Nó mở cửa phòng, đóng sập cửa, tựa mình lên cánh cửa, thở hổn hển. “Em
yêu chị! Em… yêu… chị…! Trần Lệ Quânnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!”. Đầu óc
nó rối tinh, cả một mớ hỗn độn.
- Điên rồi! Cậu ta điên rồi! Thật
nhảm nhí! Mình ko nghe thấy gì hết! Mình ko nghe, ko nghe thấy gì cả!
Ôi… mình điên lên mất! Cái đồ mặc dịch! Cậu ta nói linh tinh cái gì thế! Mình đến chết mất thôi!... Vớ vẩn, lung tung! – Cái đầu nó lắc lư liên
hồi. Nó cứ đứng thế lảm nhảm một mình.
Phải rồi, nó đang sốc,
quá sốc là đằng khác. Thử nghĩ coi một thằng nhỏ mà nó luôn coi là một
thằng em, gọi nhóc xưng chị, thằng bé cũng kêu nó là chị ngọt sớt mà, ấy thế, đùng một cái kêu là yêu nó. Chưa kể đến nhỏ bạn thân, nhỏ Gấu chả
rất thích, mà nói theo cách khác có khi là yêu thằng Cún rồi cũng nên.
Đó, nó vẫn luôn gán ghép thằng Cún cho nhỏ Gấu, lấy đó làm đề tài chọc
quê nhỏ, giờ thì quay ngược 180 độ, thằng bé thích nó! Thử hỏi, ai trong tình thế như nó bây giờ mà ko điên loạn mới lạ!
Nó chạy lại
giường, thả mình cái “phịch”, vớ chiếc gối úp mặt vào đó, hai tay, hai
chân đập giường lia lịa, “thình thịch”. Nó đang điên. Có lẽ nếu nó là 1
trong mấy cô nàng fan hâm mộ của thằng nhóc Cún thì có khi giờ này nó
đang nhảy lên vì sung sướng, la hét như một con điên tình, nhưng rất
tiếc, nó là con Cỏ với trái tim đã có chủ, và trái tim ấy ko hề có bóng
dáng của ai với cái tên Phạm Gia Quốc Huy, nghe kêu gần chết!
Nó bật phắt dậy, với lấy chiếc di động, hít một hơi thật sâu, nó ấn số
nhỏ Gấu. 1 tiếng chuông, 2 tiếng chuông, 3, 4, 5, 6, 7 tiếng chuông.
Quoaí sao nhỏ Gấu ko nhậc máy nhỉ? Mọi lần chỉ cần chuông đổ 2, 3 tiếng
là nó bắt máy liền, chúa bắt máy mà! “Ko trả lời”. Nó ấn số gọi lại.
- Alô! - Đấy, chuông vừa mới đổ đã nhấc máy rồi.
- Mày làm gì mà tao gọi ko nghe máy hả?
- À… tao… bận! Mà mày gọi tao có chuyện gì?
- Hả? À… Gấu… Gấu này!
- Gì…?
- Tao… Tao…
- Có gì thì mày nói đi, đừng ấp úng thế! - Giọng bình thản đến lạ. Mọi
lần nhỏ phải cuống quýt lên tra tấn bắt nói bằng đc, chứ đằng này hôm
nay lại nhẹ nhàng, từ tốn, chẳng một chút sốt sắng gì.
- Tao… À hì, tao nhớ mày quá! Nhớ kinh khủng luôn! Hì… - Nó tự thấy ngượng cho chính mình. Híc, nó ko đủ dũng cảm để kể mọi chuyện cho nhỏ bạn. Nó sợ nhỏ
bạn buồn hay tệ hại hơn nữa là bị tổn thương. Người mà mình thích lại đi thích chính con bạn thân mình. Ko đau thì chắc người đó có vấn đề!
****
Tắt máy, nhỏ Gấu khuôn mặt buồn ko để đâu hết.
“- Chị Gấu này, chị… chị Cỏ có người yêu chưa?
- Gì?
- À, em… em chỉ hỏi vui thế thôi! - Mặt thằng bé đỏ gay.
- Cún… Cún thích chị Cỏ à? - Nhỏ Gấu nhìn thẳng mắt thằng bé hỏi. Thằng bé cúi mặt. 1 cái gật đầu, lòng nhỏ Gấu như se lạnh, hình như hơi đau
đau. Chắc tại gió hôm nay lạnh đấy! Mùa đông năm nay lạnh thật! Nhỏ
cười. - Vậy thì phải tấn công đi, đừng để vuột mất rồi lại phải hối hận.
- Nhưng em sợ… sợ chị ấy ko thích em!
- Hì, thì đã có chị giúp. - Nhỏ lại cười. Hình như đang cố ngăn ko cho những giọt nước mắt cay sè kia rơi ra.”
Nhỏ Gấu cười khẩy.
- Đừng để vuột mất ư? Chính mày đã để vuột mất rồi còn gì? - Nhỏ lại
cười. Tê tái cõi lòng. Sao nhỏ ngốc thế nhỉ? Sao nhỏ ko khóc đi, khóc
cho vơi nỗi buồn, sao cứ giấu nó mãi trong lòng để rồi phải cố bật lên
những tiếng cười đớn đau đến thế? Đúng là cô bé ngốc!
****
Sáng sớm, vừa mới bước chân đến lớp, khó khăn lắm, từ lúc đi vào trường đến giờ nó cứ phải ngó trước nhìn sau xem thằng nhóc Cún có thình lình
từ đâu bước ra ko, nó thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng vào đc tới lớp.
Nó bước vào chỗ, trán vã mồ hôi. Hai nhỏ bạn đang nhai táo tầu rồm roàm.
- Còn quả nào ko? Tao quả? Mệt quá!
- Đầy túi kia kìa? Em Cún mang lên tận nơi gửi cho mày đấy! Hehe tụi tao xơi trc, tại chờ mãi
chưa thấy mày tới. - Nhỏ Chins cười tít mắt, đẩy bịch táo tàu to tướng
về phía nó. Trông ngon thật, quả nào quả đấy đều căng tròn, đỏ mọng,
nhìn là chỉ muốn cắn một miếng. Nhưng giờ thì nó chả buồn động vào nữa.
Nó khẽ ngước nhìn nhỏ Gấu, nhỏ vẫn ăn táo tàu ngon lành. Chả nhẽ nhỏ ko
nghi ngờ hay thấy cái gì kì kì ở đây sao? Tự dưng nhóc Cún mang táo gửi
cho nó mà nhỏ ko phản ứng gì à? Lại còn ăn ngon lành thế kia.
- Lớp mình này, một tuần nữa là thi học kì 1 rồi, nhưng hạn trong 2 ngày
nữa, nhà trường phát động cuộc thi “Vì một môi trường xanh - sạch -
đẹp”, cả lớp phải làm bài dự thi và nộp lại cho tớ. Nhưng tớ nghĩ rồi,
nhà trường phát động muộn quá, lại sắp thi rồi, chắc tất cả mọi người
phải tập trung vào ôn luyện, tớ định bảo Nhung Khìn giỏi văn nhất lớp,
làm một bản mẫu rồi mình in ra, mọi lần nhà trường đều phát động cho có
phong trào, lấy số lượng là chính. Tớ định làm thế, mọi người thấy thế
nào? - Tiếng nhỏ lớp trưởng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.
- Phải
rồi, phát động muộn thế, thì làm cũng như ko, chắc trường chỉ lấy số
lượng thôi. Mà sắp thi cử rồi, trường bày đặt thật đấy!
- Cái này ko phải trường tổ chức, mà là Sở. Có điều thấy ghi là phát động từ đầu tháng 9 thế mà giờ mới thấy thông báo.
- Đấy, trường mình toàn thế mà!
- Ko phải đâu! Tại từ sở chuyển tới trường mất nhiều thời gian đó!
- Thôi, các bạn ko bàn luận vấn đề này nữa, có thống nhất ý kiến tớ vừa nêu ko? Thống nhất thì giơ tay nhé… Hì vậy là 100% nhá!
- Đâu có, còn 3 tên nữa chưa tới.
- Yên tâm, đa số thắng thiểu số rồi! Nhung Khìn, đề cương đây, cứ thế mà làm nhé, cả lớp trông cậy cả vào bà đó!
- Hì, ok!
****
- You có trong đó phải ko? – Huy Vũ đẩy cửa bước vào.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAA! – Nó hét to đến nỗi Huy Vũ xém thủng màng nhĩ. Cậu vội đóng sầm cửa lại. Thì ra nó đang thay áo.
- Tôi… Tôi xin lỗi. – Huy Vũ lí nhí nói qua cánh cửa.
- Ông phải biết gõ… - Nó điên tiết kéo cửa phòng ra, bất ngờ, Huy Vũ mất đà té cái rầm.
Nó mở to mắt, nhìn tên con trai cũng đang to mắt nhìn mình, chỉ có điều hắn đang nằm đè lên nó. Nó chết đứng, đây ko phải là lần đầu tiên chúng nó ngã đè lên nhau, nhớ lại cái lần trèo tường vào trường, nó cũng ngã
và nằm đè lên thằng bạn, chưa kẻ vụ bị “sờ soạng mông”, thằng bạn thật
ko biết điều khi đẩy nó một cách ko thương tiếc ra khỏi người y như nó
là một con hủi ko bằng. Cái đồ “vô lăng”!
“Vèo”. “Bịch”. Nó đẩy phắt Huy Vũ ra khỏi người mình, thét lớn.
- Ông… Ông có chân ko hả? Mà mỗi có việc đứng cũng ko xong?
- Tại you mở cửa bất ngờ quá… Tôi… mất đà!
- Dẹp! Dẹp ngay cái chuyện này đi! Thế ông vào phòng tìm tôi có việc gì?
- Tôi muốn nói chuyện với you.
- Chuyện gì?
****
- Á! Sao ông biết!
- You có nhất thiết lúc nào cũng phải hét lớn thế ko?
- Thôi đc rồi, nhưng sao ông biết?
- Thì thằng Cún nói với tôi.
- Hả?
- Tôi cũng hơi bất ngờ. Ko ngờ bao nhiêu em mà nó lại chọn you. Công nhận là you có sức hút đấy!
- Gì?
- À ko. Thế you định tính sao đây.
- Ko biết.
- Thế ăn hết tao chưa?
- Chưa, còn nguyên kia kìa, ông ăn thì tôi cho.
- Cún cho you mà, tôi ăn nó đập tôi rụng răng.
- Tôi đang mệt muốn chết đây, ông còn đùa đc à?
- Thôi ko phải bận tâm nhiều đâu, thằng ấy nó trẻ con lắm!
- Ừ biết rồi!
- Yên tâm, nếu nó quá đà tôi đập bể cổ nó luôn.
- Ông điên à?
- Tôi đùa mà! You đừng bận tâm nữa, biết chưa?
- Hả?
- Thì để tập trung chuyên môn mà tán thầy chứ sao? – Con mắt nó đã to
này càng to hơn khi nhìn thằng bạn, mới hôm trc còn gắt um lên với nó,
nhắc nó là ko đc phản bội bố mình, ấy thế mà hôm nay lại khuyên nó tập
trung vào chuyên môn tán thầy. Kì thật. Hôm nay nó gặp toàn người kì.
Hết nhỏ Gấu, giờ lại đến Huy Vũ.
****
- Ô mai ngon thế? Cho tôi hạt!
- Thì lại cả túi kia kìa! Em Cún lại gửi cho bà đó! Khiếp, dạo này quan tâm tới chị Cỏ ghê. Uả mà Gấu, mày ko ghen à?
- Ghen cái đầu mày ý, tao có tình yêu mới rồi!
- Thật???
- Ừ.
- Bữa nào giới thiệu đi ná!
- Hả? À mà còn lâu đi. Mày có người yêu cũng bí mật, thì tao cũng bí mật. - Nhỏ Chins im de.
Rõ ràng là nó biết nhỏ Gấu thích thằng nhóc Cún mà. Mà nhỏ có người yêu mới rồi sao? Ai vậy? Thật là kì, cả hai nhỏ bạn đều có người yêu, mà là ai thì nó chịu. Chúng nó đểu thật, mọi ngày có gì cũng tâm sự hết thế
mà đến lúc có người yêu chẳng thèm chia sẽ gì, cứ giấu khư khư một mình! Đúng là hai con bạn đểu. – Nó lẩm bẩm.
- Nhiều thế này cơ à?
- Ừ, 49 bản có ít đâu, mà cái con Nhung Khìn
này, văn võ kinh quá, nó chém tới hơn chục trang thế này! - Nhỏ lớp
trưởng với một đống bài dự thi trên mặt bàn giáo viên.
- Thôi để
bọn tôi giúp một tay! – Nó và hai nhỏ bạn cũng lăng xăng vắc giùm mỗi
đứa gần chục bài dự thi, còn đâu phần hết nhỏ lớp trưởng. Đấy, “víp” thế thôi chứ chúng nó cũng hoà đồng với tập thể lớp lắm!
****
“Bụp”. Nguyên 49 bài dự thi của lớp 11a13 đc ném xuống đất ngay trước mặt 4 cô bé học sinh.
- Đây mà là bài dự thi à? 49 bài cả 49 bài đều giống nhau. Các chị xem
đó, bài của các lớp khác, tôi để ở trên bàn, riêng bài của lớp các chị
tôi vứt xuống đất đấy! Các chị cúi xuống mà nhặt hết về, làm lại cho
tôi. Ngày mai mà ko nộp đủ, tôi trừ hết thi đua của lớp. – Bà Hiệu phó,
mới có hơn 30 tuổi đang mắng chúng nó oang oang trong văn phòng Đoàn.
Nhỏ Gấu ức chế ko chịu nổi, cái tính của nhỏ vốn hiếu chiến mà. Đang
định “bật” lại bà hiệu phó, thì ngay lập tức, nó biết ý, giật tay nhỏ.
4 cô bé học sinh, mặt mũi đỏ gay, cúi xuống lượm từng bài dự thi dưới
chân cô hiệu phó. Cái cảm giác cay cay khoé mắt, đắng đắng nơi cổ họng,
với cục tức nuốt mãi ko trôi. Cái cảm giác chẳng khác gì con chó quỳ
dưới chân chủ, mà nhặt lại đống xương rơi vãi chủ vừa vứt cho. Ừ thì vẫn biết, từ đầu là chúng nó sai, nhưng có nhất thiết cô phải hành động thế ko? Cô là nhà giáo, đc học tâm lí sư phạm, chẳng lẽ với lương tâm của
một nhà giáo, hay chí ít của một con người có hiểu biết, cô có thể làm
như thế? Nó nghĩ vậy mà cái nóng trong đầu bắt đầu bốc. Ko thể để yên
chuyện này đc! Nó gần như muốn gầm lên. Gìơ thì nó đã điên!
****
- Sao lúc đấy mày lại cản tao làm gì? Tức điên cả người! Nhục thế ko biết!
- Mày định cãi tay bo với bà ấy à? Phần thua chắc về mày!
- Gì?
- Mày muốn trừ hạnh kiểm và thi đua của lớp à? Mày tưởng mình mày biết tức.
- Thế chẳng lẽ để yên à?
- Ko! Thù này ko trả giang hồ nó khinh! Tao quyết ko bỏ qua cho bà ấy
dễ dàng thế! Giáo viên mà cư xử chả một chút có học tẹo nào! Phải trả
thù! Biết chưa?
- Bằng cách nào?
- “Ko có việc gì khó. - Chỉ sợ lòng ko bền – Đào núi và lấp biển. – Ko làm đc thì thuê!” He he…
- Thuê côn đồ đánh bả hả?
“Cốp”. Nguyên cái cốc sưng vù đầu đc đổ lên nhỏ Gấu.
- Mày điên à? Ngu đâu mà làm thế? Kiểu quậy như bình thường thôi. – Nó lại cười, điệu cười đầy âm mưu tội lỗi.
****
- Nhà bà hiệu phó kia kìa.
- Xuỵt, khẽ thôi bọn mày! Sứt!
- Gì?
- Nhiệm vụ kiêm trọng trách cao cả của ông.
- Toàn những việc ko ai làm thì đổ cả lên đầu tôi.
- Ko ai làm thì mới tới phiên ông chứ. Ko nói nhiều, đi đi.
Thằng Sứt trông như thằng ăn trộm, lén lút đi đến bên cổng sắt. Cởi cái túi đen cầm theo, một tay bịt mũi, một tay cầm đuôi con chuột chết mới
đc cả hội thu lượm trong suốt cả buổi chiều đi rình chuột và đập chết.
Nguyên một con chuột cống to bằng bắp tay nhé. Cả hội phải “bắt hội
đồng” mới túm đc chú này. Nó khẽ luồn tay vứt vào cổng. Gìơ này cô hiệu
phó ko có nhà, chồng cô cũng đi làm. Nói chung nhà chẳng có ma nào trừ
con chó béc giê to đoành. Đó là lí do tại sao thằng Sứt phải nhẹ nhàng
đến thế.
****
- Trời ơi! Ai vứt con chuột lên giường thế này?
- Chắc con Lu rồi, ko biết tha chuột ở đâu về! Con Lu đâu rồi?
- Này, anh giặt ga đi nhé! Tôi ko giặt đâu!
- Cô ko giặt thì ai giặt!
- Trời ơi là trời! Kinh chết đi đc! Mà này… Anh ko vứt nó đi à?
- Thì cô vứt đi, tôi đi tìm con Lu.
****
6 rưỡi tối, nó đang ngồi quây quần bên gia đình nhà “chồng” và chén bữa tối. Hôm nay nó ăn đc nhiều lắm, căn bản đang sung sướng vì chuyện trả
đũa cô hiệu phó buổi chiều mà.
- Còn vài ngày nữa là thi học kì 1 rồi, con và Lệ Quân ôn tập ra sao rồi?
- Dạ??? – Nó đang ăn xít sặc, híc đúng là sắp thi thật rồi! Nó thì ôn tập đc bao nhiêu đâu chứ.
- Bố định bảo cậu Thiết đến ôn tập lại các kiến thức cơ bản về môn toán cho các con, nếu cần bố có thể mời các thầy cô giáo khác nữa ôn tập các môn còn lại!
- Dạ thôi khỏi ạ! Chỉ cần mỗi môn toán thôi ạ! – Nó cười toe, sung sướng.
- Còn Huy Vũ, con chịu chứ? – Huy Vũ liếc sang bắt gặp ánh mắt sáng hơn đèn pha ô tô của nó. “Nhắc đến thầy là mắt lại sáng lên!”
- Vâng!
- Hì, cám ơn ông nhé!
- Khỏi!
****
- La là lá la la, là lá la là la… - Nó nhảy chân sao bước vào phòng,
chỉ chưa đầy nửa tiếng nữa thôi, thầy sẽ đến và dạy nó học. Ôi sung
sướng. Thôi chết, nó chợt mở vội cửa phòng. Nó cần phải sửa soạn lại
quần áo đầu tóc cái đã. Hì, nó muốn mình cũng phải thật xinh xắn trước
mặt thầy.
Mở cánh cửa tủ với một núi quần áo. Nó ngơ ngác.
- Bộ nào nhỉ?
Khắp phòng, từ trên giường xuống dưới đất, cả một mớ quần áo hỗn độn. Gần 20 phút rồi mà nó chả chọn đc bộ nào ưng ý.
- You làm gì thế? Sao mà bừa bộn thế này? – Nó giật mình bởi tiếng Huy Vũ.
- May quá có ông, ông xem giùm tôi bộ nào mặc hợp. Tôi chả biết chọn bộ nào cả! Bộ nào cũng thấy ko vừa ý!
- Trời thua you luôn. Học chứ có phải đi dự tiệc gì đâu mà quần quần áo áo chứ!
- Ông chả biết gì cả! Thôi ra ngoài đi! Ra ngoài để tôi thay quần áo! – Nó đủn Huy Vũ, đẩy cửa và ném ra ngoài. Ko giúp gì người ta thì thôi
lại còn bồi thêm mấy câu khó chịu! – Nó lầm bầm.
- You ko cần phải
thay bộ khác đâu, bộ you đang mặc cũng đẹp lắm mà! – Huy Vũ nói vọng qua cánh cửa vào. Nó liếc mình trong gương. Ừ thì cũng đâu đến nỗi nào. Bộ
gió thể thao, trông cũng xì tai đấy chứ. Chưa kể cái mặt ửng hồng cũng
xinh xinh, cái môi đỏ mọng như tô son nữa, đôi mắt đen mở to, mái tóc
đen thẳng dài. Hì, trông cũng xinh thật.
Đúng 8h, thầy Thiết có mặt tại căn biệt thự. Nó là đứa sốt sắng nhất, ấy thế mà lúc thầy đến thì bẽn lẽn kinh khủng.
- Dạ, em… em chào thầy! - Mặt nó đỏ ửng cứ như là thoa thêm phấn hồng vậy.
- Ừ, thầy trò mình lên phòng học thôi ko lại muộn giờ.
Nó và Huy Vũ mỗi đứa một cái bàn gấp, ngồi chỗm chễ trên thảm nhung mềm ơi là mềm. Thầy bắt đầu đưa ra những trọng tâm trong kì thi và giảng
giải phương pháp làm bài tập. Nó chăm chú nghe như nuốt từng lời của
thầy. Nó nhìn thầy chăm chăm. Cái tai thì lắng nghe đó, nhưng đôi mắt
thì ko chịu rời khỏi cái khuôn mặt với cái mũi cao như mũi tây, cái
miệng mấp máy nói liên tục, nhưng cực duyên, đôi mắt như có sóng điện từ hút lấy hồn nó, ngất ngây. Nó trông lúc này cực giống con búp bê bất
động, thỉnh thoảng tủm tỉm cười một mình y như một con bé dở hơi lạc
giữa hai người đàn ông trẻ đẹp. Huy Vũ nhìn nó mà não nuột, tê tái cõi
lòng. Cái con Cỏ đàn ông mà cậu thích đâu mất tiêu rồi?
- Em vẫn chưa hiểu à? Để thầy giảng lại nhé!... Ko, phải làm thế này, sai rồi…
- “Dễ thế mà cứ giả vờ hỏi hoài. Đúng là đồ con gái! Lúc nào củng giả
nai để đong zai!” – Huy Vũ chắc mẩm trong bụng. Nhìn nó lúc này mà cậu
ghét thế cơ chứ. Gìơ thì trông nó y như mấy đứa con gái giả nai mà cậu
biết. Nhưng cậu lại quên, con nai vàng ngơ ngác ấy đã quần chết bác thợ
săn là cậu rồi!
****
- Dạ em chào thầy ạ!... Ồ zé! –
Nó sung sướng cười tít mắt, khi thấy bóng thầy vừa đi xuống dưới nhà.
Hai tiếng đồng hồ, đánh vật với mấy cái “đại giả nai” nhưng bù lại, nó
đc gần thầy hơn, nhìn thầy toát mồ hôi giảng đi giảng lại nó cũng thấy
tội tội. Nhưng có như thế, thầy mới tập trung vào riêng nó, còn thằng
bạn, cho ở đó mà xem kịch nó diễn. Hè hè…
- Gìơ tôi mới biết you là chúa giả nai!
- Tôi là nai hoá cáo rồi ông ạ! – Nó hếch cái mặt xinh xinh trắng ngần
lên khiến Huy Vũ bất chợt thấy tim mình xốn xang. Lại thế rồi. Khổ quá.
Cố gắng nuốt nước bọt, trấn tĩnh lại quả tim, cậu đưa tặt gạt cái mặt nó xuống. Da mặt nó mịn kinh khủng, lại man mát, tự dưng một cảm giác tê
tê bàn tay, cậu cứ để yên đó, hình như bàn tay cậu ko muốn xa rời cái
cảm giác là lạ này.
- Ê đừng có mà lợi dụng sờ má tôi nhé. – Nó đưa tay gạt phắt bàn tay cậu ra khỏi má nó, tiện tay đánh bộp cái vào đầu
cậu kêu cái “Bụp”.
- Á, sao you lại đánh tôi.?
- Ai bảo dê! Xí!
Lại cái dáng đi dạng háng như thằng đàn ông, nó hả hê trở về phòng. Phải ngủ và mơ mộng về ông thầy đẹp trai thôi!
****
¬Hôm nay ông Trịnh cùng nó, Huy Vũ và ông thầy Thiết đi ăn nhà hàng.
Mọi người ko biết là nó vô tình hay cố ý, trừ Huy Vũ ra, nó chọn ngay
chỗ ngồi cạnh thầy giáo, miệng cười toe. Huy Vũ liếc sang nó, đánh mắt:
“Sao phải sán vào thầy kinh thế?”. “Tôi thích thế đấy! Ông ghen à?”. Huy Vũ mặt mày ỉu xìu. Mà hình như nó nói trúng tim đen cậu rồi!
Đang ăn uống, nói chuyện vui vẻ, chợt nó thấy cô hiệu phó cùng mấy người bạn cũng vào ăn nhà hàng. Nó nhìn thấy cô chứ cô thì nó đảm bảo 99,
99999999 % cô ko nhìn thấy nó.
- Cho 3 suất cơm Tàu, nhưng môt
suất ko có hạt tiêu nhé! Tôi dị ứng hạt tiêu. – Từ bàn trong góc quán,
cô hiệu phó gọi món. Nó nghe thấy thế như mở cờ trong bụng, cái đầu lắm
trò và tinh quoái của nó lại ko chịu để nó yên.
- Dạ cháu xin phép
đi vào nhà vệ sinh ạ! – Nói rồi nó đi nhanh như bay vào phía trong quán
theo chân anh phục vụ bàn bà hiệu phó.
Nó liếc vào nhà bếp, thấy ông bếp trưởng dặn.
- Đĩa này là đĩa ko hạt tiêu, nhớ chưa. – Nó để ý đó là cái đĩa nằm thứ 3. Đợi anh phục vụ bước ra, nó chạy như bay vào nhà bếp.
- Bác ơi cho cháu xin lọ hạt tiêu ạ.
- Ừ của cháu đây! – Đón lọ hạt tiêu từ tay ông bếp trưởng, nó lại lao
như nhay ra đuổi kịp anh phục vụ, nó chạy vòng ra trc mặt, cười kiểu
duyên thật là duyên.
- Anh ơi, cho em hỏi nhà vệ sinh ở đâu ạ?
- Em đi thẳng, rẽ phải. – Anh phục vụ vừa quay đầu chỉ, nó đưa tay rắc một đống hạt tiêu vào đĩa cơm thứ 3.
- Dạ! Cám ơn anh ạ!
****
- Hắt xì…. Hạt tiêu. Tôi đã bảo ko cho hạt tiêu mà!. Hắt… xì… - Bà hiệu phó tức tốc chạy vào nhà vệ sinh. Một lúc sau.
- Á! Tôi… tôi…. Xin lỗi!
- ĐÀN BÀ CON GÁI MÀ VÀO ĐÂY À?
Nó đắc chí. Bà hiệu phó chằn tinh đâu biết cô học trò nhỏ đã đổi biển
treo phòng vệ sinh nam nữ cho nhau. Vậy là bà giáo phù thuỷ tha hồ đc bổ mắt nhé. Nó lại cười, vẻ đắc chí đến vô cùng!