Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 57: Chương 57






Đây là lần đầu tiên Sophie lên bờ một mình, tính tình của nhân ngư thật sự lạnh nhạt, cho nên dĩ vãng cậu cũng không có nhiều tâm tình tìm tòi bí mật, cũng không như trong truyện cổ tích thích có cuộc sống trên bờ, nhiều lắm cũng chỉ là tò mò mà thôi.

“Sophie, ta mang em đi nhìn bộ lạc Ba Tái Tư nhé.” Bàng Đốn đề nghị.

“Ở đâu?” Sophie hỏi, bởi vì kết giới nên cậu không thể đi quá xa, nhưng chỉ cần vẫn còn nằm trong phạm vi Đông Hải cậu có thể chịu đựng được.

“Cố hương của ta, trước kia ta là tộc trưởng nơi đó.” Bàng Đốn vô cùng tự hào, anh từng là một trong những tộc trưởng của bốn bộ lạc mạnh nhất trên đại lục a.

“Trước kia?” Sophie cười nhạo một chút, đại ngốc này mà cũng làm tộc trưởng, có thể thấy tộc bá khắc lí thú có bao nhiêu ngu xuẩn.

“Sau đó bởi vì ngươi rất ngốc nên tộc nhân cách chức ngươi đúng không?” Sophie ác liệt châm chọc anh, lấy xui xẻo của người khác làm niềm vui, như vậy thực ra có vài phần giống Cách Lỗ Khắc, nhưng không thể không nói nhân ngư chính là như vậy……………………

“Mới không phải!” Bàng Đốn tự thấy mình là một tộc trưởng vô cùng anh minh a, chuyện ngu xuẩn nhất a từng làm trong đời là yêu thích Sophie! Ai!

“Ta vì tìm em mới phải xa xứ!” Bàng Đốn tức giận, nhịn không được thốt ra.

“Ta tìm em mười sáu năm, sao có thể đảm nhiệm chức vị tộc trưởng được…………. này cũng không có biện pháp nào, dù sao em so với vị trí tộc trưởng vẫn quan trọng hơn.” Bàng Đốn thành thật nói, đối với anh mà nói tộc trưởng và v..v…. chỉ là phù vân, Sophie mới là trọng yếu nhất.

“Hừ.” Sophie nửa tin nửa ngờ, nhưng nghe thấy vậy vẫn có cảm giác rất vui sướng.

“Tộc Ba Tái Tư ở đâu, ngươi dẫn ta đi xem xem.” Sophie khó có khi chịu thỏa hiệp nói.

Bàng Đốn đã rất lâu không về nhà, có được sự cho phép hoan hô một tiếng liền nhanh chóng bơi về phía bờ biển phía đông. Ánh mặt trời chiếu rọi trên không trung biển cả xanh thẳm, quầng sáng nhu hòa chiếu rọi lên người Sophie và Bàng Đốn, nhanh chóng lướt trong lòng biển, vẽ ra đường cong lưu sướng trên mặt biển. Lúc tiếp cận bờ biển, Sophie liền cảm thấy hô hấp mình ngày càng khó khăn.

“Ở đây đi! Ta chỉ có thể đi tới đây………………” Sophie ngừng lại.

“Sophie, em làm sao vậy?” Bàng Đốn thấy sắc mặt Sophie rất khó chịu.

“Không được, nơi này cách bờ biển quá gần, ta không thể lên bờ.” Sophie ôm ngực nói. Ở giữa không trung đã có thể nhìn thấy bộ lạc cường thịnh kia,khảm đặc và lỗ đạt tới lui bộ dáng vô cùng an tường, còn có rất nhiều đứa bé nô đùa.

“Đây là lời nguyền rủa của kết giới sao?” Bàng Đốn suy đoán, anh cũng từng nghe thấy quan hệt giữa nhân ngư và kết giới.

“Đúng vậy, một khi lên bờ, ta sẽ không còn sức mạnh, thậm chí ngay cả đi đường cũng không thể.” Sophie thành thật nói.

“Ta năm nay mười sáu tuổi nên vẫn không tới mức đó, nếu nhân ngư hơn một trăm tuổi khi lên bờ sẽ lập tức tử vong, còn nhân ngư ngàn tuổi sẽ bị hóa thành tro bụi.” Đây là quy luật của kết giới, nếu bước ra ngoài phạm vi kết giới, bánh xe thời gian sẽ bắt đầu chuyển động.

Bàng Đốn ngừng lại, mang Sophie thối lui về phía biển, bộ lạc Ba Tái Tư nằm ngay bờ biển Đông Hải, đó là nơi Sophie vĩnh viễn không thể đặt chân tới. Bàng Đốn nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, tưởng niệm bắt đầu sôi trào, Bàng Đốn thấy lão bằng hữu của anh, hiện tại đang là tộc trưởng đang dẫn đầu các lỗ đạt tiến ra biển, nhóm khảm đặc ở lại bộ lạc làm thủ công, phi điểu bay lượn trên không trung, cảnh tượng vô cùng phồn vinh.

“Thấy được không?” Bàng Đốn cảm khái chỉ vào những tộc nhân trong bộ lạc có được cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

“Đây là cuộc sống trên đại lục, mặt trời mọc sẽ bắt đầu làm việc, mặt trời lặn sẽ ngủ nghỉ, khảm đặc không phải là nô lệ, bọn họ là một phần máu thịt của lỗ đạt. Cách Lỗ Khắc kia lừa em, quan hệ của khảm đặc và lỗ đạt là bầu bạn, yêu thương lẫn nhau, cả đời nguyện trung trinh với đối phương, sinh con dưỡng dục.”

Những đôi tình lữ trẻ tuổi rúc vào nhau ngồi trên bờ cát, ngắm nhìn đường chân trời ở xa xa, trên mặt mang theo tươi cười thản nhiên.

“Vì cái gì bọn họ lại cười?” Sophie phi thường nghi hoặc, làm loại chuyện này thực vui vẻ sao?

“Bởi vì bọn họ yêu nhau, vì thế nhìn thấy nhau sẽ cảm thấy hạnh phúc.” Bàng Đốn giải thích nói.

“Yêu nhau? Hạnh phúc? Là thứ gì?” Sophie đối với khái niệm này cảm thấy rất trừu tượng, đối với cậu mà nói, này chỉ là một danh từ thôi! Không có ý nghĩa xác định.

Bàng Đốn không khỏi ngẩn người, nếu đến bây giờ anh vẫn không phát hiện ra thì anh thật sự nên đổi tên thành nô độn.Từ khi gặp lại, Bàng Đốn vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Sophie vẫn là Sophie, tính cách không có gì thay đổi, lời nói độc ác châm chọc người khác, thái độ luôn lạnh nhạt như băng. Nhưng Bàng Đốn vẫn mẫn cảm nhận ra được điểm bất đồng, trước kia lạnh lùng của Sophie chỉ là thói quen, là một loại màu sắc tự vệ dùng để che dấu tình cảm của mình, vui vẻ cũng vậy, bi thương cũng vậy đều bị lớp mặt nạ kia che khuất. Nhưng hiện tại không phải như vậy, lạnh lùng có lẽ là thiên tính, nội tâm cậu không hề có nhiều tình cảm, có lẽ sẽ có phẫn nộ hay vui vẻ gì đó, nhưng đảo mắt một cái sẽ quên ngay, cũng vĩnh viễn không bao giờ bi thương, không có thứ gì có thể tiến vào nội tâm cậu……………….

“Sophie, nhân ngư đều là như vậy sao?” Bàng Đốn thì thào hỏi, rõ ràng ở ngay bên cạnh nhưng anh cảm nhận Sophie dường như cách mình ngày càng xa.

“Cái gì?”

“Nhân ngư………….không có tình cảm đúng không?” Bàng Đốn rất do dự, anh sợ nghe thấy đáp án.

Sophie liếc mắt nhìn Bàng Đốn, lại làm sao vậy? Biểu tình giống như sắp phát khóc.

“Ngươi nói vậy cũng không đúng lắm, nhân ngư không phải hoàn toàn không có cảm tình, chẳng qua rất đạm mạc mà thôi.” Sophie thành thật nói.

“Ta tuy chưa từng thấy nhân ngư có bầu bạn, nhưng Cách Lỗ Khắc nói hắn từng thấy qua.” Sophie nói, vừa nãy Cách Lỗ Khắc nói Sophie cũng thấy rất nghi hoặc, nhân ngư kết thành bầu bạn với nhau? Như thế nào cậu chưa bao giờ gặp qua? Có thể là kiến thức Cách Lỗ Khắc rất rộng rãi đi. (Cách Lỗ Khắc lại được tôn vinh lần hai.)

Hi vọng của Bàng Đốn lại quay về! Có cảm tình, như vậy đại biểu là có thể! Nếu nhân ngư có thể kết bạn với nhân ngư, thì thú nhân cùng nhân ngư có lẽ không có vấn đề! Nga a! Bàng Đốn hoan hô một tiếng đột nhiên ôm lấy Sophie bắt đầu xoay vòng.

“Này, ngươi phát điên cái gì!” Sophie rất không khách khí tặng cho Bàng Đốn một cú đấm.

Bàng Đốn thoáng nhìn qua bộ lạc và tộc nhân của mình, tầm mắt lại quay về trên người Sophie, gương mặt quen thuộc, cặp mắt lạnh lùng, Bàng Đốn siết chặt tay ôm người nọ vào lòng, lộ ra nụ cười vô cùng thỏa mãn. Tuy rằng anh rất muốn về nhà, nhưng nếu Sophie không thể rời khỏi đại dương thì anh sẽ ở cùng Sophie, vĩnh viễn ở lại trong biển cũng rất tốt.

“Ngươi không muốn trở về sao?” Sophie hỏi, dù sao đó cũng là nhà mình tới cổng không vào cũng có chút khó chịu đi.

“Không được, nếu lên bờ ta quay lại không gian nhân ngư sẽ rất phiền phức.” Bàng Đốn biết hiện tại tộc nhân không thể nhìn thấy mình, chỉ cần còn ở trong nước kết giới này vẫn còn hiệu quả bảo hộ, nhưng một khi lên bờ như vậy muốn trở lại tìm Sophie rất khó khăn.

“Ngươi rất nhớ nhà đi……………” Sophie khó hiểu, cậu có thể cảm nhận được tâm tình của Bàng Đốn, kỳ thật Bàng Đốn có thể rời khỏi không gian nhân ngư, lên bờ quay lại với cuộc sống bình thường, vì cái gì cứ phải ở đáy biển đồng dạng như băng với cậu đâu?

“Ta rất nhớ nhà, nhưng ta lại càng muốn em hơn. Nếu bộ lạc và em chỉ có thể chọn một, ta chọn em.” Bàng Đốn kiên định nhìn vào đôi mắt đen láy, anh sẽ ở lại nơi có Sophie, cả đời cùng Sophie sinh sống ở không gian nhân ngư cũng không có vấn đề gì.

Sophie cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, sau lưng truyền tới độ ấm nóng đến bỏng người, trái tim có chút run rẩy.

“Bệnh thần kinh………….” Sophie che dấu trái tim đang đập dồn dập của mình, xoay lưng lại, ánh mắt vòng vo chuyển, bàn tay khẽ chạm lên ngực, không phải tim mình có vấn đề gì đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.