Từ lúc Sophie có thể nói chuyện được, Cách Lỗ Khắc mặc kệ đi nơi nào cũng
bỏ Sophie vào một cái túi, được bện từ trân châu để Sophie ở, Sophie
muốn biết chính mình đã ở đây bao lâu, nhưng thời gian trong giới nhân
ngư khác biệt với bên ngoài, cho dù Sophie biết được cũng không có ý
nghĩa gì. Sophie rất sợ, cậu sợ mình ở đây một ngày chính là 1000 năm
bên ngoài.
Thế giới xanh thẳm này tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng
đây không phải là nhà của Sophie. Mỗi ngày Sophie đi theo bên người nhân ngư, cuộc sống thật mờ nhạt. Cách Lỗ Khắc ngồi trên một tảng đá ngầm
bên cạnh vịnh san hô, trên không trung có các loài chim biển đang bay
lượn, bên tai ngoại trừ tiếng sóng biển gào thét hoàn toàn không còn âm
thanh gì khác.
“Thực nhàm chán, Sophie, ngươi kể chuyện xưa cho
ta nghe đi.” Cách Lỗ Khắc từng nghe Sophie lầm bầm với con Mã Khắc Đa
rất nhiều chuyện xưa rất thú vị, hắn cũng muốn nghe.
“Nói cái gì?” Sophie từ túi nhỏ cố gắng bò ra.
“Lần trước, ngươi kể cho con chim to kia nghe, chuyện xưa về bộ tộc nhân ngư của chúng ta.”
“Cái kia chỉ là truyện cổ tích mà thôi………….” Sophie nhìn gương mặt xinh đẹp
và mái tóc rực lửa của Cách Lỗ Khắc, nếu Andersen gặp phải người này ông nhất định sẽ không viết ra được câu chuyện cổ động lòng người như vậy!
Vương tự bị rớt xuống biển sau đó bị tàn nhẫn sát hại, sau đó nàng tiên
cá cười hì hì cướp lấy linh hồn của vương tử mang về, hoặc là nhân ngư
tò mò nhìn vương tử thống thổ ngừng thở, coi đó là thú vui…………………đây là
thực là tiểu thuyết khủng bố!
“Ta muốn nghe.” Cách Lỗ Khắc thực
buồn chán, Sophie là người đầu tiên hắn nhận thức có thể gọi là đồng
bọn. Lúc đó Cách Lỗ Khắc đã lén theo sau Sophie gần một năm, tuy rằng
cậu không hề nhận ra chính là Cách Lỗ Khắc đã có thói quen nghe Sophie
trò chuyện.
“Được rồi.” Sophie bắt đầu kể chuyện xưa, Cách Lỗ
Khắc chăm chú nghe, thỉnh thoảng còn phát ra chút biểu hiện cảm khái.
Lúc Sophie kể tới đoạn nàng tiên cá vì muốn đi tìm vương tử, nàng đã tìm tới mụ phù thủy, Cách Lỗ Khắc cảm thấy rất khó hiểu.
“Vì sao nàng tiên cá không mang vương tử về nhân ngư giới?”
Ngươi đi mà hỏi tác giả a! Sophie trở mình xem thường.
“Bởi vì vương tử không biết bơi.” Sophie trả lời.
“Nhân loại thực ngốc!” Cách Lỗ Khắc khinh thường nói, mà nhân ngư yêu nhân loại kia lại càng ngu ngốc hơn!
Sophie tiếp tục kể, giọng nói nho nhỏ dường như bị sóng biển đánh tan, mặt
biển êm đềm đột nhiên xao động bất thường. Một sinh vật cực lớn nhanh
nhẹn lủi trong dòng nước làm mặt biển không ngừng cuộn sóng, màu da của
nó dường như đang hợp thể với nước biển, nó là một con bá khắc lí!
Sophie đột nhiên ngừng lại, ánh mắt không thể dời khỏi người con bá khắc lí
kia. Sọc vằn xanh biếc, ánh mắt kia, đó……..có phải là Bàng Đốn không?
“Sao ngươi không kể tiếp?” Cách Lỗ Khắc không hài lòng hỏi.
Sophie không trả lời, tầm mắt đờ đẫn nhìn cự thú cách đó không xa, cậu sẽ
không nhận lầm đi, người kia chính là Bàng Đốn. Anh ta vì sao lại tới
nơi này? Tốc độ nhanh như vậy, tuần tra xung quanh, giống như đang tìm
kiếm thứ gì. Cách một khoảng, Sophie cứ như vậy chăm chú nhìn cự thú màu lam kia, cự thú kia bơi rất nhanh về phía Sophie. Sophie có thể nhìn
thấy Bàng Đốn nhưng anh lại không thể nhìn thấy cậu, vì thế anh cứ như
vậy bơi ngang qua cậu…………
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Cách Lỗ Khắc nhìn theo tầm mắt Sophie, thoáng nhìn thấy thú nhân ngu ngốc kia.
“Chỉ là một con bá khắc lí ngu xuẩn mà thôi.” Cách Lỗ Khắc khinh thường nói.
“Anh ta tuyệt đối không ngu xuẩn!” Sophie không biết lấy dũng khí từ đâu lại dám cãi lời Cách Lỗ Khắc! Bàng Đốn tuyệt đối không ngu xuẩn, anh là
người tốt nhất………………
“Ngươi biết nó?” Cách Lỗ Khắc phi thân nhảy
vào trong biển xuất thành một đường cong rực đỏ xinh đẹp, bóng dáng linh hoạt bơi tới bên cạnh con bá khắc lí kia.
Cách Lỗ Khắc đánh giá
người này, là bằng hữu của Sophie sao? Có lẽ, Sophie cũng không phải là
nhân ngư luôn độc lai độc vãng, có lẽ sẽ có bằng hữu.
“Linh hồn của nó có màu xanh biển.” Cách Lỗ Khắc nói ra một câu làm Sophie lạnh ngắt cả người.
“Ngươi muốn làm gì?” Sophie không biết Cách Lỗ Khắc đi theo sau Bàng Đốn đến tột cùng có ý định gì!
“Không muốn gì, linh hồn màu lam ta có rất nhiều, loại linh hồn này vừa ngu
ngốc lại bướng bỉnh, không hảo ngoạn chút nào.” Cách Lỗ Khắc nói, nhưng vẫn không ngừng lại, ngược lại càng cố đuổi theo bá khắc lí thú.
“Bất quá người này là bằng hữu của ngươi, ta hiện tại giết nó để nó ở lại
đây với ngươi!” Cách Lỗ Khắc cười ha hả, hắn cảm thấy mình rất từ bi, đã biết suy nghĩ cho người khác.
Sophie nghe vậy rất hoảng hốt, cậu biết Cách Lỗ Khắc nói được làm được.
“Không cần! Ta………ta không có quan hệ với nó.” Sophie vội vàng giải thích.
Cách Lỗ Khắc đột nhiên ngừng lại, ánh mắt quỷ dị đánh giá Sophie. Linh hồn
màu trắng của Sophie phiếm ra một chút tạp màu, cậu đang nói dối!
“Ngươi đang nói dối………….ta không thích linh hồn nói dối!” Cách Lỗ Khắc tức
giận, không ai có thể lừa hắn! Vì cái gì Sophie lại nói dối? Cách Lỗ
Khắc vô cùng tức giận, hắn muốn lập tức giết con bá khắc lí thú kia,
móng vuốt sắc nhọn chứa đầy độc tố lộ ra, hướng về phía cổ cự thú.
“Cách Lỗ Khắc!” Sophie nhảy tới cánh tay Cách Lỗ Khắc, hỗn loạn ngăn cản.
Hiện tại cậu chỉ là một người thủy tinh, cách duy nhất chỉ có thể thuyết phục người này.
“Đúng, ta nói dối! Thực xin lỗi! Ta chỉ không
muốn ngươi giết anh ta!” Sophie giải thích, linh hồn lại khôi phục một
màu trắng thuần.
“Vì cái gì?” Cách Lỗ Khắc thu hồi móng vuốt.
“Bởi vì anh ta là người tốt……………….. người tốt nên có hảo báo.” Sophie thất thần nhìn bóng dáng Bàng Đốn dần cách xa.
“Người tốt không thể giết sao?” Cách Lỗ Khắc không hiểu, nhân ngư Cách Lỗ Khắc hoàn toàn không có khái niệm lần đầu tiên nghe thấy quan điểm người tốt sẽ gặp hảo báo.
“Đúng vậy, Cách Lỗ Khắc, giết người không phải
là lạc thú duy nhất, thế giới này còn rất nhiều điều tốt đẹp.” Sophie
không muốn thuyết giáo với Cách Lỗ Khắc, cậu cũng biết hắn nhất định
nghe không hiểu. Nhân ngư không có cảm tình, trải qua một khoảng thời
gian ở chung Sophie đã hiểu được điểm này.
“Ta ở đáy biển sống thực nhàm chán, những chuyện tốt đẹp này ngươi có thể kể ta nghe không?” Cách Lỗ Khắc hứng thú hỏi.
“Có thể a.” Sophie líu ríu nói, Bàng Đốn đã đi rất xa, đây chính là cái
người ta gọi là đối diện lại không nhận thức đi. Sophie mỉm cười chua
xót.
Cách Lỗ Khắc quấn quít lấy Sophie nói chuyện thú vị này,
Sophie im lặng ngồi trên tảng đá ngầm, xung quanh có những đàn cá bơi
qua lại.
“Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa, là chuyện của ta, ta là một người máy……………….”
Cách Lỗ Khắc mình đã tìm được một tiểu Sophie rất thú vị, cậu ta biết rất
nhiều chuyện hắn chưa bao giờ nghe qua. Cách Lỗ Khắc âm thầm ra một
quyết định, hắn muốn Sophie vĩnh viễn lưu lại, ở bên cạnh hắn.
Sophie cũng không biết, Mã Khắc Đa của cậu bay về bộ lạc Phỉ Tư Thắc mang Gia Á tới Đông Hải, Bàng Đốn lúc nãy đích xác đang tìm kiếm cậu, tìm kiếm cơ
thể đã chìm vào trạng thái hôn mê của Sophie nhưng mà anh không hề hay
biết, chỉ vừa nãy thôi, anh đã gặp thoáng qua người anh ngày đêm mong
nhớ.