Dĩ Thân Dưỡng Hồn

Chương 48: Chương 48: Phản phệ




Gần đây thương giới thành phố B có một tin tức lớn, bà chủ của Tường Phi - Cừu Phi Thiến báo cảnh sát bắt cha ruột của mình, nguyên nhân là do Cừu lão gia tử mê tín hết thuốc chữa, đem thứ như thi du và thi phấn cho hai đứa con của bà ăn.

Tin này vừa được đưa ra, lập tức phá vỡ sự yên tĩnh mấy năm nay của thành phố B.

Thi du! Thi phấn! Ông ngoại ruột hại cháu ngoại ruột!

Ân gia với Cừu gia quyết liệt!

Tùy tiện ném ra một từ cũng đủ nổ tung rồi, huống chi hiện tại toàn bộ gom lại với nhau!

Quần chúng ăn dưa trong thương giới nhiệt tình như lửa. Người thế hệ trước thì kể lại chuyện lúc Cừu lão gia tử chưởng gia, rõ ràng không thích đứa cháu ngoại Ân Viêm này. Người trung niên thảo luận việc quyết liệt lần này của Ân gia và Cừu gia có thể mang lại sự thay đổi lớn cho thương giới. Người trẻ tuổi lại khá hứng thú với thi du với thi phấn, tò mò mục đích của Cừu lão gia tử khi hạ loại nghe đã tà ác ghê tởm này với Ân Viêm là gì.

Trong khoảng thời gian này, bầu không khí ở Ân gia rất nặng nề.

Việc điều tra vụ án tiến hành không quá thuận lợi.

Tuy rằng có tra ra thành phần thi du và thi phấn trong điểm tâm, nhưng cái bình Cừu lão gia tử đưa cho cảnh sát chỉ kiểm tra đo lường ra chất tạo ngọt. Trong phòng bếp không có camera, Cừu lão gia tử lại cắn chết nói bảo mẫu lòng mang ý xấu đổi chất ngọt của ông ý đồ ly gián quan hệ giữa Cừu gia và Ân gia, lão kiên quyết không chịu nhận tội, cảnh sát cũng không còn cách nào.

Lão đã lớn tuổi, luật sư Cừu gia cũng không phải người ăn chay, qua một phen giằng co, lại dùng bệnh nặng làm lý do đưa lão đến bệnh viện cách ly, không phối hợp cảnh sát điều tra.

Đồng thời Cừu gia cũng bắt đầu nghĩ mọi cách khơi thông quan hệ, đồng thời còn liên tiếp gọi đến muốn âm thầm giải hòa, cuốn lấy người Ân gia ầm ĩ không ngừng.

Lại thêm một cái cuối tuần. Vừa ăn cơm trưa xong, Ân Viêm ngoài ý muốn nhận được cuộc gọi của Ngũ Hiên.

“Nghe nói gần đây nhà anh đang bận rộn với một vụ án, có cần giúp đỡ không?”

Ngũ Hiên đi thẳng vào vấn đề, ngữ khí cực kỳ quen thuộc tựa như anh với Ân Viêm là bạn tốt vậy.

Ân Viêm cũng thu lại một chút xa cách, trả lời tựa như bạn cũ nói chuyện với nhau: “Không cần, những việc này sẽ được giải quyết nhanh thôi.”

Ngũ Hiên bên kia im lặng một lúc, sau đó thở dài: “Tôi biết anh không muốn nợ nhân tình, nhưng việc lần này...... Tôi có chút tin tức, Cừu Phi Hùng cũng không biết làm thế nào mà đáp lên được người bên giới Quốc học*, đang đi kéo quan hệ. Anh biết đó, trong cái giới kia đều là mấy thổ hoàng đế đã cắm rễ ở thành phố B rất nhiều năm, nếu thật sự để Cừu Phi Hùng kéo được quan hệ, chúng ta lại thành châu chấu đá xe.”

*Hán học (chữ Hán: 漢學) hay Trung Quốc học (chữ Hán: 中國學) là ngành khoa học chuyên nghiên cứu về Trung Quốc, bao gồm lịch sử, chính trị, xã hội, triết học, kinh tế, thậm chí nghiên cứu cả về cộng đồng người Hoa ở nước ngoài. Đây là khái niệm do người nước ngoài đặt ra, tiếng Anh gọi môn khoa học này là Sinology hay Chinese Studies, còn người Trung Quốc gọi khoa học nghiên cứu về Trung Quốc là Quốc học 國學.

Giới Quốc học là một giới rất thần bí ở thành phố B, có phải thật sự nghiên cứu quốc học hay không cũng không ai biết rõ. Những cái giới kia tuy rất khó vào, rất thần bí, cũng rất khó đáp lên nhưng thật ra tất cả mọi người đều biết đến.

Người ta đồn rằng, người trong giới quốc học đều là lão tiền bối đức cao vọng trọng, không ít người trong số họ thường lui tới thân thiết với người chức cao, nên cũng có chút quyền lên tiếng. Nếu Cừu Phi Hùng đúng như lời Ngũ Hiên nói có thể đáp quan hệ lên đó, Ân gia là gia đình thuần thương nhân, thật sự không dễ làm.

Ân Viêm nghe anh nói thái độ lại càng kiên quyết: “Nếu thật sự như thế, vậy càng không thể liên lụy đến Ngũ gia, ý tốt của anh lòng tôi đã biết, yên tâm, việc này sẽ được giải quyết nhanh thôi.”

Liên tục hai lần nhấn mạnh mọi chuyện có thể giải quyết nhanh thôi, Ngũ Hiên cũng không tiện khuyên tiếp. Anh bèn nói: “Vậy được rồi, có việc thì gọi cho tôi, tôi mở điện thoại 24 giờ.”

“Cảm ơn.”

Cúp điện thoại, người Ân gia đồng thời quay đầu nhìn Ân Viêm.

“Là Ngũ Hiên.” Ân Viêm giải thích, hắn nắm tay Dụ Trăn kéo cậu lại, sau đó nói với Cừu Phi Hùng và Ân Hòa Tường: “Con với Dụ Trăn về chung cư một chuyến, em ấy trồng mấy bồn hoa ở bên kia, còn không chăm sóc sẽ chết héo.”

Cừu Phi Thiến cười xua tay: “Đi đi, buổi tối có về ngủ không?”

“Có thể sẽ không về, nếu không về, con sẽ gọi điện thoại báo trước.”

“Được rồi, đi đi, lái xe cẩn thận.”

Tạm biệt cha mẹ tâm tình không tốt, Dụ Trăn ngoan ngoãn để Ân Viêm dắt xuống xe, tự mình mở cửa xe ngồi vào, cau mày cài đai an toàn.

Ân Viêm vòng qua đầu xe ngồi lên ghế lái, hỏi: “Đang nghĩ gì?”

Dụ Trăn vẫn nhíu chặt mày, sau khi cài đai an toàn thì nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt ngơ ngác, hiển nhiên không nghe hắn hỏi.

Ân Viêm liếc cậu một cái, cũng không hỏi lại, khởi động ô tô lái ra khỏi biệt thự.

Dụ Trăn đã vài ngày không vào chuyển bồn, hoa lan bên trong vốn trụi lủi chỉ mọc lá cư nhiên đã nở hoa, còn nhú ra cây mới, tốc độ sinh trưởng khác xa trước kia.

“Cậu càng tiến giai, chuyển bồn cũng phát triển theo.” Ân Viêm dựa vào bên ngoài chuyển bồn ngoại giải thích. Sau đó hắn lại hỏi: “Buổi tối muốn ăn thịt thỏ bát bảo không?”

Lần này Dụ Trăn nghe thấy lời hắn, cậu ra khỏi chuyển bồn đứng trước mặt hắn, nghi hoặc hỏi: “Cái chuyển bồn này có thể mạnh dần theo tôi ư?”

“Ừ, nó là loại hình pháp khí có thể phát triển, diện tích cũng sẽ từ từ mở rộng, sau này còn có thể mang theo bên người.” Ân Viêm giải thích, lại lặp lại câu hỏi một lần: “Buổi tối muốn ăn thịt thỏ bát bảo không?”

Dụ Trăn nhìn vào hai mắt hắn, gật gật đầu: “Muốn.”

“Vậy đi bắt thỏ trước.” Ân Viêm tiến lên một bước ôm lấy cậu, giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.

Lại lần nữa nhìn thấy Dụ Trăn với Ân Viêm xuất hiện trước mặt mình, Sơn Thần vất vả lắm mới được mấy ngày thanh tịnh quả thực muốn rút rễ lên chạy trốn cách hai cái tên bệnh thần kinh này thật xa.

Nhưng Ân Viêm không để nó như nguyện, hắn thả con thỏ vào trong rừng rồi ra hiệu Dụ Trăn đi bắt, sau đó nghiêng người dựa lên thân Sơn Thần.

Sơn Thần cực kỳ muốn giũ hắn ra, nhưng địch ta cách xa, nên đành run rẩy nhịn lại, sau đó dứt khoát giả chết.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này trong nháy mắt con thỏ chạy đi Dụ Trăn lập tức phát động pháp thuật đuổi theo, thân hình thuần thục linh hoạt hơn lần trước rất nhiều.

Nhìn cậu đi xa, Ân Viêm mở miệng hỏi: “Lần trước cậu ấy đến đây tìm ngươi nói cái gì?”

Sơn Thần tiếp tục giả chết, nó hiện tại chỉ là một cái cây bình thường.

Ân Viêm nghiêng đầu nhìn chằm chằm vỏ nó.

Sơn Thần cảm thấy phiền muốn chết, hai tên bệnh thần kinh này tại sao cứ luôn mơ ước da của nó.

Ân Viêm vung tay lên, linh khí biến thành lưỡi dao, nhẹ nhàng cắt một cái trên người nó, một luồng ánh sáng màu xanh lóe lên, một miếng vỏ cây màu nâu lớn bằng bàn tay xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

A a a a a! Thổ phỉ!

Sơn Thần điên rồi, điên cuồng lắc lắc cành cây.

“Không nói cũng không sao, tính tình cậu ấy thuần thiện, đừng khi dễ cậu ấy là được.” Ân Viêm nói rất rộng lượng, nhưng vỏ cây chồng chất trên tay lại tỏ rõ hành vi tàn ác của hắn.

Rốt cuộc là ai khi dễ ai! Nó lớn lên ở đây thì chọc ai chứ!

“Tu giả thành phố B có bao nhiêu?” Ân Viêm đột nhiên thay đổi đề tài.

Cành cây đang lay động của Sơn Thần bỗng dừng lại, đến phiến lá cũng bất động, an tĩnh tựa như một bức tranh.

“Yên tâm, không phải muốn tổn thương bá tánh ngươi bảo hộ.” Ân Viêm thu vỏ cây lại, sau đó gõ thân cây: “Chỉ muốn bắt một vài con sâu làm rầu nồi canh, người trẻ tuổi cần phải rèn luyện, những tội nghiệt ẩn giấu trong góc âm u cũng cần thanh trừ.”

Sơn Thần nhẹ quơ quơ lá cây, làm như có chút do dự.

“Tu Chân giới đã không còn là Tu Chân giới trước kia, trật tự cũ đã sớm bị huỷ bỏ, trật tự mới vẫn chưa thành hình, thuận theo tự nhiên, có đôi khi cũng không thể đạt được một kết quả tốt.”

Sơn Thần lại bất động, trong rừng có gió thổi qua, tựa như ai đó đang thở dài.

Dụ Trăn tiến bộ thần tốc, lần này chỉ dùng một nửa thời gian của lần trước đã bắt được linh thỏ.

Lúc trở về, Dụ Trăn ôm thỏ chủ động chôn vào trong ngực Ân Viêm, bộ dáng uể oải ỉu xìu. Có lẽ đến chính cậu cũng chưa ý thức được, động tác này của cậu có bao nhiêu thuần thục và theo bản năng, tựa như đã từng làm qua trăm ngàn lần.

Thân thể Ân Viêm cứng đờ nhanh đến không thể phát hiện, hắn rũ mắt nhìn cậu rõ ràng lại tiến vào trạng thái xuất thần, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, dẫn cậu về chung cư.

“Dụ Trăn, cậu đang nghĩ gì?”

Sau khi đến chung cư Ân Viêm không buông cậu ra, ngược lại thuân theo tư thế này nâng cằm cậu lên, buộc cậu đối diện với mắt mình.

Mắt Ân Viêm rất đẹp, tròng mắt rất đen, ánh mắt bình tĩnh bao dung, làm người ta cảm thấy an lòng.

Dụ Trăn cuối cùng cũng hoàn hồn, ngơ ngác nhìn hắn vài giây, sau đó nói ra việc mình rối rắm mấy ngày nay.

“Ân Viêm, trên đời này có rất nhiều tu sĩ có được lực lượng đặc thù, họ có thể thần không biết quỷ không hay làm ác, còn có thể đưa thứ hại người giao cho người có lòng xấu sử dụng. Pháp luật không lấy được chứng cứ chứng thực họ hại người, không cách nào trừng phạt họ, Thiên Đạo cũng dường như không ràng buộc họ. Ví dụ như Cừu Tạ Hoa, lão rõ ràng thân có tội nghiệt, lại con cháu đầy đàn, bình an sống đến tuổi già. Ân Viêm, trong chuyện này tôi không thấy chính nghĩa và công bằng đâu, Thiên Đạo thật sự đang nhìn chúng ta sao?”

Ầm ầm ầm --!

Đỉnh đầu đột nhiên vang lên sấm rền, bầu trời bỗng chốc âm u, một trận mưa to không có dấu hiệu ồ ạt đổ xuống.

Dụ Trăn hoảng sợ, trừng mắt kinh sợ nhìn lên đỉnh đầu.

“Thiên Đạo luôn tồn tại.” Ân Viêm phất tay bày ra kết giới, dùng linh khí của mình bao Dụ Trăn lại. Hắn giơ tay sờ đầu của cậu: “Dụ Trăn, đừng nghi ngờ Thiên Đạo, chuyện này rất nguy hiểm.”

Vốn là người thân có sát khí hơn nữa đạo tâm không vững, nếu lại nghi ngờ Thiên Đạo thì cố gắng bấy lâu nay sẽ hóa thành bọt nước.

Thiên Đạo tàn khốc lại nhân từ. Chuyện quá khứ không nhắc đến, nhưng ít nhất hiện tại, hắn rất cảm kích Thiên Đạo đã cho Dụ Trăn cơ hội niết bàn tái sinh.

Dụ Trăn nhìn hắn, không nói gì, trong mắt lại ẩn ẩn bốc lên một ngon lửa đen.

Đến tột cùng thì Thiên Đạo là một loại tồn tại chuyên chế độc tài như thế nào, dù nghi ngờ cũng không được.

Cậu biết thế đạo* hiểm ác, chỉ cần con người còn thất tình lục dục, thì thật sự không thể xuất hiện một đất nước lý tưởng. Mà khi người ác không bị trừng phạt, người tốt lại vì việc này chịu đựng tra tấn, cậu hy vọng còn có chính nghĩa đứng bên phía người tốt.

* Thế: Đời, cuộc đời, cõi trần. Đạo: đường lối phép tắc phải theo. Thế đạo là đạo xử thế, đạo ở đời, tức là đường lối phép tắc dạy làm một người ở đời thế nào cho hợp lẽ phải và đạo lý. - Theo caodaivn.com

Nhưng không có, ít nhất chuyện lần này cậu không thấy.

“Dụ Trăn.” Ân Viêm dời tay đang đặt trên đầu cậu, sờ lên mặt cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn dùng lực rất nhẹ, giọng điệu hiếm thấy mang theo thở dài: “Thiên Đạo đều có quy tắc, Cừu Tạ Hoa đúng là con cháu đầy đàn, nhưng con trai bất hiếu, con gái xa cách, số phận đã định phải thê lương sống hết quãng đời còn lại. Lão không bình an đến già, lão gặp chúng ta, đừng quên, chúng ta cũng là một người bị Thiên Đạo ràng buộc.”

Dụ Trăn sửng sốt.

“Cừu Tạ Hoa hồ đồ nhiều năm, mới đổi lấy một đoạn thời gian an ổn trong những năm tuổi già cuối đời, tương tự, cũng đổi lấy mẹ với dì nhỏ tự tại nửa đời. Hiện tại lão tỉnh táo, mà tôi và cậu lại vừa vặn xuất hiện, huỷ hoại mưu đồ của lão. Hơn nữa dù không có chúng ta, cũng còn Tam Nhi, nó mới là nhân quả lớn nhất của Cừu Tạ Hoa.”

“Dụ Trăn, Thiên Đạo chưa bao giờ để người ác chết già, cậu đừng để tâm chuyện vụn vặt.”

Suy nghĩ đi vào ngõ cụt nháy mắt được khai thông, lửa đen trong mắt Dụ Trăn chậm rãi tắt đi, sống lưng thẳng tắp cong xuống, cậu nghiêng đầu, đưa mặt vào lòng bàn tay Ân Viêm. Cậu tựa như đứa nhỏ phát hiện mình làm sai chuyện, lại không muốn xa rời làm nũng hỏi: “Sư phụ, con lại làm sai rồi sao?”

Thân thể Ân Viêm đột nhiên cứng đờ, tay đang vuốt ve gương mặt cậu không tự giác dùng sức, nâng mặt cậu để cậu ngửa đầu nhìn mình. Hắn khô khốc truy vấn: “Cậu vừa mới gọi tôi là gì?”

Gọi là gì?

Dụ Trăn mờ mịt nhìn hắn, vẻ mặt tựa như con nít, băn khoăn như đứa trẻ.

Trái tim Ân Viêm đột nhiên nhảy dựng, hắn bỗng ý thức được gì đó, bèn nghiêng đầu nhìn mây đen quay cuồng ngoài cửa sổ. Sau đó hắn vươn cánh tay ôm Dụ Trăn vào lòng, gọi: “Hư Vô!”

Mèo trắng bỗng xuất hiện, thuận thế hóa thành bảo tháp, Ân Viêm ôm Dụ Trăn đi vào.

Một cơn mưa to thình lình trút xuống tưới ướt nhẹp các người dân thành phố B đang ở bên ngoài, cũng may mưa tới nhanh đi cũng nhanh, không đến nửa tiếng đã ngừng lại.

“Dự báo thời tiết bây giờ ngày càng không chuẩn, váy của mình đều ướt hết.”

Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi ngang qua cửa sổ xe, vừa đi vừa kéo váy dài nửa ướt trên người, cúi đầu rầu rĩ oán giận.

Cậu trai đi bên cạnh cô vụng về cởi áo khoác của mình muốn cho phủ thêm cho cô, lại đỏ mặt không dám mạo phạm.

“Lên đi, do dự gì chứ! Trên người hai người có tơ hồng! Đó là bà xã tương lai của cậu đó, đừng có sợ!”

Người trẻ tuổi trong xe đáng khinh nhìn lén, vung nắm tay cổ vũ cậu trai kia.

Ông lão bên cạnh hắn giật giật lông mày, không nhịn được nữa túm hắn về, giáo huấn: “Phong Lâm! Anh còn không chuyên tâm thì về nhà cho ta, ít ở đây quấy rối!”

Người trẻ tuổi được gọi là Phong Lâm bị kéo ngã ngồi trên xe. Hắn nghiêng đầu nhìn ông nội nhà mình, uất ức lẩm bẩm: “Nhưng chuyên tâm cũng vô dụng, từ khi dị tượng xuất hiện đến bây giờ, đến cả phạm vi đại khái sinh ra dị tượng chúng ta cũng chưa khoanh vùng được, chuyên tâm có ích lợi gì......”

Phong Nguyên nghe mà da mặt muốn co giật, hận không thể lấy pháp khí ra đập hắn một trận.

Bác Tu ngồi ghế trước thấy sắc mặt ông không tốt, vội lên tiếng hoà giải: “Thời gian dị tượng tồn tại ngắn, phạm vi lại quá rộng, từ khi xuất hiện đến lúc bùng nổ hoàn toàn không có dấu hiệu, nên việc không khoanh vùng được phạm vi cũng rất bình thường. May mà lần này dị tượng này không tạo thành nguy hại gì, mọi người không cần quá khẩn trương. Tiền bối, Phong Lâm còn nhỏ, ngài bớt giận.”

Phong Lâm đáng thương nhìn Phong Nguyên, nhỏ giọng gọi: “Ông nội......”

“Trở về thu thập anh sau.” Phong Nguyên miệng cọp gan thỏ bỏ xuống một câu tàn nhẫn, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã trở lại bình thường, mày nhăn lại trước sau không thể buông lỏng. Trong lòng ông vẫn luôn do dự, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

“Bác Tu, thật ra khoảng thời gian trước ta có chạm mặt một người trẻ tuổi xưng là cháu trai của Thanh Hư Tử, công đức trên người cậu ấy rất nồng hậu, vẻ ngoài cũng rất chính trực.”

Lời vừa ra, Bác Tu với Phong Lâm ngây ngẩn cả người, sau đó Phong Lâm nhịn không được gào lên: “Ông nội, ông nói cái người thiếu chút nữa bị ông ăn vạ là cháu trai của Thanh Hư Tử tiền bối? Ông xác định?”

Bác Tu cũng kích động: “Nếu cháu trai Thanh Hư Tử ở thành phố B, vậy Thanh Hư Tử chắc chắn cũng ở đó, tiền bối, ngài có phương thức liên hệ với người trẻ tuổi kia không?”

Phương thức liên hệ nếu muốn thì chắc chắn có thể lấy, nhưng mà......

Phong Nguyên có chút chần chờ, quyết tâm vừa hạ lại bắt đầu dao động, ông xua tay nói: “Để xem đã, giờ vẫn chưa vội liên hệ...... Xem lại đã.”

Còn xem cái gì, ông lại không nói.

Dụ Trăn lại nằm mơ, trong mơ cậu vẫn chỉ là một thiếu niên non nớt, mặc một thân pháp bào tinh xảo, tóc dài buộc lại, quỳ gối trong một cái điện cao lớn, bên người đầy những thiếu niên thiếu nữ ăn mặc như cậu.

Tiên trưởng có khuôn mặt hoặc uy nghiêm hoặc hòa ái hoặc lạnh lùng hoặc không kiên nhẫn ngồi ở phía trên, tầm mắt họ quét qua trên người bọn cậu.

Họ đang tuyển đồ đệ.

Trong lòng Dụ Trăn bật ra những lời này, hình ảnh đột nhiên thay đổi, trong đại điện đã trống không, ở đây chỉ có mình cậu còn quỳ.

Không có ai chọn cậu.

Không có ai muốn cậu.

Toàn bộ sư môn, chỉ có cậu không có đạo hào, bởi vì không có ai chọn cậu làm đồ đệ, tuy rằng cậu là một trong những người vào núi có tư chất tốt nhất, tuy rằng cậu là tông môn trưởng lão tự mình mang về từ một cái thôn núi xa xôi.

Nhưng mà không có ai muốn cậu.

Bầu trời dần mờ tối, cậu đột nhiên trưởng thành, biến thành dáng vẻ thanh niên thon gầy, hoàn cảnh chung quanh cũng thay đổi, trước mặt là một khối cự thạch, trên cự thạch có một người ngồi, cậu quỳ gối dưới cự thạch, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

“...... Ta nhận ngươi.”

Thật lâu sau, một giọng nói lành lạnh truyền đến từ phía trên cự thạch, cậu mừng rỡ như điên, ngửa đầu nhìn lại, thẳng tắp đối diện với ánh mắt bình tĩnh bao dung của người nọ.

“Đạo hào của ngươi là...... Ngọc Trinh.”

Ngọc Trinh.

Dụ Trăn xoạt một cái mở mắt ra, nắng sớm tươi đẹp, trong phòng không có một bóng người.

Cậu phát ngốc một lúc lâu, đột nhiên nhẹ nhàng thở ra rồi thả lỏng thân thể, giơ tay đỡ trán: “Sao cứ mãi không nhớ mình mơ thấy cái gì...... Tệ thật......”

Hai ngày sau, bảo mẫu Cừu gia đột nhiên sửa lại khẩu cung, chủ động nhận tội, tỏ vẻ thi du với thi phấn là bà dùng thi thể động vật làm thành, không liên quan đến Cừu Tạ Hoa.

Đêm đó, Ân Viêm mang Dụ Trăn đến thôn trang mẹ đẻ của Tam Nhi, phát hiện cửa lớn đóng chặt, trên đó còn dán câu đối màu trắng, hai người liếc nhau, thuấn di đến nghĩa trang của thôn.

Hồn phách của một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp ngồi xổm trước ngôi mộ mới trong nghĩa trang, dịu dàng nói chuyện với Tam Nhi đứng trước mặt cô.

“Kiếp sau mẹ vẫn làm mẹ của con, có được không?” Người phụ nữ hỏi, giọng nói có chút thấp thỏm.

Tam Nhi mang một khuôn mặt bánh bao nghiêm túc lắc đầu, nó trả lời: “Không được, con còn rất lâu rất lâu nữa mới được đầu thai, mẹ không nên hao phí thời gian.”

Người nữ lã chã chực khóc.

Tam Nhi quay đầu, không chút dao động.

“Mẹ cũng trở thành quỷ hầu của tiên trưởng được không? Mẹ con chúng ta mới nhận lại nhau, mẹ không muốn xa con.”

Tam Nhi vẫn lắc đầu: “Không thể, thành quỷ hầu phải trả giá đại giới, mệnh cách kiếp sau của mẹ rất tốt, đừng lãng phí.”

“Ô ô ô.” Nữ quỷ bắt đầu khóc.

Bà lớn lên rất đẹp, mày liễu mi cong, mắt hạnh má đào, lúc khóc lại như hoa lê dính mưa, khiến người trìu mến.

Nhưng Tam Nhi vẫn không dao động, thậm chí còn quỳ xuống với bà.

“Mẹ, đời này không thể hiếu thuận với mẹ, con trai bất hiếu, mẹ an tâm đi đầu thai, con sẽ phù hộ mẹ cả đời trôi chảy. Âm sai sắp tới, mẹ còn không đi, con sẽ bị âm sai bắt đi.”

Người nữ dừng việc giả khóc, vì quỷ không có nước mắt, dù muốn chảy, cũng là chảy huyết lệ.

“Tam Nhi......”

“Mẹ, đặt cho con cái tên đi.”

Mẹ con hai hồn đối diện, người nữ lần này thật sự khóc, hai hàng huyết lệ chảy dọc theo gương mặt, tuyệt vọng và đau buồn trên mặt cuối cùng cũng không dấu được nữa.

“Thật ra con có tên, là người đàn ông kia đặt, nhưng chắc con sẽ không thích, mẹ cũng không thích. Trước một ngày con sinh ra, mẹ từng mơ thấy một đóa Thất Sắc Cẩn* bảy màu sặc sỡ, mẹ họ Đào, con theo họ mẹ, gọi Đào Cẩn được không? Có quá nữ khí không?”

*Thất Sắc Cẩn, còn được gọi là hoa bảy màu. Trong truyền thuyết, Thất Sắc Cẩn là một bông hoa với bảy cánh hoa, mỗi cánh có một màu khác nhau. Không có hoa bảy màu thực sự trong tự nhiên, vì hoa là cơ quan sinh sản của thực vật, nếu màu sắc quá pha trộn, nó sẽ làm cho côn trùng lóa mắt, do đó làm giảm khả năng thụ phấn. Từ quan điểm này, sự tồn tại của Thất Sắc Cẩn cũng trái với quy luật của tự nhiên. - Theo baidu

“Không đâu.” Tam Nhi đứng dậy, rồi bước lên ôm lấy bà, nghiêng đầu hôn mặt bà, rồi nói: “Con sẽ nhớ mẹ.”

Người nữ ôm lại nó, muốn nói mẹ cũng vậy, lại biết một khi luân hồi, ký ức đời này sẽ hoàn toàn hóa thành cát bụi, tiêu tán trong sông dài thời gian.

Bà khóc càng thêm chật vật, lực ôm Tam Nhi mạnh đến như muốn một lần nữa nhập nó vào cốt nhục của mình.

Tiếng chuông mờ ảo truyền đến từ hư không, Tam Nhi ngửa đầu nhìn trời, kiên định mà đẩy người nữ ra. Nó giơ tay nhỏ mập mạp lau huyết lệ trên mặt bà, lại nhìn bà cười cười, xoay người cũng không quay đầu lại mà bay đến chỗ Dụ Trăn.

Người nữ nhìn sang đây, muốn đuổi theo nhưng vừa bước lên lại cắn môi dừng lại. Bà nhìn Dụ Trăn, đột nhiên thẳng tắp quỳ xuống, dập đầu mấy cái thật mạnh, sau đó chủ động bay vào hư không.

Bà không thể để âm sai phát hiện sự tồn tại của con trai, đây là việc cuối cùng mà người mẹ như bà có thể làm cho con trai mình trước khi duyên phận mẹ con kết thúc.

Đêm nay Tam Nhi không về Cừu gia, mà co người nằm trong ngọc giác của Dụ Trăn cùng về chung cư với cậu.

Hư Vô hình như không quá thích bên người Dụ Trăn có linh thể đi theo, đợi lúc Dụ Trăn không chú ý lập tức ngậm ngọc giác chạy vào chuyển bồn trốn.

Dụ Trăn hơi lo lắng cho Tam Nhi, muốn đi vào tìm nó, lại bị Ân Viêm ngăn cản.

“Trong chuyển bồn có bồ đề liên với linh khí, có trợ giúp linh thể tu luyện.”

Dụ Trăn dừng bước lại, nghĩ nghĩ, từ bỏ ý nghĩ theo sau, cậu với Ân Viêm từng người tắm rửa rồi trở về phòng ngủ.

Rạng sáng, Hư Vô ngậm một cái ngọc giác từ chuyển trong bồn chạy ra, ẩn thân chạy tới Cừu gia.

Cừu Tạ Hoa đã dọn về Cừu gia, trong lúc ngủ mơ lão cảm thấy đùi mình càng ngày càng đau, tựa như có người nào đó đang gặm cắn thân thể của mình. Lão kinh hoàng mở mắt ra, sau đó đối diện với Tam Nhi mặt đầy tà khí.

“Nghe nói ông lấy thi thể của tôi luyện dầu, mài thành phấn, rồi mang đi làm vật dẫn trận?” Tam Nhi âm âm trầm nói, trong mắt có khoái ý vặn vẹo: “Thân thể của tôi không còn, ông chuẩn bị lấy cái gì trả lại cho tôi, hả?”

“Oa a a.”

Cừu Thụy Kiệt ngủ ở lầu hai đột nhiên bừng tỉnh từ trong mơ, bắt đầu gào khóc.

Bảo mẫu vội vàng rời giường dỗ dành, lại phát hiện dỗ thế nào cũng không nín, làm bà gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Tân Tiểu Tiểu đi theo phía sau Cừu Thụy Kiệt, cô nhìn phía phòng Cừu Tạ Hoa, rồi thu hồi tầm mắt, dỗ Cừu Thụy Kiệt: “Thụy Kiệt đừng sợ, là ông Tam Nhi của con đang trừng phạt người xấu, chớ sợ chớ sợ, qua nhanh thôi, mẹ ở với con.”

Cừu gia đêm nay, nhìn như hết thảy bình thường.

“A! Cháy rồi! Cháy rồi!”

Sáng sớm, tiếng bảo mẫu thét chói tai đánh tan sự yên tĩnh, người Cừu gia đều bị tiếng hét này đánh thức. Họ vội vã lao từ trong phòng ra, sau đó bị khói đen dày đặc bốc lên từ phòng của Cừu Tạ Hoa dọa cho kinh hãi.

“Còn không nhanh đi dập lửa!” Cừu Phi Hùng tức muốn hộc máu.

Mọi người như bừng tình khỏi giấc mộng, nhanh chóng tổ chức người đi dập lửa.

Nửa giờ sau, Cừu lão gia tử được cứu ra, tuy còn sống, nhưng lại bị thiêu rụi đến thay đổi hình dạng. Quỷ dị hơn nữa là đùi lão lại thiếu một miếng thịt thật lớn, tựa như bị thứ gì đó gặm mất.

“Phản phệ! Chắc chắn là thuật pháp phản phệ!” Tư Linh biết một chút nội tình bị thảm trạng của Cừu Tạ Hoa dọa sợ, bà nhịn không được hét lên.

Trong lòng Cừu Phi Hùng lộp bộp, nhưng trên mặt lại cố gắng bình tĩnh, trách mắng: “Nói hươu nói vượn gì đó! Câm miệng!”

Vừa dứt lời, một nhóm cảnh sát cất bước vào cửa, tựa như không nhìn thấy sự lộn xộn của ngôi nhà, lạnh mặt hỏi: “Xin hỏi Cừu Tạ Hoa ở đâu? Chúng tôi lấy được DNA từ thi phấn trong điểm tâm, phát hiện chủ nhân thi phấn có quan hệ cha con với Cừu Tạ Hoa, người nọ đâu? Gọi lão ra đi với chúng tôi một chuyến.”

Quan hệ cha con?

Người Cừu gia đồng loạt im lặng, vẻ mặt Cừu Phi Hùng thay đổi, đến lúc này gã thật sự bắt đầu hoảng loạn.

- --Hết chương 45

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.