Sophie nhìn ngoài cửa sổ đến xuất thần, trong lòng hồi tưởng lại ngày đó Bàng
Đốn không chút do dự nói câu ‘ta chọn em’ kia khẽ mỉm cười. Cách Lỗ Khắc nghi hoặc vươn tay, ở trước mặt Sophie quơ vài cái làm cậu giật mình
hoàn hồn lại, hắn phát hiện Sophie gần đây rất hay ngẩn người, việc này
đối với sự bình tĩnh vốn có của nhân ngư mà nói rất không bình thường.
Ánh mắt Cách Lỗ Khắc xoay tròn, đáy lòng sinh ra một cỗ hoài nghi.
“Sophie, ngươi gần đây có phải gặp chuyện gì không?” Cách Lỗ Khắc ra vẻ tùy ý hỏi.
Sophie thu hồi lại ánh mắt đang nhìn về phương xa, nói thật, cậu hiện tại ngày càng hoài nghi Cách Lỗ Khắc, vì cái gì Cách Lỗ Khắc luôn nói dối với
cậu? Bàng Đốn nói cậu vì muốn tìm kiếm cơ thể mới đến không gian nhân
ngư, sau đó đã xảy ra chuyện gì? Nếu nói là Cách Lỗ Khắc biến cậu thành
nhân ngư, như vậy rốt cuộc có mục đích gì? Cậu vì sao lại quên hết tất
cả, việc này rốt cuộc có quan hệ tới Cách Lỗ Khắc hay không?
“Không có gì.” Sophie cuối cùng vẫn không hỏi, chỉ thở dài, từ sau khi Bàng
Đốn tới, Sophie ngày càng ao ước biết được quá khứ của mình. Nhưng dường như Cách Lỗ Khắc cố ý dấu diếm, dù có hỏi cũng không hỏi ra được gì.
“Sophie, lần trước ta có đề cập qua với ngươi chuyện làm học trò của ta, ngươi
có ý kiến gì không?” Cách Lỗ Khắc thận trong hỏi, Sophie dù sao cũng là
nhân ngư do hắn đắp nặn ra, không phải do trời sinh. Nếu Sophie vẫn còn
suy nghĩ muốn nhớ lại quá khứ vẫn có thể. Gần đây Cách Lỗ Khắc có một
cảm giác nguy hiểm, giống như Sophie sẽ lập tức nhớ lại mọi chuyện! Vì
thế Cách Lỗ Khắc quyết định dẫn dắt Sophie tiến vào con đường tu hành
thành tế ti, quá trình tu hành sẽ phong ấn toàn bộ trí nhớ của Sophie,
không còn cơ hội khôi phục.
Sophie thực do dự, đó là cơ hội tốt
ngàn năm một thuở, mọi nhân ngư đều mơ ước tiến vào tế ti tu hành, học
tập thần lực, chính là tế ti tu hành phải sống trong tế đàn bí ẩn ở
trung tâm của đảo nhân ngư, Cách Lỗ Khắc là tế ti trời sinh, nhưng
Sophie thì không phải, quá trình tu hành này phải kéo dài liên tục hơn
trăm năm. Sophie cảm thấy nếu mình làm như vậy, tựa hồ là nói vĩnh biệt
với quá khứ.
Hơn nữa, cậu đi đảo nhân ngư thì Bàng Đốn làm sao
bây giờ……….. Nhớ tới Bàng Đốn, Sophie lại cảm thấy trái tim mình bắt đầu xao động.
“Cách Lỗ Khắc, ta nghĩ tạm thời không thể đến đảo nhân ngư tu hành……..” Sophie cúi đầu nói.
“Vì cái gì!” Cách Lỗ Khắc hoàn toàn không nghĩ tới Sophie sẽ cự tuyệt.
Sophie có chút do dự nhưng vẫn quyết định thẳng thắng nói với Cách Lỗ Khắc.
“Ta……ta gần đây rất nghi hoặc, ta cảm thấy mình không nên sống thế này, dường
như đã quên đi một chuyện gì đó rất quan trọng, ta muốn tìm trí nhớ trở
lại….” Sophie thành thật nói.
Quả nhiên là thế! Cách Lỗ Khắc nghe vậy đôi đồng tử lập tức tối sầm, bất động thanh sắc nghĩ, Sophie nhất
định có chuyện gì dấu hắn!
“Vậy được rồi, ngươi đã quyết định như vậy thì ta cũng không ngăn cản.” Cách Lỗ Khắc bỗng nhiên phá lệ khoan
dung, nói xong còn cười cười, giống như thật sự không thèm để ý tới.
“Ngươi đã muốn tìm lại trí nhớ, vậy chúc ngươi may mắn.” Cách Lỗ Khắc thản nhiên nói.
Sophie cũng không nhận ra âm mưu Cách Lỗ Khắc đang tính toán, dù sao cho tới giờ hắn cũng là đồng bạn duy nhất của cậu.
Cách Lỗ Khắc thật sự không quan tâm tới sao? Nói đùa, Sophie nhất định không vô duyên vô cớ mà nói tới chuyện này, nhất định là có cơ hội gì đó thúc đẩy mong ước trong lòng Sophie. Cách Lỗ Khắc âm lãnh nghĩ, bất luận là
cơ hội gì, hắn nhất định sẽ không chút do dự nào cắt đứt nó!
Sophie không hề biết tâm tư của Cách Lỗ Khắc, ngày hôm đó, vẫn như bình
thường, thấy Cách Lỗ Khắc ra ngoài liền mang đồ ăn ra, định đi tới hang
động Bàng Đốn đang ở. Dáng người lưu sướng lướt trong lòng biển, không
hề phát giác phía sau mình có một bóng dáng màu đỏ sậm lúc ẩn lúc hiện.
“Này, đại ngốc.” Sophie xuyên qua cửa hang, nhẹ nhàng gọi một tiếng. Bàng Đốn từ phía sau nham thạch đi ra, nhìn thấy Sophie liền tươi cười vô cùng
cao hứng.
“Lại đây ăn.” Sophie bơi qua, ngồi bên cạnh Bàng Đốn.
Bàng Đốn kỳ thật không rõ vì sao Sophie lại luôn cẩn thận như vậy, giống như trốn tránh ai đó, lần trước anh bất quá chỉ đi dạo một vòng bên ngoài,
Sophie phát hiện ra liền nổi trận lôi đình.
“Sophie, khi nào ta có thể ra ngoài a?” Bàng Đốn hỏi.
“Hừ! Ngươi mơ.” Sophie trợn mắt liếc Bàng Đốn, đi ra ngoài? Để Cách Lỗ Khắc nhìn thấy thì mạng cũng không còn.
Bàng Đốn cảm thấy như vậy rất không được tự nhiên, anh không cần đi săn, một ngày ba bữa cơm đều do Sophie mang tới, là một lỗ đạt, anh có cảm giác
là lạ.
“Nơi này chỉ có thể ăn thức ăn sống, ngươi ăn một chút
đi.” Sophie tuy là đã cố gắng xử lý đám thực vật cẩn thận, chính là dù
sao cũng không có lửa, không biết loài sinh vật sinh sống trên đất liền
như Bàng Đốn có thể ăn được không.
“Em làm gì cũng ngon cả.” Bàng Đốn kỳ thật cũng không để ý tới thức ăn có ăn được hay không, dù Sophie làm ra thứ gì khó nuốt anh cũng ăn hết toàn bộ, huống chi Sophie kỳ
thật rất khéo tay.
“Bàng Đốn, Gia Á kia bao giờ mới tới Đông
Hải?” Sophie thực quan tâm tới chuyện này, cậu muốn gặp mặt người tới
cùng thế giới với cậu.
“Hắn hàng năm tới mùa hè sẽ tới Đông Hải,
lúc đó ta sẽ mang em đi tìm hắn!” Bàng Đốn và Gia Á đã ước định hằng năm sẽ gặp mặt ở một hòn đảo nhỏ ở Đông Hải, tính toán thời gian cũng đã
sắp tới.
“Gia Á gặp được em nhất định sẽ rất vui.” Bàng Đốn nói.
Sophie dựa vào tảng đá, nâng cằm nhìn bộ dáng lang thôn hổ yết của Bàng Đốn,
cảm thấy rất thú vị, vươn tay lên gạt một miếng thịt vụn dính trên miệng đối phương.
“Ngươi ăn chậm một chút, cũng không có ai giành với ngươi.” Sophie không khỏi mỉm cười một chút.
Thú nhân màu lam ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của nhân ngư, xung quanh là
đám cá dạ quang tung tăng bơi lội, một màn ‘vô cùng ấm áp’ này làm đôi
đồng tử đỏ như máu của Cách Lỗ Khắc ẩn trong chỗ tối càng lạnh lẽo, hắn
nhận ra tên kia! Nó sao có thể tới được không gian nhân ngư? Từ lúc nào? Sophie còn lớn mật như vậy, dám dấu một sinh vật bên ngoài trong không
gian dị giới, xem những điều cấm trong giới nhân ngư là vật trang sức
sao! Hơn nữa! Nắm tay Cách Lỗ Khắc dùng sức siết chặt, tảng đá lồi ra
bên ngoài động khẩu lập tức vỡ vụn. Sophie là của hắn! Ai cũng không thể cướp đi!
Không hề phát hiện ra vị khách không mời mà tới, Sophie vẫn như thường lệ cùng Bàng Đốn đấu võ mồm, nói chuyện phiếm đến bất
diệc nhạc hồ. Cách Lỗ Khắc cũng không hiện thân, hắn một mực ẩn nấp
trong chỗ tối chờ đợi, mãi đến khi Sophie rời khỏi hang động. Cách Lỗ
Khắc nhìn theo bóng dáng lam ngư vĩ dần dần đi xa, khóe miệng lạnh lùng
mỉm cười, đồng tử rực đỏ như máu lóe hàn quan, máu tay đỏ sậm nhanh
chóng dài ra…………
Bàng Đốn tiễn Sophie, không biết vì sao mơ hồ
cảm thấy sau lưng có chút lạnh cả người liền quay đầu nhìn lại, cửa hang động u ám tối như mực, cái gì cũng không thấy, ánh mắt khẽ đảo, giác
quan thứ 6 của dã thú nói với anh nơi đó tựa hồ có người ……….Bàng Đốn đi qua.
“Là ai?” Bàng Đốn cảnh giác hỏi, tiếp cận bóng tối sâu thẳm.
Cách Lỗ Khắc không ngốc, hắn vẫn cố gắng nhẫn nại, hắn sẽ không chọc thủng
chuyện Sophie giấu người, lại càng không xử lý Bàng Đốn trước mặt
Sophie, hắn sẽ để tên thú nhân màu lam ngu ngốc này chết trong im lặng!
Sophie tìm không thấy, một thời gian sau sẽ nhanh chóng quên đi.
Thú nhân màu lam không phát hiện nguy hiểm trước mặt, nhanh chóng bơi trở
về, đôi mắt đỏ màu máu lúc thú nhân không còn phòng bị từ phía sau lưng
chợt lóe sáng…………….