Cách Lỗ Khắc rất có hứng thú với cơ thể máy móc của Sophie, hắn muốn tách ra nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, vì thế gọi Sophie tới hướng dẫn,
lại không biết đây là chuyện tàn nhẫn thế nào với Sophie. Sophie nhìn cơ thể quen thuộc chìm trong nước, trong lòng đau thắt lại.
“Ngươi nhanh lên!” Cách Lỗ Khắc không kiên nhẫn nói.
“Bằng không ta đi giết con cự thú màu lam ngu xuẩn kia.” Sophie đã kể cho
Cách Lỗ Khắc nghe chuyện xưa của mình, hắn hiện tại đã biết cự thú màu
lam ngu ngốc kia là người rất quan trọng với Sophie.
Sophie thở
dài, cậu không dám cãi lại mệnh lệnh của Cách Lỗ Khắc, cậu sợ mình chỉ
cần nói một câu không đúng hắn thật sự sẽ đi giết Bàng Đốn.
“Tháo gỡ cơ thể máy móc rất đơn giản.” Sophie đi tới bên cạnh Cách Lỗ Khắc, cố gắng lạnh nhạt nói.
“Trước tiên mở phần liên kết của tứ chi, như vậy có thể gỡ tay chân, kế tiếp
là đầu…………..” Sophie giống như đang giảng giải một chuyện tình không hề
liên quan tới mình, đồng thời nhìn Cách Lỗ Khắc tháo rời từng bộ phận
trên cơ thể mình.
“Đây là cái gì?” Cách Lỗ Khắc tìm thấy một thứ
thú vị trong não Sophie, nó là một mảnh kim loại nhỏ, được bảo hộ rất
cẩn thận, trên mặt có màu sắc rực rỡ nhìn rất đẹp.
“Ngươi đừng động vào cái này!” Sophie cố sức ôm lấy con chip đầu não của mình.
Cách Lỗ Khắc nheo mắt, khóe miệng để lộ ra nụ cười quái dị.
“Vật này có bí mật gì?”
Sophie nhất thời không nói nên lời, cậu phải nói thế nào đây? Nếu con chip bị
hủy như vậy cơ quan trên mặt dây chuyển ở cổ Bàng Đốn sẽ mở ra……….nếu
Cách Lỗ Khắc biết nhất định sẽ làm loại thí nghiệm ‘thú vị’ này. Chính
là nếu cậu nói dối, hắn sẽ nhìn ra được, Sophie đành phải cúi đầu im
lặng không nói lời nào, sống chết ôm lấy con chip to xấp xỉ cơ thể mình
bây giờ.
“Thiết, làm cái vẻ mặt gì kia.” Cách Lỗ Khắc bị biểu
tình bi thương tới cực độ của Sophie làm kích động, hắn cũng đâu có khi
dễ cậu, Sophie bày ra vẻ mặt này cho ai xem a!
Cách Lỗ Khắc không để ý tới Sophie nữa, hắn đem mớ linh kiện linh tinh trong cơ thể Sophie mở ra, sau đó sắp xếp treo lên bức tường đá thạch bích, thoạt nhìn như
một bức tranh nghệ thuật, Cách Lỗ Khắc nhìn ngắm ‘kiệt tác’ của mình, vô cùng hài lòng gật gật đầu. Hắn để gương mặt của Sophie vào vị trí trung tâm, gương mặt này của Sophie đã làm bạn với hắn suốt một năm, hắn rất
thích gương mặt này.
Sophie thất tha thất thểu tha con chip về
cái bình nhỏ của mình, Cách Lỗ Khắc cho cậu một cái bình lưu ly bảy
màu…………đậy nắp bình lại, Sophie dán mặt lên thành bình lưu ly lạnh lẽo,
con chip bị đủ loại màu sắc vây quanh, nhìn từ bên ngoài vào vô cùng
xinh đẹp, chính là Sophie lại có cảm giác xúc động muốn khóc………………
“Này! Chuyện xưa lần trước, ngươi còn chưa kể hết.” Cách Lỗ Khắc thoải mái nằm trên giường đá, linh hoạt cuộn một vòng.
Sophie nghe vậy siết chặt nắm tay, ép buộc chính mình phải kiên cường lên, xoay người.
“Lần trước nói đến khúc nào rồi?” Sophie thản nhiên mỉm cười.
“Nói đến đoạn ngươi và cái người biến chủng tới vùng đất hắc ám ở phía tây.” Con ngươi Cách Lỗ Khắc lóe sáng chăm chú nhìn Sophie.
Sophie
ngồi xuống bên cạnh Cách Lỗ Khắc, bắt đầu kể đoạn kết của chuyện xưa,
Cách Lỗ Khắc chăm chú lắng nghe, mãi đến khi Sophie kể tới đoạn vì muốn
hoàn thành ước nguyện mà tự mình đi tìm nhân ngư giới, Cách Lỗ Khắc mới
ngắt ngang lời Sophie.
“Vì thế, ngươi lúc trước đi tìm nhân ngư
giới chính vì muốn cùng cự thú lam ngu ngốc kia ở cùng một chỗ?” Thái độ Cách Lỗ Khắc rất ung dung lắng nghe chuyện xưa bi thảm của Sophie, một
lớp màng trong suốt giữa những ngón tay thon dài, móng tay nhọn hoắc sắt bén cắt ngang một con cá bột bơi ngang, xé phần thịt, trực tiếp bỏ vào
trong miệng, sau đó tóm lấy một cọng rong biển bên cạnh ăn tiếp…………
Sophie nhìn thấy Cách Lỗ Khắc ăn cơm có chút buồn nôn, lập tức gật đầu.
“Biểu tình của ngươi là sao?” Cách Lỗ Khắc liếc mắt nhìn Sophie.
Sophie không nói lời nào, cậu không muốn chọc giận tiểu ma đầu này.
“Ngươi rất thông minh, đoán không sai, nhân ngư đích thật có khả năng tái tạo
sinh mệnh.” Cách Lỗ Khắc híp đôi mắt rực lửa. Hắn có thể thả linh hồn
của Sophie vào cơ thể thủy tinh, dĩ nhiên cũng sẽ có thể tái tạo một cơ
thể máu thịt toàn vẹn.
“Nhưng ta không muốn thả ngươi đi, ngươi
phải ở trong này, vĩnh viễn ở bên cạnh ta, mãi đến khi con cự thú lam
ngu xuẩn kia chết đi, vì thế ngươi không cần suy nghĩ lung tung nữa.”
Cách Lỗ Khắc bình tĩnh nói.
Sophie đã đoán biết trước kết quả
này, chính là khi nghe chính miệng Cách Lỗ Khắc nói vẫn không khỏi cảm
thấy vô cùng thất vọng, xem bộ dạng của cậu bây giờ đi, cơ thể trong
suốt chỉ to bằng một bàn tay, thậm chí còn không bằng trước kia. Thất
thần nhìn thế giới biển màu lam, chẳng lẽ cậu phải sống bên cạnh Cách
Lỗ Khắc mãi mãi hay sao.
Đông Hải thật lớn, lúc gặp phải Bàng Đốn cũng không biết phải nói gì…………… chính là gặp lại thì có tác dụng gì?
Bàng Đốn nhìn không thấy cậu, cho dù thấy cũng chưa chắc nhận ra.
“Cách Lỗ Khắc, có thể mang ta đi nhìn anh ta không?” Sophie hỏi, cậu rất muốn nhìn thấy anh, chỉ muốn nhìn thấy anh một chút thôi, cậu biết Cách Lỗ
Khắc có thể làm được.
“Không được.” Cách Lỗ Khắc có chút không hài lòng.
Sophie thất vọng chui vào trong túi nhỏ, ngay cả liếc nhìn một chút cũng không được sao.
“Ở cùng ta không tốt sao?” Cách Lỗ Khắc không hiểu, hắn đối xử với Sophie
rất tốt, cũng không khi dễ cậu, hắn còn không giết con cự thú lam ngu
xuẩn kia chỉ vì Sophie không muốn.
“Ta cho ngươi cái lọ xinh đẹp
nhất, còn dùng ngọc trai bệnh thành túi!” Đối với Cách Lỗ Khắc mà nói,
như vậy đã là đãi ngộ tốt nhất.
“Cách Lỗ Khắc, ngươi không có cảm tình vì thế ngươi không hiểu……………” Cậu không cần cái chai xinh đẹp,
cũng không thích gói làm từ ngọc trai, những thứ này đối với cậu không
có chút ý nghĩa gì! Cậu nhớ bằng hữu, nhớ người cậu yêu, cậu muốn trở
về.
Không có cảm tình! Cách Lỗ Khắc thực chán ghét cách nói này!
Cảm tình không có giá trị, còn làm con người ta trở nên yếu ớt, hắn cần
thứ tình cảm này để làm gì, có tình cảm thì rất giỏi sao! Cách Lỗ Khắc
nhướng chân mày, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý tưởng.
“Sophie, ngươi đã muốn một cơ thể như vậy, ta có thể cho ngươi một cái.” Cách Lỗ Khắc đột nhiên tươi cười nói.
“Coi như ta có lòng từ bi đi.”
Sophie nghe vậy vô cùng kinh hãi, Cách Lỗ Khắc sao lại đột nhiên thay đổi ý định như vậy?
“Ngươi?” Có âm mưu gì? Đây là phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu Sophie.
“Ngươi không phải rất muốn sao?”
Sophie do dự nhìn Cách Lỗ Khắc suốt nửa ngày, trong lòng đấu tranh với mâu
thuẫn, cậu biết chuyện này nhất định không đơn giản như vậy, nhưng cuối
cùng hi vọng có một cơ thể đã chiếm hết suy nghĩ trong đầu, cậu chậm
chạp gật đầu.
“Ta sẽ cho ngươi ngay.” Cách Lỗ Khắc tươi cười mang theo một tia nguy hiểm như trước, giống như một đứa nhỏ thích đùa dai.
“Ngươi không nên hối hận nga.”