Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 48: Chương 48




Thái dương vàng rực chiếu sáng khắp đại dương mênh mông, một đàn hải âu bay lượn trên không trung, từ xưa đến nay, biển cả đại diện cho sức mạnh kỳ diệu, ẩn chứa vô số sinh vật xinh đẹp, trong đó kỳ lạ nhất chính là nhân ngư. Trong rạn san hô đủ màu sắc, một cái đuôi cá xinh đẹp xuất hiện nhảy vọt lên khỏi mặt nước tạo thành một đường cong vô cùng xinh đẹp.

Nơi này là không gian nhân ngư trên đại lục Thụy Bá, trên bầu đời quang đãng, hòn đảo của nhân ngư sừng sững tồn tại trên mặt biển, trên đảo là một mảnh rừng cây xanh biếc, bên dưới chính là thánh địa của tộc nhân ngư. Lúc này tất cả nhân ngư đều tụ tập ở đây, tế đàn trung ương của thánh địa, xoay quanh một quả cầu năng lượng tượng trưng cho kết giới, quả cầu vốn phát quang chói mắt hiện tại lại vô cùng ảm đạm, vô lực trôi nổi trong nước.

“Tân thần tử đã xuất hiện.”

Cũng không thần bí như trong tưởng tượng của ngoại giới, nhân ngư cũng không phải là những nàng tiên cá tốt bụng trong truyện cổ tích, cũng không tàn nhẫn hung hãn như loài cá mập, từ thắt lưng trở xuống là cái đuôi thon dài xinh đẹp, có rất nhiều màu sắc bất đồng, hai bên má chỗ lỗ tai là hai cái vây dài trong suốt, mái tóc thật dài phiêu tán trong nước.

“Cách Lỗ Khắc, trước khi tân thần tử tới tu bổ kết giới, lỗ hổng kết giới giao cho ngươi.” Tộc trưởng Bố Tư là một nhân ngư trẻ tuổi, thanh âm bình tĩnh vô ba. Nhân ngư không có giới tính, cũng không có cảm tình, bọn họ thích hòa bình chán ghét những chuyện rắc rối, tỷ như chiến tranh. Đồng dạng bọn họ cũng vô cùng lạnh lùng, từ xưa tới nay luôn độc lai độc vãng, chỉ có những trường hợp đặc biệt mới tụ họp lại ở thánh đàn.

Cách Lỗ Khắc là tân nhiệm tế ti, là một nhân ngư rất trẻ, năm nay chỉ vừa 100 tuổi. Trong sự bảo hộ của kết giới, tuổi thọ của nhân ngư là vô tận. Chính là một khi rời khỏi kết giới, sinh mệnh sẽ bị tước đi, mái tóc sẽ bạc trắng, sau đó già đi và chết, đây chính là nguyên nhân nhân ngư nhất định phải phong bế kết giới. Mỗi thế kỷ, lúc thần tử thay đổi, tế ti sẽ canh giữ tạm thời ở nơi bị phá vỡ, dùng thần lực để tu bổ, đề phòng ngoại nhân tiến vào nhân ngư giới.

Sophie tới Đông Hải đã được một đoạn thời gian, mờ mịt tìm kiếm trên đại dương vô tận, từ hòn đảo này tới hòn đảo khác, giống như vĩnh viễn sẽ không có kết thúc. Bởi vì lực từ của đáy biển ảnh hưởng, hệ thống định vị của Sophie cũng mất tác dụng, cậu cũng không biết mình hiện tại đang ở nơi nào, hay nên đi về phía nào. Giống như một chuyến lữ hành không có mục tiêu, chẳng qua lần này, chỉ có một mình cậu.

Mặt trời mọc ở Đông Hải thật sự rất đẹp, Sophie ngồi trên bờ cát nhìn mặt trời đỏ rực chầm chậm nâng lên, ấm áp bao vây lấy cơ thể. Sophie sợ nước nên chỉ có thể hạ cánh trên đất liền, Đông Hải có rất nhiều hòn đảo nhỏ, Mã Khác Đa ngồi bên người Sophie rỉa lông. Một lần lại một lần mặt trời mọc làm Sophie đã muốn quên đi thời gian, huống chi, thời gian đối với cậu cũng không có ý nghĩa.

“Ăn sáng chưa?” Chung quanh không có một bóng người, Sophie chỉ có thể trò chuyện với Mã Khắc Đa.

Mã Khắc Đa ăn no ợ một tiếng, cá trên biển hương vị rất ngon. Sophie cười cười quan sát bốn phía.

“Hôm nay xuất phát từ hướng nào?” Bởi vì hệ thống định vị không thể sử dụng nên Sophie mỗi ngày đều dùng phương pháp ném đồng xu may mắn để quyết định hướng đi, kỳ thật vận khí của Sophie thực không tồi.

Trải qua một thời gian dài thăm dò, Sophie không hề biết được cậu đã tiếp cận mục tiêu của mình rất gần, đồng dạng cũng có một sinh vật thần bí từ một nơi bí mật lạnh lùng quan sát cậu.

Này là cái gì vậy? Cách Lỗ Khắc trấn giữ ở lỗ hổng bay tới bên cạnh Sophie, linh hoạt vòng quanh cơ thể Sophie âm thầm đánh giá. Nơi này chính là một góc của lỗ hổng, bởi vì được Cách Lỗ Khắc tu bổ nên ngoại giới vẫn như cũ không phát hiện ra manh mối gì. Sophie tuy là không nhìn thấy Cách Lỗ Khác nhưng Cách Lỗ Khắc lại có thể nhìn thấy cậu.

Có linh hồn nhưng lại không có cơ thể, thật kỳ quái. Cách Lỗ Khắc đã chú ý tới Sophie vài ngày nay, sinh mệnh kỳ quái này cứ một mực xoay quanh phụ cận lỗ hổng kết giới, tựa hồ như bị mất phương hướng, vài ngày nay cứ tìm kiếm vòng vèo ở một nơi. Cậu ta đang tìm nhân ngư giới, điểm này Cách Lỗ Khắc có thể xác định. Nếu là nhân loại bình thường, Cách Lỗ Khắc có lẽ đã thẳng tay giết đối phương, nhân ngư rất vô tình, từ trước đến nay giết người không bao giờ nương tay. Nhưng sinh mệnh kỳ quái này làm Cách Lỗ Khắc hứng thú, cậu không muốn giết người này nhanh như vậy, Cách Lỗ Khắc muốn tìm hiểu phương thức vận hành sinh mệnh của Sophie, mắt của cậu có thể nhìn thấy màu sắc của linh hồn, sinh mệnh có khả năng sống này có một linh hồn màu trắng.

Cách Lỗ Khắc im lặng đi theo sau Sophie, nhìn cậu xuất phát mỗi buổi sáng sau đó hạ cánh vào lúc hoàng hôn trong tâm trạng đầy tuyệt vọng, đây có thể xem là một lạc thú. Nhân ngư, kỳ thật cũng rất tàn ác…………………

Trong lúc Sophie tìm kiếm không gian nhân ngư, Gia Á lại đi tìm Sophie, sau khi về tới bộ lạc Phỉ Tư Thắc Gia Á thực sự đem số tộc nhân của bộ lạc Tát Đức nhét vào trong nhà đám lỗ đạt độc thân, trên danh nghĩa là: sống nhờ. Thế là một đám tộc nhân tiểu bạch thỏ của bộ lạc Tát Đức tiến nhập vào hang hổ. Về sau phát sinh ra kết quả gì Tắc Vạn cũng đành nhắm mắt làm ngơ.

Hải Ân Tư rất ngoan, bình thường không hề khóc hay nháo vì thế cũng không làm Gia Á quá lo lắng. Gia Á và Tắc Vạn phái rất nhiều người tỏa đi khắp nơi tìm kiếm Sophie, hơn nữa chính mình cũng định kỳ ra ngoài tìm kiếm nhưng cuối cùng vẫn không thu được kết quả gì, Sophie hoàn toàn biến mất………

Trong khoảng thời gian tìm kiếm, tâm tình của Gia Á cũng ngày càng mạnh mẽ hơn. Hắn rất tin tưởng Sophie, Sophie nhất định sẽ không chết, cậu nhất định sẽ quay trở về hơn nữa nhất định có thể hoàn thành tâm nguyện! Hắn sẽ không đình chỉ việc tìm kiếm Sophie, cũng hi vọng Sophie sẽ không ngừng cố gắng……………..

Ngày qua ngày, nháy mắt đã trôi qua một năm, Sophie lúc đầu tìm kiếm rất cấp bách nhưng dần dần đã chuyển thành bình tĩnh, cậu vẫn tìm kiếm mỗi ngày như vậy, hiện tại dùng giác quan thứ 6 có thể cảm nhận được phương hướng khi ở trên biển. Cậu cơ hồ có một suy nghĩ mình sẽ phiêu lưu trên biển như vậy cả đời. Tới một hòn đảo mới, ngắm nhìn mặt trời lặn, lại một ngày tuyệt vọng trôi qua, Sophie không khỏi nhắm mắt lại.

“Bàng Đốn, ta nhớ anh……………” có nhiều lần Sophie muốn bay tới bộ tộc Ba Tái Tư để nhìn thấy Bàng Đốn, nhưng cuối cùng cậu cũng không làm vậy. Cậu không muốn buông tha việc tìm kiếm, bởi vì cậu sợ một khi mình nhìn thấy Bàng Đốn sẽ lập tức mất đi dũng khí tìm kiếm, bởi vì vòng tay ôm ấp kia thực sự rất ấm áp, cậu có thể rời khỏi nó một lần nhưng không chắc mình có thể cự tuyệt lần thứ hai.

Ngày đó không có chút dấu hiệu nào sẽ phát sinh gió lốc, Sophie vẫn như thường lệ ngồi trên lưng Mã Khắc Đa bay lượn trên không trung, đi về phía xa. Thẳng đến chân trời mới phát hiện mây đen đang ùn ùn kéo tới, gió bão cuộn cuộn kéo tới, sóng biển dâng trào………….ngay cả Mã Khắc Đa cũng không có cách nào xuyên qua bức tường nước này, phấp phới trong cơn gió bão, lung lay sắp rớt.

Sophie trong một khắc bị nước biển đánh vào người liền tê liệt không thể cử động, cơ thể cậu bị thấm nước, không thể bám chặt Mã Khắc Đa liền rơi vào lòng biển sâu! Mã Khắc Đa thấy vậy lập tức lao xuống, đuổi theo Sophie cùng nhau giãy dụa trong nước, Mã Khắc Đa là sinh vật trên lục địa, nó không biết bơi nhưng dù như vậy vẫn kiên định chờ đợi bên người Sophie. Nhìn ánh mắt bất lực của Mã Khắc Đa, Sophie lập tức quyết định đóng lại hệ thống điều khiển.

“Đi đi, bay thật xa! Đừng quay trở lại nữa!” Nửa thân mình của Sophie chìm trong nước cố gắng nói với cự thú, nếu còn tiếp tục bồi cậu Mã Khắc Đa nhất định sẽ chết.

Tuy rằng hệ thống điều khiển đã muốn đóng lại nhưng mà Mã Khắc Đa vẫn như cũ ở bên cạnh Sophie chần chờ không chịu đi, ở chung một thời gian dài như vậy cho dù không bị kiểm soát Mã Khắc Đa cũng đã nhận định người này là chủ nhân của mình.

“Đi đi!” Hệ thống của Sophie sắp tiến vào trạng thái tê liệt, đến lúc đó ngay cả nói chuyện cậu cũng không làm được.

“Quay về bộ lạc Phỉ Tư Thắc, tìm Gia Á, hắn sẽ đối đãi tốt với ngươi.” Sophie nói với Mã Khắc Đa, cậu rất muốn đưa tay lên vỗ vỗ đầu Mã Khắc Đa nhưng cơ thể vô lực không thể cử động.

Mãi đến khi Sophie mất đi ý thức Mã Khắc Đa vẫn như cũ canh giữ bên người cậu, trong đầu vang lên âm thanh cảnh báo của hệ thống.

“Cảnh báo, hệ thống tê liệt, tiến vào trạng thái hôn mê.”

Sophie biết, cậu hiện tại nên khởi động chương trình tự hủy, như vậy vòng cổ Bàng Đốn đeo cũng sẽ khởi động, chính là cậu không có dũng khí………..Bàng Đốn, thực xin lỗi……………ta không muốn anh quên ta…………….

Thân thể Sophie bắt đầu chìm vào biển, chậm rãi rơi xuống lòng biển sâu, Mã Khắc Đa than khóc trên không trung vài tiếng sau đó hướng về phía bộ lạc Phỉ Tư Thắc ở phía nam bay đi…………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.