Mùa hạ đã sắp kết thúc, sắp tới vụ mùa thu hoạch, Gia Á cũng nên quay về bộ lạc Phỉ Tư Thắc. Sophie cùng Bàng Đốn ở bộ lạc Ba Tái Tư rất tốt, ước
định mùa hè sang năm sẽ gặp lại Gia Á. Hải Ân Tư đi nhân ngư đảo một
chuyến, tóm lại không biết dùng điều kiện gì chiếm được sự đồng ý từ bộ
tộc nhân ngư, mang Cách Lỗ Khắc đi còn có hải hồng châu, Cách Lỗ Khắc
không thể cự tuyệt bị đóng gói mang đi. Trước khi đi, Hải Ân Tư rốt cuộc thiện tâm để Sophie và Cách Lỗ Khắc gặp mặt một lần.
Cách Lỗ
Khắc bị Hải Ân Tư khiên trên vai, một đường không ngừng giãy dụa tiến
vào nhà Bàng Đốn, Bàng Đốn cùng Sophie liếc mắt nhìn nhau, tình huống gì đây?
Không cần nói cũng biết khi Sophie nhìn thấy Cách Lỗ Khắc
có bao nhiêu kinh ngạc, người này cư nhiên lại lên bờ, Cách Lỗ Khắc,
người luôn xem sức mạnh là quan trọng nhất lại bỏ mặc tất cả chạy lên
bờ! Hơn nữa thật ra mà nói, Sophie cũng không nhớ lại được nhiều chuyện
lắm, cho nên đối với chuyện lén trốn khỏi kết giới vẫn còn cảm thấy áy
náy với Cách Lỗ Khắc rất nhiều, dù sao một nhân ngư tự tiện một mình rời khỏi đại dương là trái với tộc quy.
“Thối tiểu quỷ chết tiệt!”
Tiến vào trong nước, Cách Lỗ Khắc liền rống to với Hải Ân Tư. Lập tức
hai tay bị đối phương bắt chéo ra sau lưng, đánh mông.
“Không được thô lỗ!” Hải Ân Tư bộ dáng người giám hộ của Cách Lỗ Khắc.
“Ta nhất định sẽ giết ngươi! Ngươi chờ đó!” Sợi tóc rực lửa của Cách Lỗ
Khắc phiêu tán, hai tròng mắt lộ ra lửa giận, nắm tay bùm bùm đánh lên
người Hải Ân Tư. Trái lại bộ dáng Hải Ân Tư không hề đau đớn chút nào,
dù sao lực đạo của Cách Lỗ Khắc hiện tại không khác đang mát xa cậu là
bao.
Sophie ho khan một tiếng.
“Cách Lỗ Khắc, đã lâu không thấy.” Sophie thực xấu hổ.
Cách Lỗ Khắc nhìn Sophie được Bàng Đốn ôm trong lòng, bàn tay siết chặt,
móng tay đâm sâu vào da thịt. Tầm mắt dời xuống vết sẹo trên đuôi
Sophie, hơi hơi cúi đầu, âm thanh bé xíu.
“Sophie, ngươi có khỏe
không……………..” Bộ dáng của Sophie hiện tại thực hạnh phúc, ngay cả khóe
môi cũng mang theo ý cười thản nhiên, quả nhiên cùng người khác ở cùng
một chỗ so với hắn tốt hơn nhiều lắm phải không………..kỳ thật Cách Lỗ Khắc gần đây suy nghĩ rất cẩn thận, cảm giác hắn dành cho Sophie, tựa hồ là
tình lữ nhưng thực tế thì không phải, giống như lời Hải Ân Tư, hắn rất
tịch mịch. Đồng loại sợ hắn, dị tộc cũng sợ hắn, người đứng trên cao
không chịu nổi tịch mịch, hắn chỉ muốn có một người đồng bạn có thể ngồi ăn chung mà thôi. Sophie xuất hiện thật đúng lúc, tình cảm hắn đối với
Sophie như hài tử thích thú một món đồ chơi, khát vọng độc chiếm, vì có
cậu làm bạn mà hân hoan, nhưng đây cũng không phải là tình cảm chân
chính.
Bởi vì hắn là nguyên nhân khiến Sophie gặp nhiều phiền
toái, hắn đã hiểu ra, dù thế nào đi nữa Sophie cũng là đồng bạn của hắn, là người hắn quan tâm nhất.
“Tốt lắm.” Sophie nắm tay Bàng Đốn trả lời, cậu cảm thấy tính tình Cách Lỗ Khắc dường như trở nên tốt hơn.
“Cách Lỗ Khắc, thật sự xin lỗi, ta đã tự mình lên bờ, nhưng ta không có cách
nào bỏ Bàng Đốn, anh ấy sở dĩ có thể tiến vào nhân ngư giới cũng vì ta
dung túng, xin ngươi tha thứ cho ta.” Cách Lỗ Khắc dù sao cũng là đồng
bạn của Sophie suốt mười mấy năm qua, đối với Bàng Đốn phi thường tàn
nhẫn nhưng hắn đối với Sophie thực sự rất tốt.
“Không có gì tha thứ hay không tha thứ cả, ngươi hoàn toàn có lý do để hận ta.” Cách Lỗ Khắc quay đầu đi.
“Ngươi không phải vẫn luôn muốn biết vì sao mình lại biến thành nhân ngư sao?
Ta hiện tại nói cho ngươi.” Cách Lỗ Khắc đã biết tộc nhân ngư đã từ bỏ
hắn, Hải Ân Tư cưỡng bức, dụ dỗ hắn đi đâu cũng mặc kệ, dù sao hắn bây
giờ cũng không có gì để mất, dứt khoát thành thật với nhau đi.
“Lúc trước ngươi tới Đông Hải để tìm đảo nhân ngư, ta gặp ngươi chính là lúc này, nhưng ta không phải muốn giúp ngươi. Ngươi gặp sóng thần, cơ thể
chìm vào đáy biển, ta lấy linh hồn ngươi về. Ta thường xuyên nói chuyện
phiếm với ngươi, nghe ngươi kể bởi vì có người yêu thích vì thế mới đi
tìm một cơ thể, ta chính là không thích con người các ngươi suốt ngày
nói yêu thích gì đó, ta muốn chứng minh ngươi kỳ thật không chịu nổi một kích vì thế liền biến ngươi thành nhân ngư. Bởi vì nhân ngư không có
cảm tình, vì thế tất cả trí nhớ của ngươi sẽ bị phong ấn, chỉ đơn giản
như vậy.” Cách Lỗ Khắc không biết chính mình có thể có cơ hội gặp Sophie lần nữa hay không, tuy rằng lúc đầu hắn không đối tốt với Sophie nhưng
lúc sau cũng xem là người một nhà, trừ bỏ việc sát hại Bàng Đốn, hắn cho tới giờ cũng chưa làm chuyện gì chân chính xúc phạm tới Sophie.
Hải Ân Tư cũng biết bầu bạn của mình trước kia có bao nhiêu hiềm khích.
“Sophie, Bàng Đốn thúc thúc, thật sự rất xin lỗi, Cách Lỗ Khắc nhà ta gây ra
phiền toái cho hai người, ta về sau sẽ quản giáo hắn thật tốt.” Hải Ân
Tư vừa nói ra liền bị Cách Lỗ Khắc xem thường, ai muốn cậu ta quản giáo, xen vào chuyện của người khác!
Bàng Đốn kỳ thật căn bản là không nhận thức Cách Lỗ Khắc là ai, lúc bị tập kích Cách Lỗ Khắc không hề để
lộ diện mục, về phần Sophie, anh cảm thấy Cách Lỗ Khắc làm những chuyện
như vậy với tính tình của nhân ngư mà nói cũng có thể giải thích được,
trước khi gặp Bàng Đốn hắn cũng như vậy, người xông vào không gian nhân
ngư không cần biết lí do sẽ giết. Ai đúng ai sai nói ra cũng không rõ
được.
“Quên đi, Hải Ân Tư, ngươi thật sự muốn đem Cách Lỗ Khắc về đại lục sao?” Sophie thực kinh ngạc.
“Ân, đây là hải hồng châu.” Hải Ân Tư đưa ra một viên chân trâu đỏ rực như lửa.
“Để nó vào trong nước, nhân ngư có thể sinh sống không cần nước biển.”
Sophie rất hiểu tính cách của Cách Lỗ Khắc, xem hắn như một người yếu đuối cần người khác bảo hộ không phải muốn mạng hắn sao. Hải Ân Tư cưỡng chế đem Cách Lỗ Khắc giữ bên người chỉ có thể làm hắn thêm oán hận. Bất quá đây là chuyện nhà người khác, Sophie cũng quản không được, chúc Hải Ân Tư
may mắn đi.
Gia Á bắt đầu lộ trình trở về, hang cá của Cách Lỗ
Khắc bị đặt trên một cái xe đẩy được cự thú kéo đi, nhìn qua cửa sổ nhỏ
có thể nhìn thấy cảnh sắc không ngừng lùi về phía sau, càng ngày càng xa lạ mãi đến khi hắn không còn nhận biết.
“Đừng suy nghĩ nhiều, ta nói rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt.”
Hải Ân Tư quấn lấy mái tóc đỏ của Cách Lỗ Khắc nói.
Lời này lọt vào tai Cách Lỗ Khắc nghe rất quen, trước kia hắn cũng nói với Sophie như vậy.
“Ngươi cảm thấy ta là món đồ chơi thú vị sao?” Cách Lỗ Khắc không thể không
nghĩ vậy, bởi vì lúc trước hắn đã xem Sophie như vậy.
“Ngươi nghĩ như vậy cũng được, ta thích ngươi.” Hải Ân Tư kiên trì nói.
Cách Lỗ Khắc lắc đầu, không phải, thích không phải bộ dáng kia. Cách Lỗ Khắc đột nhiên nhớ lại rất nhiều năm trước, hắn nặn Sophie một cơ thể nhỏ
bằng thủy tinh, hai người họ gặp Bàng Đốn trong biển sâu, hắn muốn giết
anh, để anh ở cùng với Sophie, chính là Sophie không muốn. Bởi vì Sophie thích Bàng Đốn nên cậu mới buông tha anh………………
Chính là Hải Ân
Tư thì sao? Nói là thích hắn nhưng luôn làm những việc tổn thương hắn,
thần tử kỳ thật cũng là một người không có cảm tình đi, kỳ thật hai
người bọn họ đều không có cảm tình, bởi vì tịch mịch mới tìm cho mình
một người mình cảm thấy thú vị, để mình giống như những người khác,
chính là như vậy mà thôi.
“Hóa ra đều giống nhau.” Cách Lỗ Khắc thở ra mớ bọt khí, nói một câu Hải Ân Tư nghe không hiểu.
Về phần Hải Ân Tư rốt cuộc có phải như vậy không? Ai biết được, Hải Ân Tư
và Cách Lỗ Khắc đều là người lãnh khốc, Hải Ân Tư mới mười sáu tuổi nên
vẫn có rất nhiều chuyện không hiểu. Có lẽ rất nhiều năm về sau cậu mới
có thể suy nghĩ cẩn thận chính mình rốt cuộc vì sao lại cố chấp với Cách Lỗ Khắc như vậy, nhưng đó là cái gì cũng không còn quan trọng, bởi vì
Hải Ân Tư biết mình muốn hắn, như vậy đã đủ rồi.
Trải qua rất
nhiều tháng, trong một biểu chiều tà tràn ngập ánh tà dương, Cách Lỗ
Khắc nhìn thấy một khoảng đại địa rộng lớn, từ con đường nhỏ trên đỉnh
núi nhìn xuống, một bộ lạc khổng lồ ập vào mi mắt, vô số phòng nhỏ phân
bố rậm rạp, tộc nhân đông đúc không ngừng lui tới, còn có ruộng lúa chín vàng lay động theo gió. Cây cối trong rừng cao hơn mười trượng, cự thú
qua lại không ngớt giữa một mảnh xanh rì, Cách Lỗ Khắc giật mình, theo
bản năng lùi về phía sau, nơi này không phải thế giới của hắn, hắn vĩnh
viễn không thể dung nhập nơi này.
Lui về phía sau bị Hải Ân Tư chặn lại, Cách Lỗ Khắc bị ôm vào trong lòng ngực.
“Nơi này là nhà của ta, cũng sẽ trở thành nhà của ngươi.” Hải Ân Tư khẽ mỉm
cười, một ngày nào đó, có lẽ còn rất lâu, bất quá đó là chuyện xưa khác.