- Nhưng còn… bố tôi!
- Tôi sẽ li dị bố cậu!
- Sao you ác thế?
- Tôi biết! Nhưng, bác Trịnh có thể tìm một người con gái khác, một
người con gái ko phải là tôi - đứa con gái đáng tuổi con của bác ấy!
- Nhưng you và gia đình you mang ơn bố tôi!
- Nhưng ko thể vì thế mà cướp đi hạnh phúc của tôi, tôi cũng là con
người, tôi cũng phải đc quyền yêu và lấy người mình yêu chứ!
Nước mắt nó lại chảy dài, những dòng lệ xót xa cay đắng. 17 tuổi, cái
tuổi đã biết yêu, biết thương, biết nhớ một người. Cái tuổi đáng nhẽ ra
phải đc sống với bao mộng mơ, khát khao của riêng mình thì lại bị trói
buộc trong một sợi dây “oan nợ”, sợi dây với hai chữ “có chồng”.
****
Nó trở về phòng sau một hồi khóc chán chê. Gìơ chỉ còn lại mỗi Huy Vũ, cái cảm giác bơ vơ, lạnh lẽo lại ùa về.
“- Tôi thích thầy! Thích thật sự ý!”
Cổ họng đắng ngắt, đôi mắt cay cay. Cứ như là khóc vậy. Kì thật!
- Ừ, nếu you thực sự thích thầy đến vậy. Tôi sẽ ủng hộ you! Tạm biệt!
Tạm biệt mối tình đầu của tôi! Ờ mà tôi đã yêu you hồi nào nhỉ? Xung
quanh tôi đầy gái. Ừ chẳng có ai giống you cả, chẳng có ai mà tôi phải
thương, phải nhớ, phải hờn ghen cả! Trần Lệ Quân! You là gì? Là ai? Mà
lại xuất hiện để rồi khiến tôi phải buồn đau như vậy?
****
Nó đang rúc mình trong chăn, hôm nay là ngày nghỉ phải ngủ cho đã giấc. Cả đêm qua ngồi khóc lóc với tên Huy Vũ đáng ghét, người ta khóc mà
chẳng thèm dỗ dành hay chìa ra cái khăn tay nào. Mặc kệ người ta khóc
một mình, cứ ngồi im mà nhìn người ta khóc. Rõ ghét. Nó lăn qua lăn lại
trong chăn với ý nghĩ về tối hôm qua.
- Sao mình lại nói với hắn
nhỉ? Ngu ngốc thật! Thế này nhỡ hắn đi nói với bố. Ôi ko hắn mà nói với
thầy là mình tiêu. Tên trời đánh Trịnh Huy Vũ!
“Kì còn bướm vàng kìa con bướm vàng…”. Đang cơn tức tối, nó giật nảy mình bởi tiếng chuông điện thoại.
- Gì vậy mày? Ngày nghỉ mà mày cũng ko tha cho tao à?
- Mày thì lúc nào cũng chỉ ngủ thôiiiiii…!!! - Giọng nhỏ Chins kéo dài
như muốn trêu ngươi rồi bất chợt nhỏ đổi lại giọng ngay. - Đến nhà tao
đi, rủ cả con Gấu nữa, tao mới mua bộ cánh đẹp ơi là đẹp!- Lại cái giọng khoe của - Bố mẹ tao đi vắng cả, đến cho chúng mày quậy luôn một thể!
Hihi… Tao ở nhà một mình buồn lắm! - Đấy, nhỏ bạn bồi thêm một câu như
thế thử hỏi nó sao mà có thể ko đi đc chứ?
- Vì bạn bè, hy sinh
giấc ngủ vàng! – Nó vừa nói vừa tung cái chăn ấm áp ra khỏi người mình,
vùng dậy và “Vệ sinh thẳng tiến!”.
****
Sau một hồi vật lộn trong nhà vệ sinh, nó lao như bay xuống nhà, bất chợt gặp ngay Huy Vũ ở chân cầu thang.
- Gìơ mới dậy à?
- “Híc, ngủ còn chả đã đây này, mà còn kêu giờ mới dậy!” – Nó lầm bầm. – Ừ. Ông dậy sớm thật! Hì hì…
- Hết khóc rồi à? - Nụ cười tắt ngúm!
- Hết rồi! Có nhất thiết phải đay nghiến nhau thế ko?
- Thôi xuống ăn sáng đi!
- Biết rồi! Mà này!
- Gì?
- Bí mật nha!
- Bí mật gì?
- Thì đấy!
- Đấy nào!
- Thì chuyện hôm qua đó! – Nó gắt lên!
- Ừ! - Một tiếng đáp trả nghe nhẹ tựa những cánh hoa hồng rơi nhưng lại nặng trịu cả một nỗi lòng, thế mà ai kia có biết đâu!
****
Sau đúng một tiếng đồng hồ nhận điện thoại cuối cùng nó và nhỏ Gấu cũng có mặt tại nhà nhỏ Chins.
- Tèn… tén… ten…!!!!... - Nhỏ Chins uốn éo bước ra, đưa một tay giơ cao bám lên thành cửa nhà, khuôn mặt hếch lên cao. - Thế nào các tình yêu!
Đc chứ?
Nó và nhỏ Gấu trố mắt ra nhìn con bạn. Trời ơi, nhỏ mặc
chiếc áo dài quá thân màu đen sì, cổ khoét rộng đến nỗi hai trái đào
tiên đc lộ diện 1 phần 2. Cộng thêm quả quần soóc ngắn bó sát, ko để ý
tưởng “mặc áo cởi chuồng”, rồi đi quả guốc cao lênh đênh, đầu nhót hoắt. Trời đất! Đẹp ơi là đẹp của nhỏ bạn đây sao?
- Ê, mày mà mặc cái này á, cần thận ra đường rồi lại “Khôn ba năm dại một giờ đó em”
- Thì “khôn ba năm dại một giờ. Đây dại luôn một thể ko chờ ba năm!”
- Á à, mày thích thế chứ gì? – Nó nhìn nhỏ bạn một cách thèm thuồng. Rồi dàn đồng ca hợp xướng bắt đầu:
“Ăn mà ko mất tiền thì mình cứ xơi tự nhiên!
Mời anh xơi! Mời em xơi!
1 2 3 ta cùng xơi!”
- Á chúng mày làm gì thế? Cứu cứu con với mẹ ơi!
- Mẹ mày đi vắng rồi ko cứu đc mày đâu!
- Lạy chúa! Cứu con!
- Mày có theo đạo đâu mà chúa cứu!
- A di đà phật!... Cứu con!.....
Ngồi nhai táo tầu rồn rột, nó và nhỏ Gấu đắc thắng khi vừa xử lí gọn nhẹ xong con bạn. Cái tội ăn mặc hớ hênh cho chết! Nhỏ Chins mặt mày bí xị
bê đĩa táo tầu to đoành nguyên quả ra.
- Ăn đi!
- Khiếp! Mời người ta ăn mà cái mặt bí xị kìa!
- Thế bảo tao cười à? Cái áo đẹp thế! Gìơ tụi bay chê tao phải quẳng nó vào xó tủ! Mất hết cả hứng!
- Thì mày mặc mà đi đong zai, đảm bảo zai nổ mắt, chết vì mày liền!
Ngày hôm sau báo đăng tin: “Một anh chàng chết vì gái!”. Hơi bị ăn khách luôn! Mày cũng nổi tiếng cùng! Ha ha… - Nhỏ Gấu đắc chí cười ha hả.
- Mày ngậm ngay cái mồm chuyên gia đá xoắy, xoắn xít người khác đi nhá!
- Thôi thôi, hai bà hễ gặp nhau đụng mồm đụng mỏ là y như rằng ko có
hồi kết! Uả mà sao hôm nay ba má ko ở nhà mà mày ngoan thế? Ko đi chơi
với zai à? Cơ hội ngàn vàng có một mà mày bỏ qua cơ đấy!
- Hì… Tao cắt hết đuôi rồi! Từ giờ tao tu!
- Hả???
- Tao có một mục tiêu đích thực rồi! Quyết định giải nghệ nghề đong zai, đi tìm tình yêu đích thực!
- GHÊ!!! - Tiếng đồng thanh to, rõ ràng!
- Thật mà! - Nhỏ Chins quả quyết!
- Thế tìm đc chưa?
- Rồi!
- Hả??? Ai???
- Bí mật! - Nhỏ Chins lại tủm tỉm cười một mình y như một con điên tình vậy!
****
Gấp tập vở với đống bài tập đc giải dài lê thê, gạch xoá toét nhèm, nó
leo lên giường, vớ chú gấu bông trắng cho vào lòng ôm chặt.
- Tên kia của nhỏ Chins là ai nhỉ? Sao nó lại phải bí mật thế chứ! Tò mò quá!
“Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng…” – Nó giật nảy mình bởi tiếng chuông điện thoại.
- Ê nhóc, có chuyện gì vậy?
- Chị Cỏ à? Chị có rảnh bây giờ ko?
-???
****
Lay hoay đứng đá đá mấy hòn sỏi con, nó lầm bầm:
- Hẹn người ta mà giờ vẫn chưa có mặt!
Tiếng xe máy dựng cái “phịch” trước mặt nó.
- Chị chờ em lâu chưa?
- Chưa! Mới có 5 phút vàng ngọc của chị mày thôi!
- Hì, 5 phút mà chị làm to thật! Thôi em xin lỗi, chị lên xe đi!
- Lên làm gì? Đi đâu hả?
- Thì đi chơi với em!
- Hả??? – Nói rồi ngay lập tực nó bị nhóc Cún lôi lên xe phóng thẳng.
****
- Ê nhóc, vào đây làm gì?
- Hát! Hihihi… - Nhóc Cún đưa tay cầm lấy tay nó.
- Ê làm gì thế hả? – Nó giật tay ra!
- Thì em kéo chị đi chứ làm gì! – Nói rồi thằng nhỏ ko ngại ngần nắm tay bà chị lần thứ 2 kéo đi.
Cún đẩy cửa phòng karaoke, cầm tay kéo nó vào. Nó bước vào, trước mặt
nó là 2 tên con trai lộc ngộc, chắc bằng tuổi thằng Cún và 2 đứa con gái mặt chát tấn phấn. Chịu cũng ko biết là bao nhiêu tuổi! Đeo cái mặt nạ
ấy vào thì ai biết chứ!
- Ê Cún! Em nào thế hả? – Em? Nó nghe mà chỉ muốn xách thằng nhỏ lên mà đá đít cho cái. Dám gọi chị mày là em!
- Người yêu tôi đấy! – “Cái gì?” – Nó trợn mắt lên nhìn thằng em và nhận được cái cười kiểu như “Đùa ý mà!”
- Cô em tên gì thế? - Thằng nhóc mặc cái áo phông dài tay, phanh cổ còn hở hơn cả cổ áo nhỏ Chins mà hôm trước nó nhìn thấy. Nó ghét nhất kiểu
con trai mà ăn mặc “ái” thế này.
- Lệ Quân! – Nó đáp trỏn lỏn.
- Ha ha. Quân? - Đứa con gái với mái tóc lối dài đỏ chói, khuôn mặt với lớp phấn phủ dày kinh, chắc cũng tầm tuổi thằng Cún à mà có khi còn già hơn cả bà chị này cũng nên. Cái áo nó mặc là cái áo quây, để lộ gần như nửa trái đào tiên to ngoại cỡ, khoác thêm cái áo khoác lông trắng những vẫn chẳng che đc là bao. – Tên con gái mà nghe như con trai ý! Ha ha… - Con nhỏ lại ngoác cái mồm rộng tới mang tai ra cười. Nó điên ko chịu
đc.
- Ko nghe chữ “Lệ” đằng sau chữ “Quân” à? – Nhóc Cún đưa mắt nhìn con nhỏ. Con nhỏ im de.
- Thôi, ngồi xuống nào.
Cún cầm tay nó kéo nó ngồi cạnh. Trời đất, hai đứa con gái này trơ trẽn thật. Trước mặt con trai mà ăn mặc “hớ hênh” ko thể tả. Đứa con gái còn lại thì mặc chiếc áo cổ rộng, trệ sâu, hai gò bồng đào tha hồ mà lộ
diện, cái váy thì ngắn cùn cỡn, đi đôi tất giấy đen sì. Nó chùn mũi,
quay sang hỏi nhỏ thằng em.
- Hai cô bạn em bao tuổi vậy?
- Lớp 8 đấy chị ạ! – Nó xém xỉu!
- Chị hát bài gì?
- Hả? Thôi chị ko hát đâu! Mà nhóc, hát hay thế hát đi! - Thằng nhỏ cầm mích và bắt đầu hát. Nó phải công nhận giọng thằng nhỏ êm và trong kinh khủng. Nó nghe mà thích cả tai. Chả nào nhỏ Gấu lại mê thằng em thế. Nó quay sang, bất chợt, nó giật mình. Nó trố mắt ra, vì trước mắt nó bây
giờ là cảnh tượng mà nó phải bàng hoàng. Măc cho thằng bạn hát bài rõ
hay, hai cặp đôi trai gái đang tha hồ mơn trớn nhau. Đôi thì đang “cắn
nhau” hăng say, đôi lại thơm thít nhau nhìn mà gai cả mắt. Đứa con gái
thì lả lơi, để yên mặc tên con trai đưa tay luồn lọi trong lớp áo sau
lưng. Nó gai mắt ko thể chịu nổi.
- Dừng lại ngay! – 4 cặp mắt
ngước lên nhìn nó. – Các cô các cậu đang đóng fim sex ở đây đấy à? Này
hai cô, mới học lớp 8 mà đã thế này, cẩn thận có ngày vác bụng ễnh về
nhà đấy. Tôi nhìn các người mà muốn buồn nôn! – Nó rồi nó đẩy xê cái bàn ra và bỏ đi. Cún vội vã chạy đuổi theo nó.
Nó ra đến ngoài
đường rồi mà cái cục tức về 4 con người trơ trẽn trong kia vẫn khiến nó
ko thể nào nguôi. Nó quay ngoắt ra nhìn thằng em!
- Này nhóc! Sao cậu có thể chơi với những loại bạn thế này chứ! Chị ko ngờ đấy!
- Chị đừng gọi em là nhóc nữa đc ko? Em có tên mà! - Thằng nhỏ chợt
cáu! Nó lặng im với đôi mắt căng tròn vì ngạc nhiên. Lần đầu tiên nó
thấy thằng em giận đến thế!
- Em xin lỗi vì đã dẫn chị vào đấy, em
ko nghĩ là chúng nó đến đấy ko hát mà lại giở trò trai gái. Nhưng em ko
phải là loại người giống họ đâu. Em cũng lớn rồi, thế nên chị đừng gọi
em là nhóc nữa. - Thằng nhóc chợt nắm lấy tay nó, đưa lên ngực mình. -
Chị có thấy nó đang đập ko?
- Hả?
- Chị hãy gọi em bằng tên! Phạm Gia Quốc Huy! Em có tên! Chị hiểu ko!
- Ừ ừ… chị… chị biết rồi! Huy! – Nó toan muốn giựt tay ra khỏi đôi bàn
tay chắc nịch của thằng em nhưng ko thể, thằng nhóc nó nắm chặt quá!
- Chị hứa đi! Từ nay ko gọi em là nhóc nữa!
- Ờ… ờ… chị hứa! Bỏ tay chị ra đc chưa? Chị đau… hì hì…
- Em sẽ ko bỏ tay chị ra đâu?
- GÌ?
- Em thích chị! Chị biết ko?
- Ê! Nói… nói… gì đó?!? – Nó giật tay ra khỏi tay thằng em, nhăn mặt! – Chị chẳng nghe thấy gì cả! – Nói rồi nó vẫy một cái taxi leo vội và đi
thẳng.
- Chị nghe thấy! Em biết mà! - Tiếng thằng nhỏ với theo! – Em yêu chị! Em… yêu… chị…! Trần Lệ Quânnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn…!