Sophie chợt nhớ lại mình đã quên đem hòm đựng thức ăn mang về, nếu trong nhà
chợt thiếu đi đồ vật này nọ, Cách Lỗ Khắc nhất định sẽ nghi ngờ. Vì thế
liền thay đổi phương hướng, nhanh chóng bơi ngược trở lại. Mới tới cửa
động liền ngửi thấy mùi máu tươi truyền tới, tâm Sophie đột nhiên trầm
xuống.
Xuyên qua bóng tối u ám, Bàng Đốn không có trong nham
động. Sophie mơ hồ cảm thấy mọi việc có chút không đúng, bởi vì cậu
dường như ngửi thấy mùi của Cách Lỗ Khắc trong hang động! Sophie bối
rối, dựa theo khứu giác mẫn cảm của nhân ngư lần theo mùi máu một đường
tìm kiếm. Trong một góc bí ẩn của rạn đá ngầm ở đáy biển, một bóng dáng
màu lam làm Sophie chú ý. Sophie chấn động cả người, ngừng lại. Kia? Là
Bàng Đốn sao? Cảnh tượng trước mắt làm máu trong người Sophie lập tức
đông cứng! Không thể nào hình dung rốt cuộc thú nhân màu lam đã bị đối
đãi như thế nào, toàn thân huyết nhục mơ hồ, cơ cản không còn nhìn ra
hình thái, miệng vết thương có màu anh đen, rõ ràng đã bị người ta dùng
phương pháp tàn bạo tra tấn.
“Bàng Đốn!” Sophie bơi qua, Bàng Đốn cứ như vậy im lặng ngã trên mặt đất.
“Bàng Đốn, ngươi tỉnh lại a!” Sophie không dám chạm vào miệng vết thương ghê
tợn trên cơ thể Bàng Đốn, cánh tay run rẩy đưa về phía ngực anh……..
không có luật động, cũng không có hô hấp, anh đã chết……….Sophie dường
như bị tát một bạt tai cực mạnh, ngây ngốc đứng một chỗ. Vừa nãy, cậu
vẫn còn ở một chỗ trò chuyện với Bàng Đốn, anh còn cười với cậu, vì cái
gì lại như vậy! Vì cái gì……….. cậu không tin!
“Bàng Đốn! Ngươi
đứng lên a!” Sophie kéo cơ thể cứng ngắc của Bàng Đốn, trong cơn đả kích quá lớn, Sophie giống như phát điên, trong lòng tựa như có thứ gì đó
muốn phun trào, trước mắt đột ngột ập tới những hình ảnh xa lạ. Một nam
tử nhân loại tóc đen, cuộc sống lữ hành qua các vì sao…………. gương mặt
của Bàng Đốn đột nhiên xuất hiện……………….
‘Phong cảnh chổ chúng ta
còn đẹp hơn bộ lạc Phỉ Tư Thắc, nhìn về phía biển lớn, mỗi ngày có thể
nhìn thấy mặt trời chậm chậm mọc lên từ mặt nước, nước biển sẽ hóa thành màu da cam.’
Ai đang nói chuyện? Sophie ôm đầu mình dường như sắp vỡ vụn, thống khổ cuộn mình trên đáy biển lạnh run.
‘Ta biết em sợ nước, nhưng mà ta có thể cõng em trên lưng đi du lịch trên
biển, tốc độ của ta rất nhanh. Nước biển trong suốt, có thể nhìn thấy
những rặn san hô rực rỡ đủ màu sắc, còn có những đàn cá nhỏ ……………’
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Ngừng đi!” Trước nay chưa từng đau đớn như vậy,
đồng tử Sophie dường như muốn nổ tung, khóe mắt chảy ra dòng máu màu lam của nhân ngư.
Nhân ngư không có nước mắt, khóc chỉ có thể chảy
ra huyết lệ……….mà đổ máu đối với nhân ngư mà nói, đau đớn như bị cắt da
róc thịt. Cậu nhớ ra, cậu nhớ ra Bàng Đốn! Tuy không quá rõ ràng, nhưng
Sophie có thể khẳng định, những lời này Bàng Đốn từng nói qua với cậu!
Anh nói muốn dẫn cậu đến Đông Hải xem mặt trời mọc, cùng nhau sinh sống, chính là, Bàng Đốn đã chết…… Anh sao có thể chết được chứ?
“Ta
đã nhớ lại anh rồi, Bàng Đốn, anh đứng lên a………..Anh không phải luôn
muốn ta khôi phục trí nhớ sao! Anh đứng lên nói cho ta biết những lời
kia có phải anh nói hay không! Có phải hay không a!” Huyết lệ màu lam
của Sophie hòa tan vào nước biển, nhìn thấy dòng chất lỏng xanh lam chậm rãi phiêu tán. Sophie giống như nhớ ra cái gì, cố nén đau đớn, bàn tay
tái nhợt dịu dàng vuốt ve gò má lạnh lẽo của anh, thiệt nhiều máu, đều
là màu đỏ…… Trái tim Sophie run rẩy, giống như có người nắm nó kéo ra
khỏi lồng ngực.
“Anh yên tâm, ta có biện pháp, ta sẽ không để anh chết…………” Sophie chưa bao giờ thể nghiệm cảm giác ‘đau lòng’, từng cười nhạt, vô duyên vô cớ tâm sao có thể đau? Chính là hôm nay rốt cuộc cậu
đã biết, nguyên lai tâm thật sự có thể đau, hơn nữa đau đến mức làm
người ta chết đi sống lại. Lồng ngực Bàng Đốn vẫn còn hơi ấm, này chứng
minh anh vừa chết đi không bao lâu, Sophie nghĩ tới biện pháp, cậu phải
cứu anh trở về.
Sophie biết ai đã hạ thủ Bàng Đốn, vừa nãy cậu
ngửi thấy mùi của Cách Lỗ Khắc ở cửa động. Huống hồ gì loại thủ đoạn
này, ngoại trừ Cách Lỗ Khắc cậu cũng không nghĩ ra được ai khác! Hai tay siết chặt, vì cái gì phải đối xử Bàng Đốn tàn nhẫn như vậy! Cách Lỗ
Khắc trước kia khi giết người đều là một kích, chưa từng tra tấn ai! Vì
cái gì là Bàng Đốn lại cố tình……………Sophie hạ quyết tâm, ra lệnh cho đàn
cá dạ quang nâng thi thể Bàng Đốn, xuất phát về phía bờ biển.
Sophie không tính toán trở về, đúng vậy, Cách Lỗ Khắc nếu đã phát hiện ra Bàng Đốn, như vậy tuyệt đối sẽ không bỏ qua, hắn muốn đẩy Bàng Đốn vào chỗ
chết. Chính là cả đáy đại dương đều nằm trong khống chế của Cách Lỗ
Khắc, cậu có thể trốn tới nơi nào? Chỉ có thể lên bờ! Rời khỏi kết giới, Sophie không thể chết nhanh như vậy, nhưng Cách Lỗ Khắc đã hơn một trăm tuổi, chỉ cần vừa lên cạn sẽ lập tức chết già!
Lập tức hướng về
phía trước, xuyên qua lòng chảo và cụm núi lửa, Sophie lao ra khỏi mặt
nước nhảy thành một đường xong, cậu còn nhớ rõ con đường lần trước Bàng
Đốn dẫn cậu đi. Đàn cá dạ quang nâng thi thể Bàng Đốn, đi theo Sophie,
giống như một mũi tên xuyên trong dòng nước. Tới bờ biển, cá dạ quang là sinh vật sinh sống trong không gian nhân ngư, không thể rời khỏi biển
cả, đều bắt đầu tản đi. Sophie tiếp được cơ thể Bàng Đốn, phía trước là
bờ cát và vách đá, lên cạn cậu chỉ là một sinh vật nhỏ bé yếu ớt, không
có nọc độc, không có sức mạnh, không thể bay lượn………..
Sophie
chậm rãi hôn nhẹ lên khóe môi Bàng Đốn, cậu nhất định phải cứu anh.
Sophie ôm Bàng Đốn bơi về phía nước cạn, càng tới gần bờ biển càng cảm
nhận được sức mạnh đang xói mòn, giống như những hạt cát chảy qua kẻ tay biến mất không còn dấu vết. Trên vách đá cạnh bờ cát có một hang động
nhỏ, bên trong có một cái hồ nhỏ, liên thông trực tiếp với biển cả.
Sophie mang theo Bàng Đốn tiến vào hang động nhỏ kia, cố sức nâng anh
lên bờ. Chỉ là một việc nhỏ này thôi, Sophie đã mệt đến thở không nỗi,
điều này chứng minh cậu đã hoàn toàn rời khỏi phạm vi bảo vệ của kết
giới………………….
Sophie rời khỏi mặt nước, ngồi lên bờ, nhưng mất đi
năng lực chỉ có thể dùng hai tay để di chuyển cơ thể, bò tới bên người
Bàng Đốn. Hoàn tất một loạt động tác này xong, Sophie vô lực té ngã trên mặt đất, cả người hư nhuyễn……………..
Thật đúng là không dùng được, nhân ngư lên bờ lập tức giống như phế vật. Sophie mỉm cười tự giễu, bất quá cũng may mắn, hiện tại Bàng Đốn đã an toàn, cho dù Cách Lỗ Khắc
phát hiện bọn họ đào tẩu cũng không có biện pháp truy đến…… Sophie ngồi
dậy, ánh mặt lưu luyến dừng lại trên người Bàng Đốn, cậu có biện pháp
cứu anh trở về……….. Từ túi trân châu lấy ra một thanh đao nhỏ bằng vỏ sò rất sắc bén, nhắm ngay chiếc đuôi lam sắc của mình, cắn môi quay mặt
qua chỗ khác. Không chút do dự trong khoảnh khắc giơ tay chém xuống, cắt xuống một khối thịt còn mang theo vẩy cá.
Chỉ đổ huyết lệ đối
với nhân ngư mà nói đã là sinh tử dày vò, có thể biết được trực tiếp tổn thương cơ thể mà nói đối với nhân ngư có ý nghĩa gì! Nhân ngư hưởng thụ thanh xuân trường thọ mà các chủng tộc khác không có, vì thế tự nhiên
cũng phải trả bằng cái giá rất lớn, cảm giác đau đớn của họ so với sinh
vật bình thường mẫn cảm hơn gấp trăm lần. Sophie nhịn xuống xúc động
muốn gào lên, thân thể không ngừng vặn vẹo, chiếc đuôi đập trên mặt đất
phát ra âm thanh ba ba, cả cơ thể kịch liệt co rút vì đau đớn.
Huyết nhục của nhân ngư là linh dược kỳ diệu nhất trên thế gian, ăn liên tục
suốt bốn mươi chín ngày có thể khởi tử hồi sinh. Sophie run rẩy đem
huyết nhục chính mình trộn lẫn vào nhau, giã nhuyễn thành nước.
“Ăn đi, anh có thể sống lại……………” Sophie có chút điên cuồng đem dĩa vỏ sò
chứa huyết nhục của mình tới miệng Bàng Đốn, mở miệng anh ra, cường
ngạnh rót hết vào.
Huyết nhục nhân ngư quả thực linh nghiệm, vết
thương trên người Bàng Đốn dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng khép lại, tuy rằng vẫn chưa sống lại, nhưng chỉ chút này cũng đủ
làm Sophie mừng rỡ như điên, bởi vì điều này chứng minh phương pháp của
cậu không sai. Cậu nên may mắn vì Cách Lỗ Khắc không mang linh hồn của
Bàng Đốn đi, Sophie mệt mỏi ngã vào bên người anh, rời khỏi kết giới,
miệng vết thương của nhân ngư khôi phục thực chậm. Sophie vươn tay,
khoát lên người Bàng Đốn, cả người vùi vào trong ngực anh.
“Bàng
Đốn, anh yên tâm, có ta ở đây anh nhất định không có việc gì………….. còn
bốn mươi tám ngày nữa là anh có thể lại vui vẻ, đến lúc đó anh phải nói
cho ta biết những lời này có phải là anh nói hay không, được
không…………..”