Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 10: Chương 10




Kết quả Tắc Vạn thực sự tuyên bố y và Gia Á trở thành bầu bạn, quyết định này đại khái làm lỗ đạt và khảm đặc trong bộ lạc vô cùng thương tâm. Hai người bình thường vô thanh vô tức, không có tý hành động nào là tâm đầu ý hợp đột nhiên lại tới với nhau, hay là cường cường liên hợp a.

Nghi thức diễn ra cùng ngày làm khuấy động tất cả mọi người, tộc nhân ở quảng trường đốt lửa trại, các lỗ đạt phóng túng uống rượu, khảm đặc thì điên cuồng múa may trông rất vui vẻ, nhưng thực sự vui hay dùng rượu giải sầu vẫn không ai biết được.

Về phần hai nhân vật chính thì rất bình thường. Tắc Vạn biểu tình vốn đã thờ ơ, còn Gia Á đối với việc này hoàn toàn vô cảm, cảm thấy không có gì vui thích.

Lúc này Gia Á có chút hối hận, vì sao lúc trước lại đồng ý cơ chứ? Tuy chỉ là giả, nhưng cảm giác gả cho một người nam nhân thật sự là——rất vi diệu.

Tắc Vạn ngồi trên vị trí tộc trưởng, Gia Á ngồi ngay bên cạnh. Kỳ thật theo nghi thức truyền thống, Gia Á phải ngồi trên đùi Tắc Vạn, nhưng bị Gia Á phản đối ngay. Một nam nhân cường tráng như hắn lại ngồi trên đùi một nam nhân, xem ra cái dạng gì a! Hoàn hảo là Tắc Vạn luôn tôn trọng ý kiến của hắn vì thế nên nghi thức trở thành như bây giờ, song song ngồi cạnh nhau.

Trong suốt buổi lễ không ngừng có lỗ đạt và khảm đặc tới kính rượu, một phần là theo đuổi Gia Á, một phần là theo đuổi Tắc Vạn, nghi thức kia quả thực không giống kính rượu, muốn lấy mạng người ta thì đúng hơn.

Nhưng Bill thực sự rất vui vẻ, cậu ta vì lão ca đạt được ý nguyện mà đưa tới một hủ rượu trái cây làm quà chúc mừng tân hôn, Gia Á đã có chút say. Bất quá loại rượu kia quả thực rất ngon, mùi cũng rất thơm.

“Đừng uống nhiều, rượu này có công hiệu thúc tình.” Tắc Vạn thì thầm khuyên nhủ bên tai Gia Á, y vốn rất vất vã mới kiềm chế được, nếu buổi tối Gia Á còn động dục cho y xem thì sẽ rất thê thảm.

“Phốc!” Phun ra.

“Thúc tình!” Được rồi! Tên Bill kia cũng dám cả gan âm mưu mình!

“Ngươi đừng uống nữa, để ý ta một chút, ta sắp bị bọn họ chuốc rượu đến xỉu này.”

Quả thực chính là như vậy, rất nhiều khảm đặc dùng ánh mắt u oán bắn sang Gia Á. Nhưng những lỗ đạt lại kịch liệt hơn, suốt cả một đêm, Tắc Vạn không thể nhớ được chính mình bị mời bao nhiêu ly rượu.

Gia Á nghe vậy cũng cảm thấy rất phức tạp, cục diện này tuy là Tắc Vạn cũng vì chính mình, nhưng xét về phương diện khác vẫn cảm thấy y bị tổn thất.

Kéo dài tới nửa đêm, không khí dần trở nên quỷ dị. Tuy nói Gia Á không thích ngồi lên đùi người ta, nhưng cũng không thể nào ngăn cản người khác ngồi trên đùi bầu bạn của mình, các nam tử tóc vàng óng ánh dịu dàng rúc vào ngực bầu bạn, ôm hôn, vành tai chạm vào tóc mai, những hình ảnh kia chỉ có thể hình dung bằng hai chữ kinh khủng.

“Ân, cái kia——” Gia Á kéo ống tay áo Tắc Vạn.

“Ta đi thôi.” Đã có chút say, còn tiếp tục nhìn cảnh này sẽ không tốt.

Tắc Vạn gật đầu, đột ngột ôm lấy Gia Á, xung quanh liền vang lên tiếng ồn ào trêu chọc.

“Ta đã nói ngươi không được làm thế mà ——” Gia Á ở bên tai Tắc Vạn giả vờ tươi cười e ngại, sự thật là đang nghiến răng cảnh cáo.

“Như vầy mới giống.” Tắc Vạn ngoài mặt vẫn như không có chút biểu tình, nhưng khóe mắt cương nghị lại toát ra tươi cười.

Nói thật, Gia Á từng nghĩ đêm động phòng hai người phải trừng mắt nhìn nhau, nhưng thực tế cũng không xấu hổ như vậy, có lẽ do thái độ tự nhiên của Tắc Vạn nên Gia Á cảm thấy cũng không có gì.

Tắc Vạn thực sự rất xứng với chức vị tộc trưởng, trong phòng y trang hoàng rất nghiêm trang. Tỷ như một số loại mẫu ngũ cốc, bản đồ đại lục, lịch sử và tư liệu tình hình dân cư. Còn có một số tư liệu về văn hóa. Nếu ở địa cầu, loại phòng này có lẽ được xếp vào phòng của các học giả đi.

“Đây là cái gì?” Gia Á tò mò đánh giá một lọ chất lỏng màu đen.

“Là nhiên liệu viễn cổ, hiện tại đã không còn nữa.”

“Nói vậy là không tìm thấy nữa sao.”

“Nghe nói vật này được Thần Sáng từ bầu trời mang đến.”

“Huyền bí vậy sao.” Gia Á cười cười.

“Đúng vậy, là Thần Sáng cho chúng ta mọi thứ. Lúc người tới đại lục Thụy Bá, đầu tiên là chế ra khảm đặc, nhưng bởi vì khảm đặc quá yếu ớt rất khó sinh tồn, nên Thần Sáng bắt đầu cho khảm đặc kết hợp với mãnh thú cường hãn trên đại lục, sáng tạo ra lỗ đạt, vì vậy sứ mệnh của lỗ đạt là bảo vệ khảm đặc, đó cũng là giá trị sinh tồn duy nhất của lỗ đạt.”

“Ha hả, sao đó thì sao?” Gia Á cảm thấy rất thú vị, không khác thần thoại cho lắm, tựa như địa cầu, thượng đế chế tạo ra A-đam, sau đó dùng xương sườn của A-đam để tạo thành Ê-va. Chẳng qua ở đây tôn trọng nữ giới, cũng chính là khảm đặc nên mới tạo ra trước, sau đó mới tới lỗ đạt.

“Sau đó Thần Sáng bắt đầu ngủ say, để thế giới lại cho khảm đặc và lỗ đạt, dần dần hình thành bốn bộ lạc cường thịnh trên đại lục Thụy Bá.” Tắc Vạn vạch bản đồ, chỉ cho Gia Á thấy.

“Chỗ chúng ta là bộ lạc Phỉ Tư Thắc, là sinh vật đứng đầu đại lục, thống lĩnh tất cả các bộ lạc. Ở đông hải còn có các bộ lạc thủy tộc, đứng đầu là bộ lạc Ba Tái Tư. Trên những dãy núi ở phương bắc có bộ lạc Phong Thần đại diện cho các loài chim. Còn có bộ lạc Tát Đức đại diện cho đêm tối ở mảnh đất hắc ám. Mấy năm trước ta từng đi qua đông hải, nơi đó——”

Âm thanh trầm thấp kể cho Gia Á nghe những chuyện xưa rất thú vị, Gia Á thích thú ngồi nghe, đầu ngày càng nặng, có cảm giác mơ màng, có lẽ là vì uống rượu. Đột nhiên, Tắc Vạn ngừng lại.

“Sao không nói tiếp?” Gia Á có chút bất mãn, đang nghe tới khúc thú vị!

“Ta nói nhiều như vậy rồi, muốn nghe ngươi nói.” Tắc Vạn cười cười.

“Ta? Ta nói gì?”

“Ngươi đến từ đâu?” Tắc Vạn không thể nào đoán được, hắn nói ngôn ngữ kì lạ, có mái tóc đen mắt đen rất đặc biệt, còn có năng lực không giống người thường, nên biết rằng hệ kim rất đặc biệt, đừng nói khảm đặc, ngay cả lỗ đạt trước nay cũng chưa thấy qua, chỉ nghe nói người trong mảnh đất hắc ám mới có loại năng lực này. Mà mảnh đất ấy lại là nơi cấm kị của đại lục Thụy Bá. Nơi đó là một hắc động có thể ăn thịt người, y cũng chưa bao giờ gặp qua bộ lạc Tát Đức trong truyền thuyết.

“Ngươi đoán xem.” Gia Á cúi đầu, hắn không phải muốn thừa nước đục thả câu mà vấn đề này thực sự rất khó trả lời.

“Ta đến từ một nơi rất xa. Mấy ngàn năm trước, nơi đó từng là một tinh cầu màu xanh, rất đẹp, nhưng hiện tại có lẽ đã thành màu đen. Nơi đó có rất nhiều người giống ta sinh sống. Có lẽ ta là ngoại tộc của bọn họ nên ta bị đuổi đi. Ta đi khắp vũ trụ, tìm một nơi có thể thu lưu ta. Nhưng không có, một cái cũng không có. Ta không có nơi để đi, chỉ có một con đường mênh mông để qua lại. Bất ngờ có việc ngoài ý muốn xảy ra làm ta rơi xuống nơi này. Ta không thể lưu lại, chính là ta không tìm được phương pháp để rời khỏi.” Gia Á bất đắc dĩ mỉm cười.

“Ta thực xúi quẩy đúng không.”

Tắc Vạn nghe lời hắn nói trầm mặc một lúc lâu.

“Vì sao không thể lưu lại?” Ánh mắt Tắc Vạn quá mức ôn nhu làm Gia Á có ảo giác mình hít thở không thông.

“Bởi vì, bởi vì——” Bởi vì ta không giống các ngươi, Gia Á không thể nói ra sự thật, hắn căn bản không phải khảm đặc, hắn chỉ là người biến chủng thế hệ 3 của địa cầu, hắn không thuộc về thế giới này, đúng hơn là thế giới này không còn chỗ cho hắn dung thân, đồng bạn của hắn đã chết hết, tất cả người biến chủng đã chết! Hắn vĩnh viễn không thể quên được hình ảnh đó, khắp nơi đều là máu, cả một đại dương màu đỏ, mọi người đều nằm đó, bất động, người nhà của hắn, bạn bè của hắn đều nằm trên mặt đất, bất động. Đúng vậy, bọn họ đã chết! Chính là, vì cái gì, vì cái gì hắn còn sống? Hắn đã không còn đồng loại, đúng vậy, không một ai hết….

Trên mặt đột nhiên truyền tới cảm giác thô ráp, là ngón tay Tắc Vạn nhẹ nhàng xẹt qua.

“Ngươi khóc.” Tắc Vạn nhỏ giọng hỏi, trong mắt không có sự đồng tình dư thừa, chỉ có nhàn nhạt đau lòng.

“Ta không sao.” Gia Á ngượng ngùng qua loa xoa mặt, sao lại xúc động như vậy chứ: “Thực xin lỗi, để ngươi chê cười rồi.”

Lớp vỏ ngụy trang dù kiên cường thế nào cũng sẽ có khe hở, Tắc Vạn đã nhìn thấu nội tâm yếu ớt của Gia Á, y vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn, bao phủ hắn trong lồng ngực rộng lớn của mình, trọn vẹn vây chặt.

“Ngươi có thể nếu ngươi nguyện ý.” Âm thanh Tắc Vạn trầm thấp, giống như vị cà phê làm người ta tê dại. “Chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi có thể vĩnh viễn ở đây.” Ở lại bên ta, ở lại trong vòng tay ta——

Gia Á rất xúc động, lần đầu tiên có người ở tinh cầu khác nói với hắn, hắn có thể vĩnh viễn lưu lại——nhưng mà, đáng tiếc, Tắc Vạn xem hắn là đồng loại mới có thể nói vậy đi. Nếu y biết hắn căn bản không phải là khảm đặc, chỉ là một ngoại tộc từ ngoại tinh tới, Tắc Vạn, ngươi còn có thể đối với ta như vậy không? Vô số lần thất vọng làm Gia Á không còn niềm tin nữa.

Cuộc sống bấp bênh dài đằng đẵng mà vô vọng, hắn và Sophie đã dần quên đi mục đích ban đầu là gì? Chỉ biết không ngừng tiến tới, cho đến khi sinh mệnh này kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.