“Gia Á!” Bàng Đốn vội vàng xông vào.
“Ta không tìm thấy Sophie! Ngươi có biết cậu ta đi đâu không?” sophie mất
tích, sáng sớm nay khi tỉnh lại đã phát hiện không thấy bóng đáng
Sophie, ra ngoài tìm một vòng vẫn không thấy. Anh nghĩ Sophie đi dạo
nhưng đợi tới giữa trưa vẫn không thấy Sophie trở lại, nhớ lại thái độ
của cậu hôm qua, anh cảm thấy có gì đó không đúng, vì thế vô cùng lo
lắng chạy đi tìm Gia Á.
“Sophie không ở chung một chổ với ngươi sao?” Gia Á nhíu mày đứng dậy, đặt cục cưng trong lòng xuống.
“Không có……………………” Bàng Đốn nhớ lại chuyện đêm qua.
“Cậu, cậu ta hôm qua còn nói sẽ theo ta ở cùng một chỗ, còn bảo ta chờ, sau
đó còn nói gì đó rất kỳ quái, còn hỏi ta không khí có hương vị gì, cái
gì là đau, linh tinh.” Bàng Đốn không thể hiểu những điều này có ý nghĩa gì, nhưng giác quan thứ 6 của động vật báo cho anh biết có gì đó rất
bất thường.
Gia Á nghe thấy liền có cảm giác hít thở không thông, giống như nổi điên chạy ra ngoài. Sophie muốn đi tìm cơ thể! Cậu ta
nhất định đã phát hiện ra manh mối để giúp mình có được cơ thể máu thịt! Chính là vì cái gì lại không từ mà biệt? Hắn có thể giúp mà, vì sao lại đi một mình?
Cho tới giờ Sophie luôn cùng hắn ở một chỗ, chuyến
lữ trình dài đằng đẵng giữa các vì sao, trải qua vô số ngày đêm cô độc,
trừ bỏ lẫn nhau chỉ còn hai bàn tay trắng. Gia Á hiểu rất rõ tác phong
của Sophie, cậu không nói lời nào đã bỏ đi, trừ phi…………….cậu ta tính
toán không thể trở lại…………..
Mọi người tìm kiếm thật lâu, mãi đến khi trời sụp tối. Sophie đi vô cùng sạch sẽ, một chút dấu vết cũng
không lưu lại, làm người ta muốn tìm kiếm cũng đành bất lực. Cậu mang đi tất cả những thứ gì thuộc về mình, giống như con người này chưa từng
xuất hiện.
Gia Á mệt mỏi ngồi trên tảng đá lớn, trong đầu tràn
ngập nghi vấn lại giống như trống rỗng. Sophie đối với Gia Á mà nói
không chỉ là bằng hữu hay đồng bọn, hai người họ dường như là anh em
ruột thịt. Sophie đi rồi, giống như trước ngực hắn mất đi một miếng
thịt, đau đớn kịch liệt, lại có cảm giác trống rỗng.
Tắc Vạn nhìn Gia Á cô độc ngồi trên tảng đá nhìn về phương xa, không khỏi thở dài đi qua nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Tắc Vạn biết tình cảm Gia Á với Sophie rất
sâu đậm, Sophie mất tích đả kích Gia Á rất lớn.
“Ta không hiểu vì cái gì cậu ta lại bỏ ta đi, có chuyện gì không thể nói với nhau được
kia chứ…….” Gia Á mê mang nhìn về phía trước, đường chân trời chỉ còn
sót lại một chút ánh sáng, gió mát ôn hòa thổi tới nhưng thủy chung
không thể xua tan vẻ u sầu.
“Tắc Vạn, ngươi nghĩ cậu ta sẽ đi
đâu?” Gia Á rất lo lắng, hắn luôn có dự cảm Sophie sẽ làm chuyện gì đó
rất nguy hiểm, cậu không muốn mọi người lo lắng vì thế im lặng rời đi
không nói một tiếng nào.
Tắc Vạn không có cách nào để trả lời vấn đề này, đại lục Thụy Bá lớn như vậy, bọn họ hiện tại lại không biết
Sophie đang nghĩ cái gì, suy đoán lung tung lại càng phiền. Tắc Vạn biết Gia Á rất sợ cô đơn, tuy rằng hiện tại đã có y, có cục cưng, nhưng
Sophie trong lòng hắn vẫn không có ai thay thế được, giống như một cột
trụ tinh thần.
“Gia Á, có ta ở bên ngươi, chúng ta cùng nhau tìm, tìm khắp đại lục Thụy Bá.” Tắc Vạn ôm chặt Gia Á, y không thể nói ra
đáp án cho Gia Á, điều duy nhất y có thể làm là ở bên cạnh Gia Á, bất
luận hắn muốn làm gì hay đi đâu.
Sophie đi như vậy, người bị đả
kích không chỉ có Gia Á, còn một người so với hắn càng mê mang hơn thì
phải là Bàng Đốn. Anh giống như một kẻ điên lao qua rừng rậm tìm kiếm
bóng dáng quen thuộc kia, Bàng Đốn dùng tốc độ nhanh nhất của mình, phạm vi tìm kiếm kéo dài tận mấy ngàn km.
Không có, đều không có! Cậu ta đi đâu rồi? Ngày hôm qua còn đáp ứng cùng anh về nhà………. cậu ta
nói………bọn họ còn muốn cùng nhau đi ngắm mặt trời mọc, Sophie nói sẽ cùng đi với anh.
‘anh sẽ chờ ta đi’
Gương mặt tươi cười của
Sophie xuất hiện trong đầu Bàng Đốn, anh dừng lại, mệt mỏi cuộn tròn
trên mặt đất, trái tim đau đớn siết chặt, ngay cả hít thở cũng cảm thấy
khó khăn như vậy, đây là lần đầu tiên Bàng Đốn nếm trải hương vị thương
tâm. Có lẽ lúc Sophie nói câu kia đã quyết định phải bỏ đi. Cậu nói cậu
muốn biết không khí có hương vị gì, đó là ý gì? Bàng Đốn lần đầu tiên
hận bản thân sao lại ngốc như vậy! Vì cái gì còn không đoán ra!
Anh mất đi Sophie, vừa thức dậy toàn bộ thế giới đã thay đổi. Sophie cho
anh một giấc mộng đẹp, tuy chỉ có một buổi tối nhưng cũng đủ để Bàng Đốn ghi nhớ những gì mình đã có. Mặt dây hình thoi lẳng lặng nằm trước
ngực, là Sophie đưa cho anh…….. Bàng Đốn siết chặt mặt dây chuyền lạnh
băng, cảm giác của sắt thép, lạnh như bàn tay của Sophie. Gia Á nói,
Sophie có lẽ sẽ không trở về…………
Bàng Đốn không tin, nhất định,
nhất định Sophie sẽ trở về! Mà anh cũng nhất định sẽ chờ cậu! Sophie có
việc quan trọng phải làm, vì thế không thể đi cùng với anh. Nhưng anh có thể chờ, mặc kệ là bao lâu anh cũng có thể chờ!
Khóe mắt chảy ra chất lỏng chua xót thấm vào môi. Bàng Đốn quyết định quay về Đông Hải,
anh và Sophie đã ước định phải cùng nhau xem mặt trời mọc ở Đông Hải,
anh sẽ ở bờ biển chờ Sophie trở về.
Lúc này, Sophie đang trên
không trung, dựa theo bản đồ đi về hướng không gian dị giới của nhân
ngư. Đồng dạng là dưới bầu trời này, hôm qua cậu còn nằm trong ngực Bàng Đốn, hai người cùng nhau trò chuyện đùa giỡn, Bàng Đốn bị cậu trêu đến
mặt đỏ tai hồng. Bàng Đốn kể cho cậu nghe thiệt nhiều chuyện về bộ lạc
Ba Tái Tư, nơi đó có mặt trời mọc đẹp mê người, có hảo hữu và tộc nhân.
Bàng Đốn ví cậu xây dựng ra một cái tương lai ngay cả nghĩ cậu cũng
không dám, tuy rằng tương lai kia không nhất định sẽ trở thành sự thật. Sophie khe khẽ cười, không biết hiện tại cái tên ngốc Bàng Đốn kia có
phải đang khóc nhè hay không?
Mã Khắc Đa đáp xuống mặt đất,
Sophie hiện tại đang ở vùng biển Đen thuộc trung bộ của đại lục Thụy Bá. Tuy cậu không cần nghỉ ngơi, nhưng phương tiện di chuyển của cậu cũng
là động vật bằng xương bằng thịt, muốn đi qua biển Đen cũng chỉ có thể
chờ tới mai. Khu vực biển Đen có một loài chim tên là triện điểu, là
động vật ăn thịt, lực công kích rất mạnh nhưng đối với người có điện
năng như Sophie giải quyết bọn nó thực dễ dàng. Chiếm lĩnh một cái hang
của triện điểu, cưỡng chế chánh chủ rời đi, Sophie không hề cảm thấy tội ác thoải mái ngồi trên tổ triện điểu.
Mã Khắc Đa của cậu đã ra
ngoài kiếm ăn, Sophie mở bản đồ, dựa theo tốc độ hiện tại có lẽ hơn nửa
tháng nữa có thể tới được Đông Hải. Ai cũng nghĩ nhân ngư sẽ không sinh
hoạt trên đất liền nhưng thực tế bọn họ có một tòa đảo nhỏ, ngay ở trung tâm của Đông Hải, người trên đại lục Thụy Bá gọi nó là Hải Dương Chi
Tâm.
Hiện tại tân thần tử đã xuất hiện, cơ thể của Thiết Lợi Á đã biến mất, kết giới của Hải Dương Chi Tâm đã bị phá một lỗ lớn, phải đợi đến khi tân thần tử 18 tuổi mới có thể một lần nữa tu sửa kết giới ở
Đông Hải. Nhưng Đông Hải thực sự quá lớn, cho dù biết cái lỗ hổng kia có tồn tại cũng không xác định có thể tìm được.
Kết giới là một
loại năng lượng ma pháp rất vi diệu, Sophie không thể dùng khoa học để
giải thích được. Hòn đảo kia nằm ở trung tâm Đông Hải, vì kết giới nên
biến thành không gian dị giới tồn tại song song. Cái này giống như một
tấm kính trong suốt, mọi người không thể nhìn thấy hòn đảo kia cũng
không cảm giác được, thậm chí có nhiều lúc đi xuyên qua cũng không biết, đương nhiên cũng không thể cảm nhận được nhân ngư sống ở đó. Hai người
đồng thời tồn tại nhưng không thể tiếp xúc.
Lỗ hổng của kết giới
giống như một cánh cửa xuyên qua hai không gian, tìm được nó Sophie có
thể thuận lợi tiến vào. Những ghi chép về nhân ngư ở đại lục Thụy Bá
không nhiều, Sophie không biết những nhân ngư này có khác với trên thư
hay không, có thể sẽ thân thiện giúp đỡ cậu. Hay như trên thư ghi lại họ giống loài cá mập, là những sinh vật tàn ác nhất.
Tuy là không
cần ngủ, nhưng máy móc hoạt động quá lâu cũng không tốt. Trong khi chờ
đợi Mã Khắc Đa ăn no quay lại, Sophie liền mở ra chế độ hẹn giờ sau đó
tiến vào trạng thái ngủ đông.