Rất nhiều năm trước, Lạc Khả cầm đầu bộ lạc Tát Đức theo chân thần tử, ly
khai Dạ Chi vực tới sinh sống ở bộ lạc Phỉ Tư Thắc. Dân cư bộ lạc Tát
Đức rất đông đúc, lều trại trong bộ lạc Phỉ Tư Thắc tạm thời không đủ
dùng, Gia Á liền nghĩ tới một biện pháp, chính là đem tất cả tộc nhân
của bộ lạc Tát Đức xếp vào nhà các lỗ đạt độc thân.
Lạc Khả cũng
bởi vì không muốn ở trong nhà một người xa lạ, nhưng lại không có biện
pháp khác, vì thế đã chọn một người đã từng tiếp xúc, nhà Á Sắt. Á Sắt
là lỗ đạt độc thân không thể nghi ngờ, anh vẫn còn độc thân nguyên nhân
vô cùng đơn giản, anh cảm thấy khảm đặc quá yếu ớt, anh thích cường hãn
một chút, nhưng Gia Á có đủ cường hãn đã bị Tắc Vạn nhắm trước.
Á Sắt gõ cửa, thật là, muốn vào nhà mình lại còn phải gõ cửa. Đợi nửa
ngày, bên trong không đáp lại, Á Sắc nghi hoặc đẩy cửa ra, hình ảnh Lạc
Khả đang ngồi thiền đập vào mắt anh.
“Ăn sáng.” Á Sắt nhìn Lạc Khả ngời đối diện trên giường.
“Ngươi quấy rầy sự tập trung của ta.” Lạc Khả không vui mở to mắt.
“Vậy ngươi tiếp tục ngồi thiền đi, ta sẽ không chừa cơm cho ngươi.” Á Sắt cười hì hì nói, nói xong liền quay người đi.
“Ngươi.” Lạc Khả cuống cuồng , cậu biết Á Sắt nói không lưu thì nhất định sẽ không lưu, những lần trước đều là như vậy.
“Ngươi từ từ a.” Lạc Khả đói có chút gấp gáp, mang giày vào chạy tới. Cậu
đường đường là tộc trưởng của bộ lạc Tát Đức, thế nhưng lại vì miếng cơm mà phải khom lưng, quả thực là bi thương a.
“Đồ ăn cho ngươi, thịt là của ta.” Trên bàn cơm phân biệt rõ ràng, một bên toàn bộ là rau quả, một bên toàn là thịt.
“Ngươi nghênh ngang ăn thịt trước mặt ta như vậy, ta sao nuốt trôi.” Lạc Khả
hoàn toàn không thể tiếp nhận thói quen ẩm thực của đối phương, nhìn
thấy là khó chịu.
“Ta còn chưa nói nhìn thấy ngươi ăn mớ lá cây kia là mất hết cả khẩu vị.” Á Sắt không đồng ý nhún nhún vai.
“Có thì cứ ăn đi, hiện tại là ta dưỡng ngươi, biết không?”
“Hừ.” Lạc Khả ngồi xuống, làm bộ như đối phương không hề tồn tại bắt đầu ăn
cơm, hai người này có vẻ hoàn toàn không thích hợp ở chung.
Xong
bữa sáng, Á Sắt cùng các lỗ đạt khác ra ngoài săn thú, Lạc Khả ngồi
trong nhà suy nghĩ, cậu không thể cứ dựa vào Á Sắt như vậy, giống như
mình phải lệ thuộc vào đối phương, ngay cả ăn cơm cũng phải xem sắc mặt Á Sắt, cuộc sống thế này quả thực không chấp nhận được. Lạc Khả quyết
định ra ngoài lao động, dùng hai tay mình tự tiềm kiếm thức ăn.
Quyết định xong, không hề biết rừng rậm có bao nhiêu nguy hiểm, Lạc Khả sau
lưng mọi người một mình ra ngoài. Đi bộ trong rừng mưa sum xuê, bốn phía là tiếng côn trùng kêu vang không dứt, thời tiết tốt lắm, chính là cậu
phải đi đâu tìm thức ăn a? Số rau dại Á Sắt tìm tới cậu chưa từng nhìn
thấy, sao hái được a? Hoa quả thì có trên cây gì a? Lạc Khả ngước đầu
nhìn đám cây cối xa lạ có chút buồn bực.
Có lẽ có thể xin giúp đỡ từ những tiểu động vật đáng yêu, tộc nhân của bộ lạc Tát Đức đều có khả năng tương thông với sinh linh, Lạc Khá bắt đầu tìm kiếm con thỏ và số
sinh vật linh tinh trong rừng, chính là chỉ nhìn thấy những quái vật to
lớn, trốn còn không kịp, Lạc Khả sao dám chạy qua tiếp xúc a.
Đột nhiên trước mắt Lạc Khả xuất hiện một sinh vật giống như con cẩu, Lạc
Khả cảm nhận đối phương hẳn là không có ác ý, vì thế cố lấy dũng khí đi
qua.
“Xin chào, ta gọi là Lạc Khả.” Lạc Khả thử câu thông với đối phương.
Con mạc nhĩ ác lang bị tụt lại phía sau đàn quay đầu lại, trước mắt là một
khảm đặc, nó đang tìm bầy đàn của mình, khảm đặc này lại dám chạy tới
nói chuyện với nó, kỳ quái nhất chính là nó phát hiện ra nó lại có thể
hiểu được.
“Ta đang tìm thức ăn và hoa quả, xin hỏi, ngươi có biết chúng ở nơi nào không?” Lạc Khả hỏi.
Please, vấn đề này đi mà đám cây cỏ đi, hỏi nó sao nó biết chứ! Con mạc nhĩ ác
lang này vừa mới ăn no nê nên tạm thời lười công kích khảm đặc, hơn nữa
mạc nhĩ ác lang cũng không thích đối địch với lỗ đạt.
“Ai, sự
tình là như vậy.” Lạc Khả bất đầu thao thao bất tuyệt oán hận. Đem
chuyện Á Sắt làm người ta nghe đến oán hận, quả thực giống như ác bá,
mạc nhĩ ác lang vừa nghe xong một đầu đầy hắc tuyến.
“Vì thế ta
mới ra đây, ta nhất định phải dùng năng lực của mình nuôi sống mình,
không thể để anh ta xem thường a!” Lạc Khả kể tội đến thỏa mãn, mạc nhĩ
ác lang đi vòng quanh người cậu, náo loạn hết nửa ngày hóa ra khảm đặc
này là từ Dạ Chi vực tới, là một tên nhà quê ngay cả nó là động vật ăn
thịt cũng không biết, tấm tắc, thật đáng thương.
“Ngươi giúp ta được không?” Lạc Khả hỏi.
Mạc nhĩ ác lang suy nghĩ một chút, nghe khảm đặc này hình dung, lỗ đạt tên Á Sắt kia hẳn là lỗ đạt có hình dạng là cửu vĩ hồ, sinh vật cường hãn như vậy nó không thể trêu vào, nếu ăn thịt khảm đặc này nhất định sẽ bị báo thù đi.
Vẫy vẫy cái đuôi, ý bảo Lạc Khả đi với nó, tới những nơi có nhiều cây cỏ tụ tập có lẽ Lạc Khả sẽ tìm được thứ gì đó. Lạc Khả lần đầu tiên ra thế giới bên ngoài thành công câu thông với động vật, hơn
nữa còn được trợ giúp, tâm tình thực vui vẻ, cười tủm tỉm đi theo phía
sau mạc nhĩ ác lang.
Dọc theo con sông đi tới là một bình nguyên
bát ngát, thực vật, cây cỏ, động vật sinh sống tràn ngập. Lạc Khả vẫn
tiếp tục đi theo sau mạc nhĩ ác lang, phát hiện tất cả sinh vật nhìn
thấy bọn họ đều nhượng bộ lui binh.
“Ngươi rất đáng sợ sao? Hay là bộ dạng ta thực đáng sợ?” Lạc Khả không hiểu rõ lắm, giống cẩu này ở chung rất tốt a.
Kia là bởi vì ngươi là đồ nhà quê! Mạc nhĩ ác lang oán thầm.
“Di, ngươi bị thương sao?” Lạc Khả quan sát trên bộ lông rám nắng của đối phương có một vết đỏ sậm.
Mạc nhĩ ác lang trên bụng có vết thương bị cào, đây là lần trước chiến đấu lưu lại, vẫn còn chưa lành hẳn.
Lạc Khả ngồi xổm xuống, hai tay phát ra ánh sáng trắng nhè nhẹ xẹt qua
miệng vết thương, mạc nhĩ ác lang đột nhiên cảm thấy tốt hơn nhiều,
miệng vết thương lại chậm rãi biến mất, năng lực của khảm đặc này thật
thần kỳ a!
“Cám ơn ngươi.” Mạc nhĩ ác lang phát ra âm thanh, không biết đối phương nghe có hiểu không.
“Không cần cám ơn.” Lạc Khả kết giao được bằng hữu vô cùng vui vẻ.
Vận khí của Lạc Khả tốt lắm, ngày đầu tiên ra ngoài gặp phải một con lang
ăn no, đối phương dẫn cậu đi tới một nơi có rất nhiều thực vật cây cỏ,
nhóm động vật nói cho cậu biết cái nào có thể ăn, cái nào không thể ăn,
Lạc Khả thu thập được một ba lô đầy, sau đó mạc nhĩ ác lang hộ tống cậu
quay về bộ lạc Phỉ Tư Thắc, cách không xa nhìn thấy Á Sắt cũng cùng lúc
trở về.
“Cám ơn ngươi trợ giúp, ngươi thật sự là một động vật
tốt.” Lạc Khả sờ sờ đầu mạc nhĩ ác lang làm biểu tình của nó vô cùng bất đắc dĩ.
“Về sau đừng chạy loạn, rừng rậm rất nguy hiểm.” Mạc nhĩ ác lang dặn dò một câu liền xoay người đi.
Á Sắt nhìn thấy tình cảnh trước mắt, kinh ngạc đến đau đầu, người kia?
Lần này đổi thành Lạc Khả nghênh ngang đi qua trước mặt Á Sắt, vừa nhấc
cằm kiêu ngạo nhìn anh.
“Hừ!” Lạc Khả hừ một tiếng, có gì đặc biệt chứ, tự cậu cũng có thể nuôi sống mình.
Á Sắt dở khóc dở cười, đây là tình huống gì a?
“Sao ngươi lại một mình chạy ra ngoài?” Á Sắt ngẫm lại cảm thấy thực đáng sợ.
“Miễn cho ngươi hở ra lại nói ta ăn nhờ, hôm nay ta nhận thức rất nhiều bằng
hữu, về sau không cần dựa vào ngươi cũng có thể sống được.” Lạc Khả rất
có cốt khí nói.
Á Sắt chớp chớp mắt, này, có chút thú vị……………..
“Này, ta hình như không có nói ta để ý ngươi ăn nhờ đi.” Á Sắt cũng đi theo,
anh để ý người trong bộ lạc Tát Đức luôn bày ra bộ dáng khinh bỉ lỗ đạt. Dường như bộ lạc Tát Đức xem lỗ đạt là một sinh vật thấp kém.
“Ngươi có, sáng nay ngươi nói, cái gì mà có thì ăn đi, còn nói bây giờ là
ngươi dưỡng ta!” Lạc Khả thực để ý những lời này, dù sao cậu cũng là một tổc trưởng, không thể bị người khác xem thường.
“Vậy được rồi, ta giải thích.” Á Sắt nhượng bộ.
“Cùng khảm đặc phân cao thấp không phải lỗ đạt tốt, là ta vui vẻ dưỡng ngươi, như vậy có thể đi.” Á Sắt bất đắc dĩ nói.
“Ai muốn ngươi dưỡng a!” Sự tình hôm nay làm Lạc Khả tin tưởng, tuy rằng
hoàn cảnh bất đồng nhưng tộc nhân của thần tộc vẫn có thể dựa vào chính
mình để sinh tồn.
“Được rồi được rồi, ngươi không cần ta dưỡng,
chính là sau này ra ngoài phải báo cho mọi người một tiếng, miễn cho tộc nhân lo lắng. Này, có thể đi?” Á Sắt lần thứ hai nhượng bộ.
“Có thể.” Lạc Khả đáp ứng.
Á Sắt nhẹ nhàng thở ra, xem ra chính mình về sau lại có thêm phiền phức.
Sau đó, cứ khoảng ba hay năm ngày Lạc Khả sẽ ra ngoài một lần, đương
nhiên trước đó sẽ báo cho mọi người một tiếng. Vì thế Á Sắt trở nên thật bận rộn, anh phải lén đi theo phía sau hộ tống, Lạc Khả muốn đi hướng
nào anh phải chạy tới trước mở đường, chỉ chừa lại đám sinh vật ôn thuần đáng yêu, còn lại đuổi sạch số sinh vật nguy hiểm, còn cảnh đám đám
sinh vật trí năng phải giữ bí mật, việc này không thể để Lạc Khả có tự
trọng cao ngất kia biết được, vì thế Á Sắt thật sự rất bận rộn bận
rộn…….
“Sinh vật ngoại giới thật sự tốt quá.” Lạc Khả lần thứ hai xúc động.
“Đúng vậy………..” Á Sắc trở mình xem thường, có thể không tốt được sao.
“Ta nghĩ, ta có lẽ nên dẫn tộc nhân bộ lạc Tát Đức tới một nơi phụ cận mở một chỗ ở mới.” Lạc Khả bắt đầu hướng về tương lai.
“Cái gì!” Á Sắt khổ ra mặt, anh sẽ bận đến chết mất………….
“Cái kia, chuyện mở nơi ở mới không cần gấp, ngươi chừng nào thì suy nghĩ chuyện hai ta a?”
“Chuyện hai ta gì?” Lạc Khả khó hiểu.
“Ta lần trước không phải nói với ngươi rồi sao, ngươi làm bầu bạn của ta
đi.” Á Sắt đã nói qua vài lần, người trong bộ lạc ai cũng biết, nhưng
diễn viên chính lại không nhớ được a.
“Ta là thần tộc, không thể có bầu bạn.” Lý do của Lạc Khả rất đơn giản.
“Cái gì, cái gì trong tộc ngươi A Tháp, Lạp Á còn có Ni Phù, tóm lại là cả
đống người còn chưa đủ sao.” Á Sắt thực bi thương, vì sao người khác đều thông suốt, nhưng anh lại khó khăn như vậy a.
“A! Chuyện từ khi nào!” Lạc Khả vội đứng dậy, sao cậu không hề hay biết a!
“Ai u tổ tông của ta ơi, người ta suốt ngày thân thiết trước mặt ngươi, thế mà còn không phát hiện a.” Á Sắt hết chỗ nói rồi.
“Không được, ta phải đi ngăn cản bọn họ.” Lạc Khả vô cùng tức giận.
Á Sắt đỡ trán, không nhịn được lắc đầu, ôm lấy Lạc Khả đang chuẩn bị đi
hỏi tội, nhanh nhẹn khiêng lên vai. Lại còn muốn đi quấy rầy vợ chồng
người ta thân thiết, thật sự là ngoan cố.
“Gia Á nói đúng, loại người như ngươi phải trực tiếp áp dụng hành động.” Á Sắt thì thào tự nói.
Bầu trời đêm vang vọng âm thanh thở hổn hển giận dữ của Lạc Khả.
“Này, Á Sắt, ngươi làm gì vậy! Thả ta xuống!”
-‘๑’-Toàn Văn Hoàn -‘๑’-