Dĩ Thân Dưỡng Hồn

Chương 47: Chương 47: Quyết liệt 2




Edit: Dĩm

Dụ Trăn buông bút, thở ra một hơi, cậu đánh cho mình hồi trống để tinh thần hăng hái rồi mới mở miệng: “Nghiêm trọng nhất chính là thi du và thi phấn của người chết thảm, một khi trận thành, người bị hiến tế nhẹ thì bệnh nặng, nặng thì đột tử. Nếu người bày trận với người bị hiến tế có quan hệ huyết thống, vậy thì uy lực trận pháp tăng lên gấp bội.”

Rầm!

Ân Hòa Tường đập bàn thật mạnh, Cừu Phi Thiến bật dậy, ngực phập phồng nhanh hơn, nhưng lại cố gắng đè nén cảm xúc, còn nhìn họ cười: “Có Tây Bình ở đó, sáng mai đã có kết quả kiểm tra đo lường rồi, mọi người đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, chờ sáng mai tỉnh dậy, mẹ dẫn tụi con đi xem.”

Ân Nhạc lo lắng nhìn bà, muốn an ủi lại không biết nên nói gì, cậu đứng dậy ôm lấy bà, thấp giọng nói: “Mẹ, con yêu mẹ.”

“Mẹ cũng yêu con.” Cừu Phi Thiến ôm lại cậu, vành mắt hơi đỏ lên.

Đêm nay Dụ Trăn ngủ không ngon, cậu nằm mơ thấy đủ thứ, rồi lại không nhớ rõ mơ thấy cái gì, ý thức đều ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, lúc tỉnh lại cảm thấy đau đầu muốn nứt ra.

“Có kết quả kiểm tra rồi.”

Ân Viêm còn thức sớm hơn cậu, đã rửa mặt thay quần áo xong.

Dụ Trăn nghe vậy lập tức thanh tỉnh, cậu vội ngồi dậy hỏi: “Có tra ra cái gì không?”

Kỳ thật câu hỏi vừa nãy hoàn toàn là dư thừa, có Ân Viêm ở đây, dù điểm tâm không có thứ gì, hắn cũng có thể để cảnh sát tra ra chút đồ.

“Điều tra được, ba mẹ đã thức dậy, đang chuẩn bị đến Cừu gia.”

Dụ Trăn lập tức xốc chăn xuống giường, dép lê cũng không mang, bước nhanh vào toilet.

Mọi người nhanh chóng hội họp tại phòng khách, nhưng không ai có tâm trạng ăn sáng. Vốn tưởng rằng Cừu Phi Thiến sẽ mất lý trí nhưng thoạt nhìn bà lại là người bình thường tỉnh táo nhất, cũng là người buộc mọi người ăn chút đồ lót bụng.

Người một nhà lại lần nữa đến Cừu gia, lần này người Cừu gia lại có mặt đầy đủ, còn bày ra dáng vẻ tam đường hội thẩm, tư thế như phải tính sổ cho ra lẽ chuyện Cừu Phi Thiến “nhục nhã” với “oan uổng” lão gia tử ngày hôm qua.

“Âyo, đứa con gái bất hiếu báo cảnh sát bắt ba ruột tới rồi kìa, mọi người mau đến xem.” Mợ hai Tư Linh vừa mở cửa đã âm dương quái khí ồn ào như trước.

Cừu Phi Thiến không nói hai lời, bước lên tát một bạt tai, lạnh lùng nói: “Cái tát này là đánh chị không biết dạy dỗ con trai, để Cừu Quân Văn ỷ vào bản thân lớn tuổi mà bắt nạt Tiểu Viêm với Tiểu Nhạc!”

Tư Linh ngây ngốc ôm mặt, sau đó lập tức bùng nổ, lớn giọng chất vấn: “Cừu Phi Thiến cô lại dám đánh tôi?”

“Nếu có thể, tôi còn muốn giết chị.”

Cừu Phi Thiến đẩy bà ta ra cất bước vào nhà, tầm mắt dừng trên người mợ ba Diệp Mai cách đó không xa vừa thấy một màn vừa nãy đã bị dọa, cười lạnh: “Chị cũng hay diễn trò ba phải, núp phía sau châm ngòi Tư Linh, ngồi mát ăn bát vàng, hôm nay tôi không đánh chị, nhưng sau này có gặp nhau nơi chốn làm ăn, đừng trách tôi không khách khí với nhà mẹ đẻ!”

Tư Linh với Diệp Mai đều bị khí thế không giống bình thường của Cừu Phi Thiến dọa cho ngơ ngác, trong lúc nhất thời không nói nên lời.

Cừu Quân Văn và đám tiểu bối ngồi chờ trong phòng khách cũng choáng váng, khô cằn đứng lên gọi: “Dì, dì hai, dì sao vậy? Mới sáng đã ra tay đánh người có chút không ổn......”

Cừu Phi Thiến đột nhiên bật cười.

Bọn tiểu bối mờ mịt, lại không hiểu sao có chút sợ hãi, rụt đầu không dám nói nữa.

Cừu Phi Thiến cười một tiếng thì không cười nữa, bà nghiêng đầu nhìn Tư Linh, trào phúng nói: “Tư Linh à chị nhìn xem, đây là con trai ngoan mà chị dạy dỗ đó, mẹ bị đánh, lại chỉ biết trơ mắt nhìn, đến giận cũng không dám giận, thật nực cười.”

Cừu Quân Văn bị nói đến mặt đỏ tai hồng, Tư Linh bị châm chọc bực tức đến muốn nhào lên xé rách mặt với bà.

“Đủ rồi!”

Cừu Phi Hùng vỗ mạnh tay vịn sô pha, gã trầm mặt đứng dậy không tiếp tục giả vờ bình tĩnh nữa: “Phi Thiến thái độ này của cô là sao đấy! Oan uổng ba chính là cô! Làm sai cũng là cô! Hôm nay cô lại tới đây ầm ĩ cái gì!”

Cừu Phi Thiến nhìn gã, gương mặt lạnh lẽo nói: “Tôi làm sai? Tôi làm sai cái gì? Không dựa theo sắp xếp của anh với ba chịu ảnh hưởng của Định Tâm Phù dâng Tường Phi với Thiến Nhạc cho các người? Không ấn đầu Tiểu Viêm với Tiểu Nhạc, để bọn nó ăn điểm tâm trộn lẫn thi du với thi phấn? Hay là sai ở chỗ không sớm toàn gia chết bất đắc kỳ tử để đám người độc ác các anh kế thừa di sản?”

Một lần chất vấn này khiến vẻ mặt Cừu Phi Hùng thay đổi, nhìn bà đầy nghi ngờ.

“Tò mò làm sao tôi biết được?”

Cừu Phi Thiến cười lạnh, nhìn một vòng người Cừu gia lớn lớn bé bé ngồi đầy phòng khách, rồi dừng trên người con trai nhỏ Cừu Quân Hoa của Cừu Phi Hùng với Cừu Thụy Kiệt đang được bảo mẫu ôm cách đó không xa, cuối cùng bà cũng ép bản thân dời tầm mắt: “Trên đời này không phải chỉ có một mình ba “phong kiến mê tín”, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Lát nữa cảnh sát sẽ đến, thay tôi nói với ba, con gái bất hiếu, Cừu Phi Thiến tôi đời này đã định trước sẽ như vậy!”

Nói xong bà xoay người, sống lưng thẳng tắp bước nhanh ra cửa.

“Cô hai......” Con trai nhỏ Cừu Quân Hoa của Cừu Phi Hùng nhịn không được gọi một tiếng.

Nếu nói người Cừu gia có ai vẫn còn trái tim thì cũng chỉ còn Cừu Quân Hoa tuy cũng ăn chơi trác táng, nhưng ít nhất còn chính trực, và cả Cừu Thụy Kiệt còn chưa lớn.

Cừu Phi Thiến dừng bước, nhưng không quay đầu: “Quân Hoa, cậu tự giải quyết cho tốt, gốc Cừu gia đứt, cậu phải cố gắng.” Nói xong bà bước ra khỏi cửa lớn Cừu gia.

Ân Hòa Tường dẫn ba đứa nhỏ chờ ở bên ngoài, vừa thấy bà ra đã vội lên đón: “Có bị bắt nạt không?”

“Không có.” Nhìn thấy chồng mình, sự kiên cường của Cừu Phi Thiến lập tức sụp đổ, bà nghiêng người dựa lên người ông: “Về nhà đi, chuyện còn lại giao cho Tây Bình với luật sư.”

Ân Hòa Tường gật đầu, vội ôm lấy bà đi tới chiếc xe bên cạnh.

Lần này mọi người để Cừu Phi Thiến ngồi phía sau với Dụ Trăn và Ân Nhạc, còn Ân Viêm thì ngồi ở ghế phụ.

Khi ô tô của họ chạy ra khỏi Cừu gia, vừa vặn chạm phải xe cảnh sát đã kiểm tra ra kết quả tới Cừu gia bắt người.

Hai chiếc xe chạy thoáng qua nhau, tay Cừu Phi Thiến siết lại thật chặt, bà đột nhiên nói: “Tiểu Viêm, là mẹ yếu đuối, xin lỗi con.”

“Không có.” Ân Viêm trả lời, giọng nói trước sau vẫn bình tĩnh: “Không trách mẹ, mẹ là người mẹ tốt nhất trong lòng “con“.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.